Hàn Dạ Tinh Lai

Chương 5: Kiểu đá ngựa Thomas



Sau khi vào Giang phủ, chẳng hiểu sao Tạ Tinh Diêu lại có một fanboy chúa hề nhảy nhót.

“Cô nói gì với bọn họ vậy? Lúc đó suýt chút nữa bị phát hiện, tim của tôi sắp nhảy ra ngoài luôn ấy.”

Ôn Bạc Tuyết chìa ra gương mặt mỹ nam cấm dục hệ băng sơn, trong mắt tràn đầy sùng bái và tò mò: “Cuối cùng cô chỉ nói có mấy câu, thế mà có thể đánh tan nghi ngờ của bọn họ, giỏi ghê luôn!”

Tạ Tinh Diêu muốn nói thật, nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của y, nên đành phải cẩn thận cân nhắc cách dùng từ: “Bọn họ cảm thấy chúng ta không đủ thảm, cho nên tôi tăng thêm thiết lập nhân vật của anh, nói mắt của anh không thấy rõ lắm.”

“Mắt không thấy rõ…”

Ôn Bạc Tuyết sờ sờ mí mắt: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không để lộ sơ hở!”

Giang phủ có nhiều phòng trống, được đặc biệt chuẩn bị làm nơi ở cho mỗi vị nhạc công.

Bọn họ chọn hai căn phòng nhỏ ở nơi hẻo lánh, chờ nha hoàn dẫn đường rời khỏi, lập tức bàn bạc lập kế hoạch sau này.

“Giang Thừa Vũ thôn phệ không ít máu thịt và hồn phách con người, thực lực mạnh hơn hẳn hai chúng ta.”

Tạ Tinh Diêu nói: “‘Ôn Bạc Tuyết’ hàng real còn thể so chiêu với hắn ta ít nhiều, nhưng nếu là anh, anh chắc chắn mấy phần?”

Tuy Ôn Bạc Tuyết có tu vi, nhưng bất kể là thân pháp hay kỹ năng đều chỉ dừng có mức tân thủ.

Y cũng tự hiểu lấy mình, nghe thế thì vội vàng lắc đầu: “Chắc chắn không đánh lại.”

Tạ Tinh Diêu gật đầu, lặng lẽ suy nghĩ về cốt truyện tiếp theo.

Trong 《Thiên Đồ》, vì để điều tra những vụ án mất tích dạo gần đây, “Ôn Bạc Tuyết” giả làm nhạc công, vào Giang phủ để tìm kiếm manh mối.

Cùng lúc đó, Bạch Diêu Ngôn, người mà Giang Thừa Vũ toàn tâm toàn ý muốn hồi sinh, cuối cùng cũng sống lại.

Một bên là phu quân hết mực yêu thương, một bên là huyết hải thâm thù, nàng ấy đau khổ đấu tranh giữa hai loại cung bậc cảm xúc, ngày qua ngày, nảy sinh tâm ma khổng lồ.

Giống tất cả những kịch bản kinh điển, tâm ma cần được dùng tình yêu để hóa giải.

GIang Thừa Vũ đặt tín vật đính ước vào thức hải của nàng ấy, kèm theo một cái ôm và lời bày tỏ thâm tình, từ đó về sau Bạch Diệu Ngôn một lòng một dạ với hắn ta, sống chết có nhau.

Tạ Tinh Diêu đang mải mê suy nghĩ, thức hải đột nhiên vang lên tiếng dinh dong, một dòng chữ mới hiện ra.

【Nhiệm vụ hiện tại: Diệt trừ tà yêu trấn Liên Hỉ.】

Đúng rồi, bảng nhiệm vụ.

Tạ Tinh Diêu ngước mắt lên: “Sau khi tôi tới đây, trong thức hải có một trò chơi xạ kích, anh có không?”

“Tôi cũng có một trò chơi.”



Ôn Bạc Tuyết dừng lại một chút, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Nhưng không phải xạ kích mà là… ờm, là《Human Fall Flat (*)》.”

(*) Hay còn được gọi là game tật nguyền vô tri:)))

Tạ Tinh Diêu hơi trợn tròn mắt.

《Human Fall Flat》là một trò chơi phiêu lưu giải đố, không có kỹ năng gì đặc biệt, cũng không có đạo cụ thần kỳ, đặc điểm nổi bật nhất là các nhân vật đi đứng cong cong vẹo vẹo như không có xương.

Tóm lại, chính là biến thành hình người mềm oặt trông giống như đất dẻo cao su, đi lại và nhảy lên nhảy xuống đều khó khăn.

Ôn Bạc Tuyết cúi đầu, trở lại với vẻ mặt áy náy trông như husky: “Vẫn rất vô dụng, tôi xin lỗi.”

“Không sao, không sao mà!”

Tạ Tinh Diêu vội lên tiếng an ủi: “Game phiêu lưu giải đố đó rất hay mà! Anh có thể leo trèo, thay đổi quần áo và… ờm… nhún nhảy chạy trốn!”

Bời vì bốn chữ cuối của nàng, vẻ mặt của Ôn Bạc Tuyết càng thêm bi thương.

Nhưng áp suất thấp này không kéo dài lâu, thanh niên đã nhanh chóng sắp xếp lại tinh thần suy sụp, y tò mò ngẩng đầu lên: “Ờ thì… game bắn súng hả? Cô có thể dùng súng không?”

—— Khó khăn lắm y mới gặp được đồng bạn đầu tiên của mình ở nơi này, nếu cảm xúc của y ảnh hưởng đến nàng, khiến nàng khó xử và không vui thì thật sự đáng ghét lắm.

“Ừ. Nói chính xác hơn là game đối kháng.”

Tạ Tinh Diêu gật đầu: “Súng chỉ là vũ khí, ngoài nó ra, tôi còn có một chút kỹ năng chiến đấu.”

Nói xong, nàng lấy khẩu AK lần trước ra, lập tức bên tai vang lên tiếng kêu kinh ngạc của Ôn Bạc Tuyết.

“Còn về kỹ năng, kiểu như 【Bắn chính Xác】, 【Người nhẹ như gió】, 【Di chuyển cực nhanh】.”

Tạ Tinh Diêu nói: “Linh lực của tôi không cao lắm, dựa vào những thứ này, chỉ có thể giúp anh một chút khi đối đầu với Giang Thừa Vũ.”

Ôn Bạc Tuyết tò mò hỏi: “Người nhẹ như gió? Có thể bay lên như gió hả?”

Vài ngày trước ở Ám Uyên, Tạ Tinh Diêu chỉ kịp dùng 【Đôi tay xé quỷ】.

Chiến đấu quan trọng nhất là quen thuộc và nhuần nhuyễn, tuyệt đối không thể đợi đến nước tới chân mới nhảy. Trong lòng nàng cũng rất chờ mong, nên liền nhấn vào khung kỹ năng 【Người nhẹ như gió】trong thức hải.

Một cái lướt chân nhẹ nhàng, tựa như Lăng ba vi bộ, Tạ Tinh Diêu nhảy lên xà nhà mà không tốn chút sức nào.

Người nhẹ như gió, đúng thế thật.

Tạ Tinh Diêu nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhấn vào giao diện trò chơi trong thức hải: “Thử thêm…【Di chuyển cực nhanh】nữa đi.”

Di chuyển cực nhanh, đúng như tên gọi, là kỹ năng tăng tốc độ trong một khoảng thời gian ngắn.

Kỹ năng được kích hoạt, chỉ trong vài lần nháy mắt, Ôn Bạc Tuyết đã thấy nàng đứng ở góc phòng cách đó mấy trượng.

Ôn Bạc Tuyết thật lòng cảm thán: “Đỉnh ghê!”

Tạ Tinh Diêu biết mình có mấy cân mấy lạng, được khen như thế khiến nàng rất xấu hổ, thế nên nàng xua tay với y: “Thôi thôi thôi, chúng ta đừng tâng bốc lẫn nhau nữa, dù là vũ khí hay kỹ năng, tôi đều chưa thành thạo lắm.”

Nói xong, ánh mắt của nàng khẽ nhúc nhích, nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt: “... Lạ thật.”

“Sao vậy?”

“Anh có nhớ không, trong nguyên tác 《Thiên Đồ》, sau khi Ôn Bạc Tuyết vào phòng, không lâu sau đã có người gõ cửa.”

“Ý của cô là ——”

Ôn Bạc Tuyết chợt nhớ ra: “Nguyệt Phạn!”

Nguyệt Phạn, thánh nữ của Thần điện núi Lăng Tiêu, nữ phụ độc ác xuyên suốt toàn văn, thuở ban đầu yêu Ôn Bạc Tuyết mà không được đáp lại, sau đó tình yêu hóa thành thù hận, không ngừng lén lút giở trò sau lưng Ôn Bạc Tuyết, chỉ vì muốn nhìn thấy dáng vẻ khi rơi xuống bùn lầy của y.

Hiện tại nàng ta vẫn còn đang trong giai đoạn một lòng si mê, nghe nói Ôn Bạc Tuyết vào Giang phủ nên cũng vào xin việc theo, nhưng hai người bọn họ đã thảo luận trong phòng lâu như vậy, nhưng lại không nghe thấy chút động tĩnh nào.

Với tính cách của Nguyệt Phạn, sao nàng ta có thể không đến chứ?



Tạ Tinh Diêu đoán tới đoán lui cũng không đoán được nguyên nhân, bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng sột soạt, giống như có nhiều người đang rôm rả trò chuyện.

Nàng cảm giác được chuyện gì đó không đúng lắm nên mở cửa ra, đúng lúc gặp một người phụ nữ đang ngó nghiêng nhìn quanh: “Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?”

“Cô không biết à? Hình như có người đập phá bên đình nghỉ mát ấy.”

Người phụ nữ vừa nói xong, cách đó không xa lập tức có người đáp lại: “Gì mà đập phá, rõ ràng là bị điên mà… Nghe nói là đệ tử của núi Lăng Tiêu!”

Đệ tử của núi Lăng Tiêu… Nguyệt Phạn hả?

Nữ phụ độc ác, lạnh lùng, kiêu ngạo kia, nổi cơn điên đập phá đồ à?

*

Trăm nghe không bằng một thấy, thanh niên nhạc công vừa đáp lời khẳng định mình vừa từ đình nghỉ mát sang đây, nên được vinh dự chứng kiến vụ quậy phá từ đầu tới cuối.

Sau cùng, hắn còn lấy ra một viên đá Phù Ảnh.

“Mọi chuyện đều suôn sẻ cho đến khi cô gái này đến. Lúc đó tôi còn nghĩ nàng ta thật xinh đẹp, nên định dùng đá Phù Ảnh để ghi lại, ai mà ngờ… Mấy người tự xem đi.”

Tạ Tinh Diêu thuận thế cúi đầu xuống.

Đập vào mắt là cảnh tượng vô cùng quen thuộc, cành lá và dây leo xanh mướt, soi bóng xuống mặt hồ xanh biếc, đình nghỉ mát sừng sững ở cuối cầu đá, mái hiên cong cong, chạm trổ song long ngậm hạt châu.

Khung cảnh rất yên tĩnh và mỹ lệ, song, khi tầm mắt va vào bóng người nọ đang đứng trong đình, nàng bỗng giật mình vì mọi cảnh vật đều bị lu mờ.

Nữ tử nọ trong cực kỳ trẻ tuổi, mái tóc đen được buộc sau ót một cách qua loa, nàng ấy chỉ mặc một bộ y phục màu trắng, không hề đeo trang sức, nhưng dù ăn mặc giản dị như thế nhưng vẫn không thể che lấp dáng người mảnh mai, khí chất thoát tục, thanh cao như ánh trăng soi sáng sông Hàn, cao quý không thể xâm phạm.

Đến khi hình ảnh ấy đến gần, Tạ Tinh Diêu mới thấy rõ gương mặt của nàng ấy.

Lông mày lá liễu, mắt phượng xinh đẹp, đôi môi không son mà đỏ, mím thành một vòng cung nông, làn da trắng sứ nõn nà, khi ánh nắng vàng óng chiếu lên tựa như minh châu phát sáng.

Đại mỹ nhân.

Tạ Tinh Diêu không giấu giếm sự yêu thích đối với người đẹp: “Rất thanh nhã, rất xinh đẹp.”

Thanh niên nhạc công nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp và sâu kín.

Cùng lúc đó, nữ tử trong hình ảnh khom lưng, sợi tóc bên gò má bị gió thổi tung, gương mặt nhìn nghiêng vừa dịu dàng vừa động lòng người.

Tạ Tinh Diêu thấy nàng ấy cúi đầu thuận theo, bàn tay trắng nõn thon dài chậm rãi nâng đàn tỳ bà lên.

Tư thế cầm đàn guitar tiêu chuẩn.

Ủa khoan.

… Đàn guitar?

Quản gia hỏi thẳng thừng: “Cô nương, đây là cách cầm tỳ bà à?”

“Một số câu hỏi không cần có câu trả lời, thưa producer.”

Nguyệt phạn nhướng mày, đôi môi đỏ mọng cong lên, vừa yêu dã vừa mỹ lệ: “Bí mật làm nên sự quyến rũ của phụ nữ.”

“Chẳng lẽ cô ấy cũng ——”

Cảnh tượng trong đá Phù Ảnh quá vô lý, Ôn Bạc Tuyết hít thở sâu: “Cô ấy sẽ chơi ca khúc cổ đại… À không, cô ấy có biết chơi đàn tỳ bà không vậy?”

“Cô ấy sẽ không nghĩ quẩn rồi biểu diễn nhạc pop thời hiện đại trước mắt mọi người đấy chứ? Tuy tiểu thuyết xuyên không bình thường đều viết như thế, nhân vật chính khiến mọi người kinh ngạc với một bài《Thủy điệu ca đầu》...”

Đầu óc Tạ Tinh Diêu ong ong cả lên: “Nhưng thật ra, cách diễn tấu nhạc thời cổ đại hoàn toàn khác hẳn với phong cách biểu diễn nhạc pop.”

Ôn Bạc Tuyết cảm thấy bồn chồn: “Cô nghĩ đám ban giám khảo kia có cho cô ấy thông qua không? Tôi nhớ trước đây từng đọc một quyển tiểu thuyết, phong cách biểu diễn của nhân vật chính khá giống với cô ấy, sau khi biểu diễn xong, chẳng những được khen ngợi mà còn được xem là một cô gái thú vị.”

Lại thêm một nạn nhân bị tiểu thuyết xuyên không đầu độc.

Tạ Tinh Diêu lắc đầu: “Khả năng lớn hơn đó chính là bị người cổ đại cho rằng bị bệnh thần kinh, rồi bị đuổi ra ngoài. Nhưng cũng không phải vấn đề gì to tác, cùng lắm cô ấy chỉ hát nhạc pop trữ tình, không thể nào chơi hẳn Street Dance, khiến hiện trường rối loạn.”



Đúng lúc này, nữ tu xinh đẹp tao nhã gảy đàn tỳ bà, giọng nói tựa như tiếng suối róc rách: “Một, hai, ba ——”

Trong nháy mắt, Nguyệt Phạn thuần thục hất mái tóc dài lên, ánh mắt mê người, đột nhiên thẳng lưng, hai tay chống xuống đất.

Ôn Bạc Tuyết:???

Hai mắt của Ôn Bạc Tuyết như sắp rơi ra ngoài: “Street, Street Dance, hay là ——”

Chỉ thấy người trong đá Phù Ảnh cúi hẳn người xuống, hai chân giơ cao, hai tay xoay chuyển, thân hình tựa như con quay xoay tít tạo ra dư ảnh.

Ôn Bạc Tuyết: “Thomas Flare (*)?!”

(*) Thomas Flair hay còn được biết đến nhiều hơn là Flare (Đá ngựa) là một động tác kỹ năng tiêu chuẩn và cơ bản cho bộ môn Breakin’, được phát minh bởi Kurt Bilteaux Thomas, nhà vô địch thế giới đầu tiên của Hoa Kỳ về thể dục dụng cụ và là một vận động viên Olympus.

Tạ Tinh Diêu kinh ngạc trợn tròn mắt, chân thành cảm thán: “Giỏi thật, đúng là một cô gái thú vị.”

Ôn Bạc Tuyết dùng hai tay che mắt, không dám nhìn nữa: “Nhưng hình như giám khảo không nghĩ như vậy đâu!”

Giữa khoảng lặng, thần tiên tỷ tỷ đang nhảy múa như sét đánh kia bị đám gia đinh lôi đi.

Thần tiên tỷ tỷ bị lôi đi ra sức vùng vẫy, trước khi đi còn cao giọng hét to: “Đừng mà, cho tôi một cơ hội nữa đi, tôi sẽ hát Trăng sáng có từ bao giờ (*)!”

(*) Câu đầu tiên trong bài từ “Thủy điệu ca đầu” của Tô Thức. Trong chương trình The Voice mùa 4 của Trung Quốc, Chu Cường đã biểu diễn bài hát “Chỉ nguyện người trường cửu”, ca từ của bài hát dựa trên bài từ “Thủy điệu ca đầu”.

—— Tại sao lại thật sự có Thủy điệu ca đầu vậy!

Nguyệt Phạn tức giận: “Các ngươi sẽ hối hận! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây (*), đừng có xem thường người nghèo!”

(*) Ngạn ngữ Trung Quốc, nói về con sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần. Ý nói sự vật trong thế gian và số phận con người luôn không ngừng biến hóa, thăng trầm, vinh nhục không có số phận nhất định.

—— Ghê gớm vậy hả.

Vẻ mặt của Ôn Bạc Tuyết khó diễn tả bằng lời: “Cô ấy sẽ không sao chứ?”

“Vấn… vấn đề không nghiêm trọng lắm.”

Tạ Tinh Diêu lau mồ hôi trên chóp mũi: “Xảy ra chuyện như vậy, cùng lắm chỉ mất mặt thôi, chứ chẳng lẽ cô ấy lại bị mắng là đồi phong bại tục, đầu óc có vấn đề?”

“Huynh đệ,” Ôn Bạc Tuyết bó tay toàn tập, ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên nhạc công, “Cô nương trong đá Phù Ảnh này là người quen của bọn ta, huynh có biết bây giờ nàng ấy đang ở đâu không?”

Thanh niên thở dài tiếc nuối: “Cô nương này cư xử kỳ lạ, nhiều người mắng nàng ta đồi phong bại tục, đầu óc có vấn đề, có lẽ lúc trên núi đã bị trúng tà, cho nên họ đề nghị đưa nàng ta đi trừ tà rồi.”

Tạ Tinh Diêu hít sâu: “Cũng không tệ lắm. Trừ tà thôi mà, sẽ không chịu khổ, nếu bị nhốt vào tù thì mới phiền phức.”

Thanh niên ra sức vỗ vào đùi: “Ha ha, thần cơ diệu toán, cô đoán trúng rồi! Sau khi nghe nói như vậy, cô nương kia giận tím mặt, đánh mấy tên gia đinh muốn đưa nàng ta đi, bây giờ nàng ta đã bị áp giải vào đại lao của Giám sát ty rồi.”