[HP] Đốn Gục Xà Tổ

Chương 3: Phiền Muộn



"Làm sao đây? Lâu vậy rồi vẫn chưa vào cửa trước của trang viên? Nó có thể không còn nữa hay không?" Ansel rối rắm nghĩ, chân chà đạp đống cỏ khô trước mặt, phát tiết buồn bực trong lòng.

Y ngồi xổm xuống, nắm cỏ trên mặt đất, lại ngửa đầu nhìn đại thụ che khuất bầu trời. Thở mạnh, nhận mệnh, không phải chỉ là bị bụi phủ thôi sao? Cái đó đáng sợ quái gì, nếu lúc đó người bị dính bụi thì chỉ cần thay đồ xong đi tắm nước nóng thì ổn hết thôi.

Mẹ nó, cảm giác không tìm thấy cửa nhà, thật sự rất không tốt!!!

Ansel buồn bực nửa ngày, y không thể nào tìm được cửa vào nhà, liền trực tiếp độn thổ vào trong. Chờ đến khi y cảm nhận được mình cuối cùng cũng đứng trên mặt đất, y vẫn sống chết nhắm mắt, bởi vì căn bản y sợ cảnh tượng trang viên mình bị bụi bao phủ xúc phạm đến mắt mình. Hiện tại cho dù trời có sập xuống, y cũng sống chết không mở mắt!!!

Kết quả, Ansel ngây ngốc nhắm mắt đứng đó, đứng nửa ngày cũng không cảm giác được mình bị bụi phủ mới thật cẩn thận hé mắt, chuẩn bị thấy trang viên của mình bị bao phủ trong bụi. Nhưng mà, y lại không thấy miếng bụi nào, rất sạch sẽ, giống y chang như khi y chưa chết.

"Aida? Brett thật sự sống hơn 1000 tuổi?" Ansel vừa mới nói xong, trước mặt lại xuất hiện ba con gia tinh không khác Brett là bao.

"Chủ nhân, người rốt cuộc cũng đã trở lại!!!" Nhìn Ansel xuất hiện, ba con gia tinh đua nhau nước mắt lưng tròng nhìn y.

"Hai đứa tụi bây........" Ansel đau đầu đỡ trán, nhìn 3 gia tinh tuy là không khác Brett bao nhiêu, nhưng vẫn không phải Brett, "Ta nhớ trang viên của ta trước khi ta biến mất chỉ có một mình Brett, hiện tại nhiều thêm ba đứa nữa là sao, còn nữa, Brett đâu?"

"Chủ nhân, Bina và Biffy được Henry sinh ra mười lăm năm trước, Brett chết hơn 800 năm rồi." Một gia tinh trông có vẻ là lão đại nói, ánh mắt kích động nhìn Ansel, thật ra thì nói nó kích động cũng hơi không đúng, chính xác hơn mà nói hai đứa còn lại thêm cả nó đứa nào cũng kích động y như nhau. Mặc dù bọn nó ngoại trừ hưng phấn ra thì không làm gì nữa hết, nhưng không biết vì sao Ansel cảm thấy trong lòng ân ẩn đau. ( cảm giác được về nhà đó anh trai)

Ansel nhìn ba con gia tinh vô cùng kích động trước mặt này, sau đó, đau đầu............... Ngày xưa chỉ có một mình Brett rất thoải mái. Biến mất hơn ngàn năm, lần nữa trở lại trang viên, Brett bị hắn dạy dỗ nên thập phần an tĩnh không thấy nữa, thay vào đó là ba con gia tinh nhìn rất chi là năng động.............

Chẳng lẽ, hắn lại phải dạy lại lần nữa sao?

Bất quá, Ansel nhìn huy hiệu gia tộc thêu trên bộ đồ bao gối của ba con gia tinh trước mặt này, có hai cái huy chương giống nhau, mà cái con có vẻ giống cầm đầu trong trang viên thì hơi khác. Hơn nữa, sao nó nhìn quen quen thế?

Chờ Ansel nhìn kỹ hơn, mới phát hiện cái huy hiệu đó cư nhiên là Casablanca, với những rễ cây màu bạc bao phủ xung quanh, vây lấy Casablanca chính giữa, sắc mặt của Ansel thay đổi, gia tinh của lão sư, tại sao lại chạy đến trang viên của y? Hay là nói, trang viên của lão sư đã bị gì? Sẽ không, lão sư cường đại như vậy, như thế nào cho phép trang viên của mình xảy ra chuyện gì được. Huống chi, gia tinh của lão sư không phải chỉ có một con.

"Ngươi là, gia tinh của trang viên của lão sư?" Tuy rằng Ansel chắc chắn cái huy hiệu đó chính là huy hiệu của gia tộc Slytherin, bất quá, y phải hỏi một chút.

"Đúng vậy, tiểu chủ nhân." Edda kích động nói, ánh mắt sùng bái của nó mém chút nữa đốt cháy luôn Ansel.

Ansel yên lặng lau mồ hôi lạnh trong lòng, gia tinh nhiệt tình như vậy, y vẫn có chút....... Khó thích ứng, "Nếu là của trang viên của lão sư, tại sao lại đến trang viên của ta? Có phải nơi đó của lão sư đã xảy ra chuyện gì hay không?"

"Chủ nhân Slytherin sau khi chủ nhân rời đi, liền rời khỏi Hogwarts về trang viên Slytherin, nhưng ngài ấy lại sợ trang viên của tiểu chủ nhân không có ai chăm sóc cho nên........"

Ansel đỡ trán, cho nên liền đưa gia tinh líu ríu nói không ngừng này vứt đến trang viên của y. Nhưng mà, lão sư!! Y không nhỏ nữa, y không cần nhiều thêm hai con gia tinh chiếu cố y.

Bất quá, Ansel vì quá nhớ nhà, cho nên đành chỉ có thể vô lực vẫy vẫy tay, nói: "Được rồi, các ngươi làm gì thì làm tiếp đi, ta về phòng." Ansel ngừng một chút, sau đó không xác định hỏi: "Phòng của ta........... chắc vẫn không đổi chỗ đâu nhỉ?"

Edda vội gật đầu: "Đúng vậy, tiểu chủ nhân, phòng của tiểu chủ nhân sau khi ngài đi vẫn ở vị trí cũ, chúng ta ngày nào cũng quét dọn, chờ ngày ngài trở về."

"A ha ha, đã biết." Ansel cười ngượng gật gật đầu, rời khỏi đại sảnh đến phòng của mình.

Trở lại phòng của mình, Ansel nằm trên giường lớn mềm mại, tay đặt sau đầu, phát ngốc nhìn màn giường màu xanh lục.

1000 năm sau, tiểu Ino không còn nữa, lão sư cũng không còn nữa, ngay cả Hogwarts cũng không phải là Hogwarts y biết 1000 năm trước. Chỉ có y, chỉ có y là trì trệ không tiến sao?

Thế giới này vốn chỉ còn mình y, hiện tại y thậm chí còn một mình hơn cả 1000 năm trước, ít ra lúc đó y còn có tiểu Ino và lão sư, bây giờ thì sao................. Một mình a........... Ansel trở mình, cười khổ. Tuổi của hắn hiện tại, nếu y đoán không sai thì khoảng 9 tuổi đi? Từ 1000 năm trước chạy đến đây, cư nhiên mất bà nó 8 tuổi, thật buồn cười. Nếu y không tính sai thì chắc y sẽ nhận được thư thông báo nhập học vào tháng 7 năm sau............... uhm......... Nếu nói y không đoán sai............. chắc là sẽ như vậy nhỉ............. Thư thông báo sao.......... Hogwarts có khi nào không gửi thư cho lão yêu cả ngàn tuổi là y đây không.......... chắc là.......... có thể đi...... chắc vậy nhỉ, dù sao y cũng là một đứa nhỏ mà.

Ansel sờ sờ mũi, vùi đầu vào trong chăn, thật muốn đi đâu đó bắt một nhóc con mềm mềm về nuôi quá, nhưng mà, y biết đi đâu kiếm một đứa hợp khẩu vị hắn mà còn phấn nộn đây? Giống như Snape cũng không tồi đâu, nhưng mà.... Nó có ba có mẹ, tuy rằng hai người đó đối xử với nó không tốt chút nào, nhưng mà chắc chắn cũng sẽ không đi theo y đi, sao nó lại có thể để cho một tên xa lạ như y lừa chạy được.

HẾT CHƯƠNG 3