Hàn Dạ Tinh Lai

Chương 16: Cũng không mưa gió cũng không hanh



Giang Thừa Vũ đã chết.

Đao Tru Tà cực kỳ sắc bén, ánh đao như ảnh, yêu ma không có chỗ ẩn nấp. Đến khi ánh đao tiêu tán, cả người thanh niên đầy máu, tắt thở, hai mắt đục ngầu, tràn ngập phẫn nộ, sợ hãi và hối hận.

Song, chung quy, chẳng có ai quan tâm đến những cảm xúc này.

Tiểu đội bốn người lần tiên vào phó bản, thành công đánh bại một số tiểu quái và một tên trùm phản diện, điểm kinh nghiệm chậm rãi tăng lên, thăng cấp, thăng cấp, lại thăng cấp.

—— Đây là lời trần thuật tổng kết của Nguyệt Phạn lúc ở y quán sau khi đại chiến kết thúc.

Nàng ấy là một cô gái nghiện internet nhẹ, từng chơi vô số game, mặc dù khắp người quấn băng gạc nhưng vẫn có thể miêu tả sống động như thật: “Nhất là xạ kích chuẩn xác của Diêu Diêu, hiệu quả nổi bật!”

Mắt của Ôn Bạc Tuyết lấp lánh như sao: “Ừm!”

“Còn Ôn Bạc Tuyết nữa!”

Nguyệt Phạn vỗ đùi, chuyển sang giọng điệu của người kể chuyện: “Skill tấn công liên tục, skill phòng thủ đúng lúc, xứng đáng với danh hiệu pháp sư đỉnh nhất. Quần chúng đứng xem, chúng ta cùng vỗ tay.”

Nàng ấy phóng đại quá mức, đã thế còn vỗ tay ầm ầm khiến Ôn Bạc Tuyết lúng túng đỏ mặt, liên tục lắc đầu: “Không, không, không, tôi……”

Lời còn chưa dứt, cửa gỗ của căn phòng cót két mở ra.

Nguyệt Phạn vừa vỗ mạnh vào đùi lập tức thu biểu cảm buông thả lại, ngón tay nhẹ nhàng men xuống dưới, vân vê làn váy.

Ôn Bạc Tuyết cũng không kém gì, lập tức thẳng lưng, ra vẻ tự phụ của tiên quân lạnh lùng.

Tạ Tinh Diêu ho nhẹ một tiếng: “Đại phu.”

“Ba vị đều tỉnh rồi à?”

Đại phu mỉm cười ôn hòa, theo sau ông ấy là Yến Hàn Lai vừa bôi thuốc trị thương xong.

Vận may của bọn họ khá tốt, bởi vì được Bạch Diệu Ngôn giúp đỡ, nên trên người hầu hết là vết thương ngoài da, chứ không bị thương nặng đến mức sắp đi chầu Diêm Vương như trong nguyên tác.

Trận chiến chấm dứt, hòn đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, sau khi đến y quán, ai nấy đều ngủ ngon lành.

Tạ Tinh Diêu tò mò hỏi: “Tình trạng của Bạch tiểu thư thế nào?”

“Không sao.”

Đại phu lắc đầu: “Thần hồn của cô ấy bất ổn, tiêu hao quá nhiều linh lực, nên cần ngủ một lát —— Lát nữa ta đi kiểm tra tình trạng của cô ấy một lần nữa.”

Đại phu quan tâm đến an nguy của Bạch Diệu Ngôn nên không nán lại đây lâu mà lập tức rời đi. Ba đệ tử núi Lăng Tiêu trò chuyện với nhau, Yến Hàn Lai không thèm để ý đến bọn họ, hắn ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

“Ta còn tưởng lần này sẽ bị đánh chết.”



Nhớ tới tình trạng thê thảm trong nguyên tác, Ôn Bạc Tuyết vô thức rùng mình: “May mà Tạ —— Tạ sư muội nghĩ ra cách giải quyết.”

Nguyệt Phạn gật đầu: “Hơn nữa còn lừa được mấy trăm ngàn linh thạch của nhà họ Giang!”

Tạ Tinh Diêu mỉm cười: “Mọi người cũng rất lợi hại mà. Chẳng hạn như Bong bóng nước và Lá chắn thiên sứ của Nguyệt Phạn sư tỷ, nếu không có chúng, e rằng muội đã tiêu đời ở nhà họ Giang rồi; thuật pháp của Ôn sư huynh lô hỏa thuần thanh (*), thật sự rất đáng tin cậy.”

(*) Lô hỏa thuần thanh: tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật……

Ôn Bạc Tuyết cắn một miếng điểm tâm, thoáng suy tư.

Tính cách của y hướng nội, hay giữ điều muốn nói trong lòng, rất xấu hổ khi nói ra.

Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như thế, từ lâu y đã quen nhìn xa hoa đồi trụy, lợi ích trên hết, đã rất lâu rồi không tiếp xúc với thiện ý đơn thuần.

Ôn Bạc Tuyết nghĩ, Tạ Tinh Diêu là người tốt.

Lúc vỗ về làm yên lòng vong linh nhà họ Bạch, sự dịu dàng mà nàng thể hiện không hề giả dối.

Càng hiếm hơn chính là, đây là một loại dịu dàng có lý trí, nàng rành mạch phân minh, dường như luôn có thể nghĩ ra biện pháp đối phó không chút sơ hở nào, khiến người ta hoàn toàn yên tâm, thoải mái.

Mọi người đều lợi hại như thế, y nhất định phải tiếp tục cố gắng, không gây cản trở.

Tạ Tinh Diêu hào hứng trò chuyện với hai người, sau đó bất thình lình dời tầm mắt, chợt nhớ ra trong phòng còn có một người khác.

—— Yến Hàn Lai đang ngồi trên chiếc giường trong cùng, bởi vì từ từ nhắm mắt lại, hàng mi dài lười nhác cụp xuống, đuôi mắt cong lên thành hình vòng cung, khóe miệng khe khẽ nhếch lên.

Rõ ràng đang cười nhạo bọn họ đang chém gió với nhau, dù sao người này che giấu thực lực thật sự, trong mắt hắn, mọi thứ trong Giang phủ đều là đám gà mổ nhau mà thôi.

Tạ Tinh Diêu tỉnh bơ, truyền âm với hai người kia: “Yến Hàn Lai hay ra dẻ quá.”

Nguyệt Phạn cười khúc khích: “Người ta gọi đấy là lạnh lùng.”

“Yến công tử sẽ theo chúng ta về núi Lăng Tiêu.”

Người thành thật duy nhất, Ôn Bạc Tuyết, yếu ớt nói: “Nói đi nói lại, rốt cuộc hắn có thân phận gì?”

“Giai đoạn sau hắn dùng yêu lực giết rất nhiều người, chắc chắn là yêu.”

Nguyệt Phạn nói: “Chỉ có yêu ma mới điên cuồng như vậy, tắm máu cả một tiên môn.”

Tạ Tinh Diêu nghiêng đầu: “Yến Hàn Lai che giấu chân thân kín như vậy…… Hai người nghĩ hắn là yêu gì?”

“Tôi nghĩ là sói hoặc mèo.”

Nguyệt Phạn không hề do dự: “Hơi kiêu ngạo hơi hung ác, không thể nào là thỏ hoặc chó.”

Ôn Bạc Tuyết suy nghĩ một chút: “Ờm, phượng hoàng……?”

Phượng hoàng nào mà giống hắn.

Nghe thế Tạ Tinh Diêu mỉm cười, ánh mắt chưa từng rời khỏi Yến Hàn Lai. Cảm nhận được có người nhìn chằm chằm vào mình, chàng trai đột nhiên mở mắt ra.

Chăm chú nhìn người ta bị bắt tại trận, thay vì xấu hổ, nàng cười toe toét, chớp chớp mắt, lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ xinh.

Người này mặt dày mày dạn không ai sánh bằng, Yến Hàn Lai không làm gì được nàng, thế là hắn im lặng cụp mắt xuống.

Vừa định nhắm mắt lại thì hắn chợt nghe thấy tiếng gõ cửa vội vàng.

Đại phu vừa rời đi đứng ngoài cửa, giọng hơi cao, không giấu được sự vui mừng và phấn khích: “Các tiểu đạo trưởng, Bạch tiểu thư tỉnh lại rồi!”

*

Bạch Diệu Ngôn.

Tạ Tinh Diêu đã gặp nàng ấy vài lần, người nọ hoặc là bị mị thuật vây khốn khống chế, hoặc là cận kề sụp đổ, thần trí mơ màng, hôm nay gặp lại nàng ấy, dù đã sớm quen thuộc với khuôn mặt ấy, nhưng hai mắt nàng vẫn không kìm được mà sáng lên.

Lột bỏ lớp vỏ nhu tình mật ý của chim non nép vào người, khuôn mặt của nữ tu mặc áo xanh thanh nhã, dáng người cao ráo thẳng tắp, hệt như sương mù mông lung tiêu tán, để lộ một góc núi xanh, dây leo xanh biếc, cốt cách rắn rỏi tự nhiên.

“Đa tạ đạo hữu.”



Bạch Diệu Ngôn vẫn chưa khỏe hẳn, sắc mặt tái nhợt, sống lưng thẳng tắp như trúc: “Giang Thừa Vũ làm nhiều điều ác, nếu không có sự giúp đỡ của các vị, e rằng ta sẽ nối giáo cho giặc, nhập bọn với hắn.”

Nguyệt Phạn là người trượng nghĩa, nàng ấy mau chóng đáp lại: “Đây không phải lỗi của cô. Tên khốn nạn kia gieo mị thuật, thần hồn của cô lại bất ổn, đương nhiên sẽ bị mê hoặc.”

“Đó cũng bởi vì lòng ta không kiên định.”

Bạch Diệu Ngôn lắc đầu: “Nghe nói các đạo hữu đã siêu độ hết người nhà của ta……”

“Bọn ta không tham gia siêu độ.” Nguyệt Phạn không cướp công lao, nàng ấy vỗ vỗ vai Tạ Tinh Diêu: “Là muội ấy làm.”

Bạch Diệu Ngôn bình tĩnh mỉm cười: “Đa tạ.”

Nói xong, nàng ấy cúi đầu, lấy ra một sợi dây chuyền.

Mặt dây chuyền là một viên đá xanh biếc như phỉ thúy, bên trong không lung linh trong suốt mà có từng sợi tối màu lưu chuyển vòng quanh, linh lực lặng lẽ chảy xuôi từ trong ra ngoài, rõ ràng rất có giá trị.

“Trên người ta không có vật gì đáng giá, mặt dây chuyền này tên là “Bích Lưu”, có tác dụng hộ thể, là bảo vật duy nhất mà ta hiện có, hôm nay xem như quà tạ ơn tặng cho cô nương, mong cô nương đừng ghét bỏ.”

Tạ Tinh Diêu từ chối: “Bạch tiểu thư suy nhược, cô nên mang nó để phòng thân.”

Nàng nói không chút do dự, đối phương lại không hề nhượng bộ, lòng bàn tay mở ra chìa về phía nàng, từ đầu đến cuối không có động tác dư thừa.

Ôn Bạc Tuyết thấy tình thế giằng co không xong, đang định lên tiếng giải vây thì thấy Tạ Tinh Diêu đột nhiên giơ tay ra: “Đa tạ.”

Vẻ mặt của Bạch Diệu Ngôn vốn ảm đạm, sau đó từ đuôi mắt cho đến đuôi lông mày đều tràn ngập ý cười.

Tạ Tinh Diêu cẩn thận cất bảo vật, Yến Hàn Lai liếc nàng một cái, yết hầu khẽ nhúc nhích.

Hắn có thể nhìn ra, Tạ Tinh Diêu rất giống Bạch Diệu Ngôn.

Sinh ra trong một gia đình giàu có, có năng lực và học vấn tốt, đương nhiên cũng có lòng tự trọng của riêng mình.

Bạch Diệu Ngôn là hậu duệ của nhà họ Bạch, hoàn cảnh hiện tại của nàng ấy vô cùng khó xử, chỉ có báo đáp ân tình mới có thể khiến nàng ấy không giống một kẻ đáng thương được người khác bố thí.

Ban đầu Tạ Tinh Diêu khăng khăng không nhận, sau đó bởi vì nghĩ đến điều này, cho nên mới nhận lấy quà cảm ơn.

Người này không phải chỉ giỏi nói suông.

Im lặng một lát, Tạ Tinh Diêu ngập ngừng hỏi: “Sau này Bạch tiểu thư có dự định gì không?”

Bạch Diệu Ngôn không có chốn về, hiện tại thân thể lại suy nhược, không biết có thể đi đâu.

Nguyệt Phạn vội nói: “Núi Lăng Tiêu là một nơi tốt, Bạch tiểu thư có hứng thú gia nhập sư môn không?”

Bạch Diệu Ngôn mỉm cười lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của các vị, chỉ là ta tu luyện thuật pháp của Bạch thị nhiều năm, không thích hợp chuyển sang thứ khác. Hơn nữa, Bạch thị nhất tộc truyền thừa chỉ còn lại mình ta.”

Nàng ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hồn phách của cha ta đã dung nhập vào đao Tru Tà, trở thành một tồn tại như đao linh. Có ông ấy ở bên, chân trời bao la, bốn biển đều có thể là nhà.”

Nói xong, nàng ấy giơ trường đao lên, trên vỏ đao dần dần hiện lên từ sợi hư ảnh.

Những hư ảnh ấy quấn lấy nhau, cuối cùng ngưng tụ thành một dáng người quen thuộc.

Tạ Tinh Diêu buộc miệng thốt lên: “Bạch lão gia!”

Ánh mắt giao nhau, người đàn ông cao lớn gật đầu, nhếch môi: “Các vị đạo hữu, đa tạ.”

Dứt lời, mắt của ông cong lên, khuôn mặt lành lạnh hệt như băng tan rã, nở một nụ cười mang mấy phần trẻ con: “Nhân tiện, ta rất hứng thú với lý thuyết chủ nghĩa duy vật kia, không biết Tạ cô nương có thể để lại phù truyền tin, để sau này tiện thảo luận.”

Bạch lão gia là người yêu thích chủ nghĩa duy vật, là người đi đầu tìm tòi của giới tu chân.

Tạ Tinh Diêu thầm cảm thán trong lòng, sau đó gật đầu đáp lại: “Không thành vấn đề.”

Bạch Diệu Ngôn nhìn xung quanh cha mình, im lặng không nói gì, khóe miệng không kìm được mà nhẹ nhàng cong lên.

Ôn Bạc Tuyết: “Hai vị dự định khi nào thì đi?”

Tạ Tinh Diêu liếc nhìn chiếc mũ trong tay nàng ấy: “Hôm nay…… Bây giờ à?”

“Đúng vậy.”



Bạch Diệu Ngôn hiểu ý mỉm cười: “Hôm nay trời có mưa phùn, đại phu tặng ta một chiếc mũ che mưa.”

Ác yêu trong trấn đã bị tiêu diệt, thân là trừ yêu sư, nàng ấy không còn lý do gì để ở lại, hơn nữa, đối với nàng ấy, những ký ức còn sót lại ở đây thực sự không phải là những ký ức tốt đẹp.

Tạ Tinh Diêu và nàng ấy im lặng nhìn nhau, không cần nói gì, trong khoảnh khắc có chừng có mực ấy, tất cả những lời chưa nói đều có lời giải thích hợp lý.

Tạ Tinh Diêu gật đầu: “Bảo trọng, tạm biệt.”

Bạch Diệu Ngôn mỉm cười: “Tạm biệt.”

Mưa xuân luôn nhẹ nhàng êm đềm như sương đọng trên lá, nơi nào cũng có, nhưng rồi lại không thể nào tìm thấy được.

Lúc Bạch Diệu Ngôn rời đi, một cơn gió mát chợt thổi qua đình viện, hoa đào tung bay khắp trời, cũng lay động cốt cách đẹp đẽ của rừng trúc, cành lá xào xạc, cực kỳ giống bộ y phục xanh biếc của nàng ấy.

Nguyệt Phạn đứng trước cửa sổ: “Cô ấy sẽ đi đâu nhỉ?”

Ôn Bạc Tuyết chăm chú nhìn bóng lưng đang ngày một cách xa trên con đường mòn: “Cảnh này nên được quay lại, dùng làm mở đầu cho một bộ phim bom tấn võ hiệp, máy quay zoom ra từng chút một rồi dừng lại.”

Yến Hàn Lai lười biếng ngồi một bên giường, dường như buồn ngủ, quay mặt sang một bên nhắm hai mắt lại.

“Muội chợt nhớ đến một bài từ.”

Hai tay Tạ Tinh Diêu chống má: “Đầu non bóng ngả cũng tương nghinh. Ngoảnh lại những nơi tiêu sắt trước. Rời bước ——”

Xa xa lốm đốm bóng trúc, mái hiên màu mực như tan thành sương mù trắng nhạt, một giọt mưa rơi xuống từ mái hiên, thấm ướt mu bàn tay của Bạch Diệu Ngôn.

Nàng ấy lẳng lặng quay đầu lại, nhìn những người trước cửa sổ trong chốc lát.

Thanh niên cao ráo tuấn tú thấy nàng ấy quay đầu lại nên gật đầu chào hỏi; nữ tử mặc bạch y thanh nhã thoát tục, nhưng không biết vì sao lại có chút dã tính không hợp với ngoại hình, đang nhếch môi mỉm cười với nàng ấy.

Cô nương mặc y phục màu đỏ, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, đang cố sức vẫy tay phải với nàng ấy.

Trước hôn lễ ấy, nàng ấy là một tiểu cô nương không buồn không lo, sống dưới sự chiều chuộng của muôn vàn người; sau đại hôn ấy, nàng ấy phải gánh trên vai sứ mệnh và ân oán trăm ngàn năm, một thân một mình đối mặt với chặng đường dài.

Khi Bạch Diệu Ngôn quay người lại lần nữa, tấm lưng thẳng tắp như đao.

“Ta biết. Câu tiếp theo chính là ——”

Nguyệt Phạm tươi cười: “Cũng không mưa gió cũng không hanh (*).”

(*) Cũng không mưa gió cũng không hanh (Dã vô phong vũ dã vô tình): Câu cuối cùng của bài từ “Định Phong Ba (Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh)” của Tô Thức, bản dịch của dịch giả Nguyễn Chí Viễn, nguồn: thivien.

Cũng không mưa gió cũng không hanh.

Gió thổi tung một góc rèm che của mũ lên, bóng dáng xanh biếc nhìn về phía con đường vô tận phía trước, từng bước một, bước vào cơn mưa phùn.