Hôm Nay Hoàng Hậu Có Muốn Hồi Cung Không?

Chương 4: Dã Tâm



Thanh Từ bước xuống giường, búi tóc lên, đi về phía Bích Lạc Hiên của Tần Thừa Trạch.

Từ bên ngoài cửa, nàng đã nghe thấy tiếng thuyết phục của những người hầu bên trong.

"Công tử à, người bôi ít thuốc đi, vết thương này nếu để càng lâu nó sẽ càng nặng đấy."

Thanh Từ liền bước vào, trực tiếp nhận lấy thuốc từ trong tay người hầu, "Ra ngoài, để ta."

Những người hầu kia đương nhiên là muốn có người tiếp quản chuyện này, để có thể thay họ chịu trách nhiệm cho việc không hoàn thành nhiệm vụ của họ, chưa kể Thanh Từ lại là tỳ nữ thân cận, bôi thuốc cũng là chuyện nàng ta nên làm.

Lúc bọn họ lui ra, thậm chí còn thấp giọng nhắc nhở Thanh Từ: "Cẩn thận một chút, công tử đang buồn rầu đấy."

"Biết rồi."

Thanh Từ đóng cửa lại.

Tần Thừa Trạch ngồi trên giường lớn, nhìn Thanh Từ qua tấm màn che màu lục lam nhạt.

Thanh Từ vén màn che sang một bên, hắn vốn bị thương ở phía sau, cho nên phía trước nhìn không thấy gì, chỉ có đôi môi là có chút tái nhợt.

"Tự cởi đồ, nằm xuống đi."

Tần Thừa Trạch bất động, vẫn bình tĩnh nhìn nàng.

Thanh Từ nhíu mày, "Để ta động tay cởi ra thì cũng không hay cho lắm, ta không biết nặng nhẹ, sẽ làm đau huynh."

Tần Thừa Trạch cụp mắt xuống, chậm rãi duỗi tay xuống eo cởi quần áo, cởi thắt lưng, động tác uể oải.

"Nhanh lên một chút, giống như lúc chuẩn bị "thị tẩm" cùng các cô nương."

Giọng nói của Tần Thừa Trạch bỗng nhiên trơn tru, "Muội chưa từng nhìn thấy qua các cô nương lúc "thị tẩm."

"Chẳng qua cũng chỉ là vặn vẹo thân thể, giống như huynh bây giờ vậy."

Thanh Từ vốn nên đau lòng vì hắn, nhưng mà lại không thể nhịn cười.

Sắc mặt Tần Thừa Trạch hơi ngưng lại, đôi tay đang cởi y phục cũng cứng đờ, "Muội cười cái gì."

"Ta cười huynh dám nói với mọi người rằng mình có bệnh mãn tính, huynh có ngốc quá không, cũng không sợ người khác cười chê hay sao."

Thanh Từ đưa tay ra, cởi bộ y phục trắng như tuyết đang dính máu của hắn ra, ném xuống đất.

Tần Thừa Trạch ngoan ngoãn nằm úp xuống giường, ngoài miệng lẩm bẩm nói: "Không phải vậy ư, ta vốn nghĩ, chỉ cần rước nàng ta vào nhà rồi bỏ mặc đấy là được, ta hy vọng muội sẽ hiểu ta. Nhưng muội ngày qua ngày đều không thèm gặp ta, cũng không quan tâm đến ta, vì vậy ta biết, ta không thể nào thành thân cùng Quận chúa này."

Thanh Từ hiểu rất rõ, cho dù hắn thực sự có bệnh mãn tính gì, Nam Cảnh Vương cũng sẽ không vì Quận chúa mà cự tuyệt hôn sự này. Đây chính là thế lực thông gia, bất kể là Tần Thừa Trạch hay là Nam Hoài Quận chúa, ai cũng không thể phản kháng.

"Huynh là đại công tử của Tần Thái sư, tương lai là ca ca của Thái tử phi, số phận của huynh đã được định trước là không thể tự làm chủ được cuộc đời mình."



Thanh Từ nhìn một lượt những vết thương trên người hắn, quả nhiên Thái sư ra đòn rất mạnh.

Tần Thừa Trạch từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, sao có thể chịu được những đòn roi này.

"Thế gian này có biết bao người ghen tị với số mệnh của ta, phụ thân ta đứng đầu võ tướng, muội muội là Thái tử phi, tương lai sẽ là Hoàng hậu, ta muốn mưa có mưa, muốn gió có gió, hưởng hết vinh hoa phú quý, nhưng lại không thể thành thân với nữ tử mà ta thích."

Khi Thanh từ rắc thuốc bột lên vết thương, do vừa nóng vừa đau, Tần Thừa Trạch không khỏi kêu lên một tiếng.

Thanh Từ càng làm nhẹ nhàng hơn một chút.

"Ta luôn hiểu rõ sự bất đắc dĩ của huynh, nhưng ta không muốn cùng người khác tranh giành, cũng không muốn trở thành nữ nhân bị người khác ghen ghét, ta lại càng không thể chấp nhận người mình yêu cùng người khác động phòng hoa chúc."

Tần Thừa Trạch gật đầu, "Ta hiểu."

"Cho nên, hãy để tất cả trở thành hồi ức của hai chúng ta, vĩnh viễn trở thành bí mật của hai chúng ta." Thanh Từ dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Ta vẫn sẽ ở bên cạnh huynh, vì huynh bất chấp nguy nan, vĩnh viễn bảo vệ huynh."

Nàng từ nhỏ đã ở trong phủ Thái sự, cùng Thanh Uyển, Thanh Phù, ba người ngày qua ngày ở trên núi chịu sự khổ luyện. Nàng là người giỏi nhất, từ trước đến nay luôn luôn hiểu chuyện, so với sự ưu tú của nàng thì Thanh Uyển và Thanh Phù lại có chút ngờ nghệch hơn.

Thế nên sư phụ đặc biệt coi trọng nàng, tận lực đem hết tuyệt học suốt đời truyền thụ lại cho nàng.

Nhưng nàng dù sao cùng là một cô nương, cũng có lúc sợ đau ghét đắng, khi nàng lần đầu tiên gi.ết người, sợ hãi đến mức mấy tháng liền đều gặp ác mộng, đều là Tần Thừa Trạch không ngại mệt mỏi ở bên cạnh nàng, an ủi nàng, động viên nàng khiến nàng vui vẻ.

Lâu dần, nàng trở nên mong ngóng Tần Thừa Trạch, ngày ngày đợi để được gặp mặt hắn.

Thanh Phù nói nhất định là nàng đã thích công tử. Cũng có thể như thế, đây chính là yêu thích.

Sau đó nàng liền nói cho Tần Thừa Trạch, ta thích huynh.

Công tử, ta thích công tử.

Khi đó nàng mới mười ba tuổi, dưới làn gió mát nhẹ nhẹ của núi Tê Phượng, đôi mắt của Tần Thừa Trạch sáng như ngôi sao.

Thanh Từ, ta cũng thích muội.

Đây là câu trả lời của hắn.

Tần Thừa Trạch chống hai tay ngồi dậy, nắm tay nàng, "Ta không muốn muội ở sau lưng ta, ta muốn muội ở bên cạnh ta."

Thanh Từ lắc đầu, đây dường như là chuyện không thể nào thực hiện.

Lúc trước khi nàng còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nhưng dần dần nàng cũng hiểu, sinh ra đã có thân phận cao quý có nghĩa là gì, cái gì gọi là khác nhau một trời một vực, cái gì gọi là chuyện tất yếu phải xảy ra.

"Ta sẽ không rời xa huynh, bất cứ lúc nào huynh cũng có thể đến tìm ta. Nhưng huynh không được quên thân phận của mình, không được làm trái ý Thái sư, đây là số mệnh của huynh."

Đuôi mắt của Tần Thừa Trạch có chút hơi đỏ, sâu trong mắt hắn lộ ra vẻ bất đắc dĩ.



Thanh Từ đẩy hắn nằm xuống, tiếp tục bôi thuốc.

"Thái sư địa vị cực cao, vì sao lại còn muốn cùng Nam Cảnh Vương kết thành thông gia. Nam Cảnh Vương này lúc trước đã cùng Hoàng Thượng tranh vị trí Thái tử, mặc dù cuối cùng do không tranh đoạt được nên bị phong là Nam Cảnh Vương, có thể binh lực của Nam Cảnh Vương hùng hậu, nhưng chung quy vẫn là cái gai trong mắt Hoàng Thượng mà thôi."

Chuyện năm đó được coi là thảm hại đối với Nam Cảnh Vương, ngay cả ngọc bội hoàng tự(*) cũng bị bỏ đi, bị bắt phải nhận Khang Mẫn trưởng Công Chúa làm dưỡng mẫu trên danh nghĩa, theo phò mã đổi thành họ Lạc.

(*) Ngọc bội dành cho những người có quyền thừa kế giang sơn của Hoàng đế

Đây vốn là sự sỉ nhục không bao giờ quên, nhưng dưới sức ép của Thái hậu, cuối cùng Hoàng Thượng cũng thỏa hiệp, đem hắn phong làm vương, ban cho vùng đất Nam Cảnh.

Tần Thừa Trạch mím môi không nói gì.

Thanh Từ lại tiếp tục nói: " Giờ đây phủ Thái sư và Thái tử đã như cây liền cành, hôn sự kết thân như vậy, thật sự sẽ không làm cho Hoàng Thượng hoài nghi dã tâm mà liên lụy đến Thái tử sao?"

Tần Thừa Trạch cười nhẹ, "Hoài nghi thì thế nào, Nam Cảnh nhiều năm quy củ, Thái tử cũng được triều thần ủng hộ, chưa kể càng ngày càng chiếm được lòng dân, Hoàng Thượng còn có thể phế bỏ hắn khi không có chứng cứ gì sao."

Thanh Từ lập tức ngừng tay, hơi nhíu lông mày.

"Huynh quên Trung Lang tướng vì sao mà bị diệt tộc rồi à? Các người biết mưu mẹo, chẳng lẽ Hoàng Thượng không biết sao?"

Chính kiến của Trung Lang tướng và Thái sư hoàn toàn không giống nhau, vừa được chia sẻ một phần binh quyền, Tần Thái sư đã ra lệnh cho Thanh Từ đem đồ vu oan đặt vào trong phủ Trung Lang tướng, lại tiết lộ manh mối về mối quan hệ của ông ta với địch quốc, khiến cho ông ta bị tịch thu tài sản và gi.ết cả nhà.

Những chuyện như này, trên chốn quan trường vốn dĩ cũng không hề hiếm thấy.

Tần Thừa Trạch nói: "Dù sao Hoàng Thượng và Thái tử là phụ tử ruột thịt, chỉ cần hắn không thật tâm mưu phản, Hoàng Thượng cũng sẽ không làm gì hắn, thiên hạ này vốn là sẽ truyền lại cho hoàng tử."

Thanh Từ không nói nên lời.

Nói nhiều rồi, không chừng Tần Thừa Trạch còn tưởng nàng đang đố kỵ với Nam Hoài Quận chúa, không chịu cho hắn thành thân.

Chỉ là trên trời không thể có hai mặt trời, Hoàng Thượng cũng đang tuổi sung mãn, hiện tại tình hình trong triều Thái tử càng ngày càng có chỗ đứng, Hoàng Thượng sao có thể dung túng cho Thái tử và Tần Thái sư như vậy?

Đạo lý đó ai cũng hiểu, chỉ là không đánh lại được hai chữ dã tâm.

"A Từ, ở bên cạnh huynh."

Thanh Từ gật đầu, xưa nay nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ rời xa Tần Thừa Trạch. Nàng sẽ trung thành với hắn, bảo vệ hắn cả đời, chỉ là sẽ không bao giờ có thể coi hắn là người yêu của mình nữa rồi.

Hắn không thuộc về nàng.

Tần Thừa Trạch thấy nàng gật đầu, giữa hàng lông mày cuối cùng cũng có ý cười, nắm lấy tay nàng đang còn dính thuốc đặt lên ngực mình.

"Cảm nhận được không, nó chỉ đập vì muội."

Thanh Từ nghiêng đầu nghi ngờ.

Không phải trái tim con người đều đập như vậy sao?