Giang Nam Ngoại Truyện

Chương 1: Bạch Lộ Phi



Hoa Hy Minh + Jean

Dược vương cốc nằm tại biên cảnh Ly quốc xa xôi, đây quả thật là một chốn bồng lai thanh tịnh cách biệt với nhân thế, mười dặm rừng trúc dập dờn sóng biếc, suối nước róc rách, gió cốc vi vu, sậy non trắng xóa. Phàm là người sống nơi thế ngoại tiên cảnh bậc này, đều là những nhân vật tuấn dật xuất trần tựa trích tiên, và vị trích tiên xứng đôi cùng Dược vương cốc này được gọi là Chu Tam Công.

Chu Tam Công rất trích tiên, tiên ở chỗ ai cũng không nói rõ được ông đã sống lâu bao tuổi. Ba năm trước đây lúc ta đến Dược vương cốc, ông vuốt chòm râu dài nhìn ta hiền từ, dáng dấp của ông trông chẳng khác nào thổ địa công công trong lòng ta, khiến ta không khỏi kinh hãi vì ngỡ là gặp thiên nhân. Chu Tam Công khi đó, râu tóc bạc trắng, mày mi cũng trắng, trắng triệt để hoàn toàn hệt như vật đổi sao dời. Ta đã từng vạch tới vạch lui trên đầu Chu Tam Công để cố tìm cho ra một cọng tóc đen. Kết quả là, ta vô cùng lo lắng rồi bản thân cũng một đầu bạc trắng thế, cũng không tìm được một sợi đen như Tam Công. Chỉ có thể cảm khái thời gian rất dễ dàng bỏ rơi con người, thời gian trôi qua làm chín hồng quả anh đào, cũng làm bạc trắng Tam Công.

Bạc trắng hết cả thế có hai chỗ tốt. Thứ nhất, Tam Công bây giờ và Tam Công của ba năm trước đây giống nhau như đúc, tóc bạc chẳng nhiều thêm nửa sợi, đây cũng là căn nguyên tạo nên truyền thuyết trích tiên Tam Công, dung nhan của ông mãi mãi không thay đổi. Thứ hai, trong ngày tuyết rơi, Tam Công trong bộ áo quần trắng toát thường bị ta coi như một người tuyết, thỉnh thoảng vòng qua vẹo lại mà có ngứa tay thì bẻ ngay một cành cây cắm lên đầu ông.

Nhiều người nói rằng ngọn ngành thần thoại của Dược vương cốc bắt nguồn từ sư phụ ta, nhưng ta không cho là đúng. Tam Công là minh chứng cho thế nhân thấy rằng trong Dược vương cốc có thể sống lâu trăm tuổi, lập địa thành yêu.

Tam Công trong lòng ta chính là một trích tiên như tuyết, mi tóc như tuyết, áo trắng hơn tuyết, tịch mịch như tuyết, độc lập với đời. Vì để ông không cảm thấy cô đơn, thời gian sư phụ chế thuốc, Mạnh Thường Quân ta đây sẽ tìm một cái ghế dài ngồi bên cạnh Tam Công. Những lúc ấy, ông sẽ ôn tồn điềm đạm cùng ta quay ngược dòng thời gian tìm về những câu chuyện xưa thật là xưa.

Tam Công nói: Rất lâu trước đây, Dược vương cốc là một vùng sông nước hữu tình, cầu nhỏ vắt ngang, chim bay trên trời, gió chiều vi vu, các cô nương giặt áo tẩy cát, ngân nga hát khẽ.

Ta hỏi Tam Công: Vì sao bây giờ thiên sơn (ngọn núi lớn dài ngàn dặm) không thấy bóng chim bay, vạn kính (con đường vạn dặm) không thấy dấu chân người?

Tam Công đáp: Vật đổi sao dời haizzz vật đổi sao dời.

Tam Công còn nói: Khi đó có một tiểu nương tử vấn một chiếc khăn trùm đầu hoa xanh ngày ngày đi ngang qua trước cửa sổ phòng ta.

Ta hỏi Tam Công: Sau đó tiểu nương tử ấy làm vợ người khác?

Tam Công đáp: Vật đổi sao dời haizzz vật đổi sao dời.

Từ đó về sau mỗi khi Tam Công kể chuyện xưa, phần lớn thời gian ta đều nhắm mắt ngủ.

Giữa ba năm mở mắt nhắm mắt, từ trong vật đổi sao dời của Tam Công ta đã lần mò ra được ngọn nguồn của Dược vương cốc. Trước đây Dược vương cốc là một thôn trang nhỏ yên bình mộc mạc, trời xanh mây trắng, cỏ tươi mơn mởn, hương thơm ngạt ngào, khói bếp lượn lờ. Thiếu nữ trai tráng trong thôn nam cày cấy nữ dệt đan, buộc tóc kẻ mi. Thế nhưng vật đổi sao dời haizzz vật đổi sao dời, người trong thôn dần đều bạc đầu. Ngay cả tiểu nương tử vấn khăn trùm hoa xanh đi ngang trước cửa sổ phòng Tam Công, khóe mắt cũng đã in dấu nếp nhăn nhỏ. Người dần thưa thớt, thôn trang suy tàn, chỉ còn Tam Công vẫn ở lại trong một gian trạch viện tịch mịch như tuyết bên cạnh rừng trúc, sống trong cảnh một ngày mà tựa một năm.

Sau đó thật lâu, có một vị công tử đến đây. Vị công tử này trồng đủ loại hoa cỏ bên cạnh trạch viện, mỗi ngày hái cúc dưới giậu đông, thư thới ngắm núi nam. Trong một đêm, nghìn vạn gốc lê nở hoa. Không ít người mộ danh mà đến, ban đầu chỉ là những cô nương thiếu nữ, Chu Tam Công lại được thấy rất nhiều tiểu nương tử vấn khăn trùm hoa xanh, còn có khăn hoa hồng, khăn hoa cúc và cả không vấn khăn. Không như ngày xưa tiểu cô nương “Đi ngang trước cửa sổ”, lần này là “Si ngốc chờ trước cửa sổ, si ngốc chờ haizzz, chờ đến khi hoa nở hoa tàn lại hóa thành vũng xuân.” Sau đó dần dần đến thêm nhiều người đủ các hình dạng màu sắc. Người đến người đi, cứ thế rất nhiều người đến đến đi đi, không ngờ, đã đạp lõm cả thôn trang. Cứ thế cái chốn bồng lai này thành hình.

Đạp đạp, càng ngày càng lõm, cuối cùng tạo thành cốc.

Vị công tử khiến núi sông biến đổi, thế sự xoay vần, tại hạ bất tài, chính là sư phụ của ta.

Sư phụ của ta, Hạ Cảnh Nam, cốc chủ Dược vương cốc, là một cao nhân. So với Hoa Đà còn hơn Hoa Đà, so với Quan Thế Âm còn hơn Bồ Tát, là thần y danh chấn một phương trên giang hồ. Thường ngày lúc ta trò chuyện với Tam Công, nấu rượu kể về những nhân vật phong lưu, chỗ nào không hiểu sẽ thỉnh giáo ông, bởi vì ông sống lâu hơn ta rất nhiều, hiểu biết vượt qua thiên thu vạn đại.

Ta hỏi Tam Công: Gia Cát Khổng Minh là một bậc kỳ nhân, thế nhưng vợ ông ta dung mạo có mị hoặc giang sơn không?

*Ai đọc sách sử sẽ biết dung mạo Hoàng Nguyệt Anh vợ Gia Cát Lượng xấu xí hơn người. Tìm hiểu thêm Ở ĐÂY.

Tam Công đáp: Thế sự vô thường haizzz thế sự vô thường.

Ta lại hỏi Tam Công: Hoàng thái tử Lý Thừa Kiền của Lý Thế Dân có con trai, nhưng ta nghe nói y yêu thích Long Dương (đàn ông con trai), chẳng lẽ là người đoạn tụ (đồng tính luyến ái) cũng có thể lấy vợ sinh con như thường ư?

Tam Công đáp: Thế sự vô thường haizzz thế sự vô thường.

Ta hỏi Tam Công: “Tam Công, ông có biết sư phụ có người trong lòng hay không?”

Tam Công ngẩng đầu nhìn ta, thở dài một hơi, nói, “Ta không biết.”

Cho nên ta mới nói sư phụ là cao nhân, từ phản ứng của Tam Công thì biết, bất kỳ nhân vật phong lưu nào ông ta đều nói “Thế sự vô thường haizzz thế sự vô thường”, chỉ duy chuyện của sư phụ ta, Tam Công mới chịu nói thật.

Dược vương cốc rất lớn, trước khi Lâu Tây Nguyệt nhập cốc, ta là nữ nhân duy nhất; sau khi hắn nhập cốc, điều này cũng không thay đổi. Nhưng từ khi hắn nhập cốc đã giúp cả người và danh tiếng của Dược vương cốc tăng lên rất nhiều.

Ta rất hứng thú với Lâu Tây Nguyệt, trong những nhân vật phong lưu tại Ly quốc thì Lâu gia ở Giang Nam chiếm ba vị. Môn chủ Lâu Ngọc Phong của Ngọc La Môn, nổi danh giang hồ nhờ Lâu gia kiếm, mười mấy năm trước rửa tay chậu vàng gác kiếm, rời khỏi phân tranh giang hồ, tập trung vào việc làm ăn của Lâu gia, bây giờ đã trở thành một thương nhân hạng nhất hạng nhì ở Giang Nam.

Thanh hoa nương tử, phu nhân của Lâu Ngọc Phong, một thân áo xanh mông lung như ánh trăng, một cây sáo ngọc âm hay tuyệt diệu, bao nhiêu hiệp khách giang hồ kẻ trước người sau quỳ dưới váy nàng. Một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, tình ý triền miên, sinh hạ một… hai… ba bốn năm sáu bảy cậu con trai nối dòng.

Trong đó Thất công tử là xinh đẹp nhất, hấp thu linh khí của trời đất, kết tụ tinh hoa của nhật nguyệt; theo như đồn đãi hắn thừa hưởng nét phong lưu phóng khoáng từ cha, vẻ đẹp mỹ miều động lòng người, tư duy sắc bén thấu triệt từ mẹ. Sở trường của Thất công tử là dùng chiếc quạt hoa đào đánh vào tâm hồn thiếu nữ thế gian, đương khi nàng kia tâm thần nhộn nhạo, hắn đã ‘Phất tay áo cưỡi mây bay’ mất, thật là am tường đạo lý như gần như xa, nửa che nửa đậy.

Đương nhiên, dù sao đồn đãi cũng chỉ là đồn đãi. Khi gặp Lâu Tây Nguyệt, ta nghĩ hắn tiêu sái đúng là có tiêu sái, song vẫn thua người nào đó.

Ta dẫn Lâu Tây Nguyệt dạo bộ trong cốc, “Tây Nguyệt, đây là vườn hoa thảo của Dược vương cốc. Trong này phần lớn trồng những loại dược liệu thông thường, sau này dần dần ta sẽ nói cho cậu biết dược tính của từng loại một.”

Lâu Tây Nguyệt nhìn qua một lượt, chỉ vào một gốc tử hành thảo (cọng cỏ thân màu tím), “Gân lá của cỏ này có màu đỏ máu, mới nhìn qua thật giống kinh mạch con người.”

“Đây là tử hành thảo, có thể giải trừ hàn độc. Sau khi dùng nó, trong thời gian ngắn ý chí hỗn loạn, dễ dàng chìm vào giấc mộng, mà cảnh trong mộng lại đẹp vô cùng, đó chính là mong muốn ước nguyện chôn sâu trong lòng người. Cho nên nói, cỏ này vừa là độc dược vừa là giải dược, nếu cứ mãi chìm trong mộng không chịu tỉnh lại, vậy tính mạng cũng chẳng còn.” Màn trời hơi âm u, xa xa cỏ lau dập dìu như biển mây, ta tựa hồ nghe được lòng của mình, giật mình, lẩm bẩm, “Tử hành thảo còn được gọi là Yên hoa túy.” (cơn say đẹp tựa hoa trôi, khói mây, mộng ảo)

Lâu Tây Nguyệt lơ đãng nói, “Yên hoa túy ư, tên rất hay. Đãn nguyện tạm thành nhân khiển quyển, bất phương thường nhâm nguyệt mông lông*.”

*Tạm dịch: Chỉ nguyện cùng người lưu luyến thoáng qua, chẳng ngại ánh trăng mộng ảo thường ngày – 但愿暂成人缱绻, 不妨常任月朦胧. Câu thơ trích từ một trong ba bài thơ <<Nguyên tiêu>> của Chu Thục Chân – một tài nữ nổi tiếng thời Bắc Tống. Ý rằng đôi tình nhân chỉ nguyện gặp gỡ lưu luyến nhau trong một phút chốc đêm hội tết nguyên tiêu, không ngại vẻ đẹp trăng sáng mông lung mộng ảo của tình yêu. Bởi vì họ không biết sau này có còn cơ duyên gặp lại hay không. Đêm tết Nguyên Tiêu cũng giống như là hội đêm thất tịch, ngày gặp gỡ tìm duyên của các cặp trai gái tuổi mới lớn, dịp này là cơ hội họ gặp gỡ và yêu nhau. Đại khái bài thơ nói về tâm lý phức tạp của những đôi tình nhân yêu nhau.

Một câu thơ này của Lâu Tây Nguyệt khiến ta mơ hồ, tất cả tình cảm thiếu nữ ôm ấp canh cánh trong lòng đều theo một câu này mà tuôn trào, ta không khỏi lên tiếng tán thưởng, “Chậc chậc, Tây Nguyệt, quả không hỗ là một tay phong nguyệt lão làng, văn thơ đối ngẫu hạ bút thành văn.”

Lâu Tây Nguyệt, “…”

Một lát sau, hắn mới khiêm tốn đáp, “Sư phụ quá khen rồi.”

Dạo một vòng mà đã gần đến hoàng hôn. Ta đói bụng, bèn nói với Lâu Tây Nguyệt, “Cơm tối hôm nay, vi sư muốn ăn gà rừng hầm nấm.”

Lâu Tây Nguyệt ngẩng đầu nhìn ta, hơi do dự, “Sư phụ, trong Dược vương cốc vẫn chưa có gà.”

Ta ngạc nhiên, “Nhưng hôm cậu nhập cốc, rõ ràng ta đã ăn củ từ hầm canh gà mà.”

Lâu Tây Nguyệt cúi đầu nói, “Cái đấy là đệ tử sai Nam Nhạn xuất cốc mua về.”

Nam Nhạn là gã hầu của Lâu Tây Nguyệt, Lâu Tây Nguyệt chính là đại biểu điển hình của công tử phú gia đương thời. Cuộc sống trải qua mỗi ngày chỉ cần duỗi tay thay áo, há miệng ăn cơm. Khi Lâu Tây Nguyệt đến Dược vương cốc bái sư, Nam Nhạn tay trái cắp một bao cẩm y hoa phục của Lâu Tây Nguyệt, vai phải đeo một hộp gấm bên trong đựng ngọc Tứ phương tường và vàng bạc châu báu, trước ngực treo một cây sáo noãn ngọc Hoài An cùng một cây mộc cầm, khiến ta không thể không hoàn toàn tán thưởng, bóp cổ tay cảm khái: Lâu Tây Nguyệt, đánh đổ một thời đại rồi*.

*Ý tán thưởng cách sống cực phẩm đánh đổ cả 1 đời của Lâu Tây Nguyệt. Cả 1 thời đại không một ai cực phẩm như vậy, hạ gục họ. Ở đây vừa có ý trào phúng vừa có ý khen chê, khó nói rõ phải xem biểu hiện của nhân vật, tác giả chỉ đang diễn tả trạng thái của họ.

Tuy trong Dược vương cốc có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, nhưng quái lạ là côn trùng cá cảnh chim muông rất khó sinh trưởng ở đây. Hồi ta mới đến Dược vương cốc thì không hay biết điều này. Lúc xuất cốc đi chợ sẽ thường mang về một ít vịt con gà con chim con mèo con để nuôi, nhưng chưa được mấy ngày, những con vật này hoặc miệng sùi bọt mép, hoặc toàn thân co quắp, hoặc ủ rũ chán chường mà chết. Sau khi độc hại rất nhiều sinh linh, ta vô cùng đau đớn, ta trách trời thương dân, ta cảm thấy lạnh lẽo như tuyết, ta rưng rưng nhìn sư phụ. Sư phụ quay người vào nhà, bảy ngày sau, ta phát hiện trong cái hồ trong sơn cốc xuất hiện một chú cá nhỏ sinh long hoạt hổ.

Sư phụ viết cho ta một phương thuốc, “Tiểu Hương, con trộn những loại dược thảo này vào thức ăn của cá, nó sẽ không chết.”

Ta biết, sư phụ của ta, là vạn năng.

Trước khi Lâu Tây Nguyệt nhập cốc, đã hai mươi ba ngày tròn ta chưa biết vị thịt. Ngày đầu tiên hắn nhập cốc, ta biết ngay những ngày tháng tươi đẹp như cửu hạn phùng cam lộ* đã đến, đồng thời trong lòng lại một lần nữa vô cùng khẳng định việc thu nhận đệ tử này của mình.

*Cửu hạn phùng cam lộ: nắng hạn lâu ngày gặp sương ngọt; cam lộ: sương ngọt (ví điềm lành).

Ta nhíu mi tâm, đứng trước gió than thở: “Tây Nguyệt à, gần đây vi sư đang suy nghĩ làm thế nào để luyện khởi tử hoàn hồn đan, cho nên có chút lao tâm lao lực quá độ. Vì vậy muốn uống canh gà để bồi bổ một chút.”

Lâu Tây Nguyệt khổ sở nói, “Sư phụ, xuất cốc phải mất rất nhiều thời gian, huống chi bây giờ trời đã tối. Nếu Nam Nhạn có đi ngay, chỉ sợ cũng phải ngày mai mới về được.”

Ta chống má nói rù rì, “Trước đây ta có nghe qua câu này ‘Lâu Thất Phiến, phất tay áo cưỡi mây bay’. Tây Nguyệt, khinh công của cậu rất tốt đúng không?”

“Cạch—” Cây quạt trong tay Lâu Tây Nguyệt rơi xuống đất.

Nói đến, kể từ ngày đầu tiên nhập cốc, Lâu Tây Nguyệt phong tình vạn chủng mở ra chiếc quạt hoa đào, thì sau đó ta không còn may mắn được thưởng thức đóa hoa đào nở rực rỡ đó nữa. Mấy ngày liên tiếp, Lâu Tây Nguyệt cũng không ‘Phe phẩy quạt cười như hoa đào’, nhưng chiếc quạt hoa đào này, đã mấy lần rơi xuống đất. Ta rất lo lắng: Dù cây quạt này có cứng cáp thế nào, nhưng nhất thiết chớ để rớt nữa không thì sẽ gãy mất thôi.

“Sư phụ, vậy Tây Nguyệt sẽ xuất cốc mua ít gà vịt, xin người đợi chút.”

Ta hài lòng, “Ừ, đi nhanh về nhanh.” Khi nhìn bóng lưng Lâu Tây Nguyệt, ta còn thêm vào một câu cuối cùng, “Tây Nguyệt, thức ăn hôm qua hơi nhạt. Hôm nay cậu nhớ thêm nhiều muối hơn.”

Lúc ta xoay người, hình như lại nghe thấy tiếng cây quạt rơi xuống đất.

Trở lại trong phòng, ta tính toán, lần xuất cốc này sư phụ đã đi bảy bảy bốn mươi chín ngày, là lần lâu nhất từ trước tới nay. Bình thường đều là người khác đăng môn bái phỏng, cho dù có đi ra ngoài, thì qua mấy ngày cũng sẽ có chim bay về đưa tin. Thế nhưng lần này, người đã đi nhiều ngày như vậy, mà vẫn bặt vô âm tín. Ta không khỏi có phần lo lắng, bèn đặt bút viết một phong thư rất dài, đại ý là:

Thời gian sư phụ không có ở đây, mỗi ngày con đều treo đèn quá đêm, đầu huyền lương, thùy trứ cổ*, nghiêm túc sao chép sách thuốc, đồng thời nhổ sạch cỏ dại trong cốc không còn một ngọn; lại bởi giải được một chứng bệnh nan y mà danh tiếng của Dược vương cốc càng tăng lên, con sẽ không ngừng cố gắng phát dương quang đại Dược vương cốc; đến ngày sư phụ quay về cốc, nhất định sẽ nhìn thấy một Dược vương cốc ngay ngắn trật tự, một Dược vương cốc phát triển không ngừng; trước đây sư phụ giao cho con nhiệm vụ quét dọn dược trì, khi đó con nói mình làm không được, nhưng bây giờ con cảm thấy ‘Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ người có tâm**’, kính xin sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ dược trì; Tam Công rất khỏe, con cũng rất khỏe, không biết ngày nào sư phụ mới quay về?

*Đầu huyền lương, thùy trứ cổ (cột tóc vào dây buộc lên xà nhà, dùng dùi đục đâm vào đùi): trong câu thành ngữ ‘Huyền lương trứ cổ’ – ý chỉ ‘Học hành chăm chỉ và làm việc không mệt mỏi.’

**Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ người có tâm: người có tâm ở đây là người đặt tâm tư vào làm việc, khi đó dù sự việc khó khăn cỡ nào cũng sẽ sợ hãi họ có tâm mà làm thành.

Ngoại trừ một câu cuối cùng, những điều khác đều là công việc của Lâu Tây Nguyệt.

Nhưng điều ta thật sự muốn viết, chỉ có một câu sau cùng này.

Viết xong thư này, ta gấp lại. Trong lòng kích động, suy nghĩ một chút, liền kẹp thêm một lá trúc vào. Ta ra khỏi phòng đặt thư vào miệng Đại Phong, Đại Phong là một con bạch kiên hoa điêu (đại bàng đầu nâu) sư phụ nuôi. Trước nay ta không xem Đại Phong giống như những con vật nuôi khác trong cốc, bởi vì Đại Phong rất thông minh, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác nó đều có thể hiểu được. Ta cũng không cho rằng đại phong là người, có lẽ nó là nhân thú, dù thế nào thì trong lòng ta, nó và ta là đồng loại.

Dược vương cốc chúng ta xưa nay hào khí ngất trời, người khác dùng bồ câu để truyền tin, chúng ta dùng Đại Phong kích thước lớn gấp trăm lần đưa thư.

Nghĩ đến điều này, ta vô cùng tự hào vỗ vỗ Đại Phong. Thấy nó phỗ cánh một cái, tiếp theo kêu lên một tiếng tung cánh hòa vào bầu trời, giữa không trung xoay một vòng, rồi vọt thẳng lên tận trời xanh.

Màn đêm buông xuống, ánh sao sáng rực.

Đột nhiên ta hối hận, đây là lần đầu tiên ta viết thư cho sư phụ, sau này có lẽ sẽ được sư phụ giữ lại thỉnh thoảng lật ra xem lại, đáng ra ta phải trực bạch* hơn nữa, như vậy mới có thể có giá trị cất giữ, một câu cuối cùng phải đổi thành: Sư phụ, con nhớ người muốn chết.

*Trực bạch: thẳng thắng trực tiếp nói trắng ra.