Giải Mộng

Chương 44: C44



Không thể để chủ mộng chết nghẹt trong quan tài, Lâm Tùy Ý hít sâu một hơi, xoa xoa hai tay rồi đẩy nắp quan tài.

Thứ trong quan tài vẫn cố giằng co, tuy nhiên lần này Lâm Tùy Ý quyết tâm muốn đẩy nắp quan tài, thành công đẩy ra một khe hở.

Lâm Tùy Ý lại dùng sức đẩy mạnh, làm khe hở quan tài lớn hơn một ít. Cậu lui về phía sau, hít thở chuẩn bị lát đẩy nữa.

Điều chỉnh lại hô hấp, Lâm Tùy Ý đang định nín thở đi đẩy quan tài, sảnh đường yên tĩnh đường bỗng nhiên vang âm thanh ‘lộp bộp’.

Lâm Tùy Ý không dám đẩy nắp quan tài.

Bởi vì âm thanh ‘lộp bộp’ Lâm Tùy Ý rất quen thuộc. Lúc nãy khi cậu đẩy nắp quan tài, nắp quan tài và thân quan tài cọ xát cọ sát vào nhau phát ra thanh âm này, nhưng hiện tại cậu chưa đụng vào quan tài mà.

Tiếng ‘lộp bộp’ từ đâu ra vậy?

Lâm Tùy Ý mím môi: Lâu tiên sinh, tôi không nghe lầm chứ?

Cậu thực sự nghe thấy được một tiếng ‘lộp bộp’, rất rõ ràng. Thêm việc cậu không đoán trước được sẽ có âm thanh xuất hiện, tiếng ‘lộp bộp’ vang lên rất là đột ngột. Nhưng cậu nhìn chằm chằm quan tài trước mặt, nắp quan tài vẫn duy trì tình trạng bị cậu đẩy, khe hở cũng không theo âm thanh ‘lộp bộp’ mở rộng một phân hoặc giảm bớt một phân.

Âm thanh ‘lộp bộp’ không phát ra từ quan tài phía trước mặt. Nếu cậu không nghe lầm, một tiếng ‘lộp bộp’ phát ra từ phía sau cậu, cũng chính là quan tài trống đã được gõ kiểm tra.

“Cậu không nghe lầm.” Giọng Lâu Lệ nặng nề: “Cẩn thận đằng sau.”

Lâm Tùy Ý quay phắt người, trái tim bị treo lên cao, nhìn thấy hình tình phía sau lại nặng nề rớt về lồ ng ngực.

Tạm thời cậu không thấy quỷ ở phía sau, nhưng ngay khi xoay người xem xét, cậu xác định âm thanh ‘lộp bộp’ đúng là phát ra từ quan tài ở sau lưng… Nắp quan tài phía sau hơi hé ra.

Nắp quan tài dịch về phía sau, lộ ra một khe hở rộng bằng bàn tay, nhìn giống như người nằm bên trong tự đẩy nắp quan tài ra.

Trước kia Lâm Tùy Ý chưa bao giờ gặp quỷ. Từ lúc tiếp xúc giấc mơ tới nay, cậu đã thấy không ít xác chết, cũng thấy người dần mất đi sinh mệnh, nhưng chưa bao giờ gặp quỷ.

Biết kế tiếp rất có thể mình sẽ chính mắt nhìn thấy cái gọi là quỷ, trái tim Lâm Tùy Ý đập ‘bang bang’.

Chữ ‘quỷ’ luôn ẩn chứa cảm giác uy hiếp và sợ hãi.

Nghĩ có Lâu Lệ ở bên, Lâm Tùy Ý chờ cơn sợ hãi chậm rãi biến mất khỏi đáy lòng, lần nữa nâng tầm mắt.

Cậu nhìn cái quan tài vừa nãy được đánh giá là an toàn, chăm chú quan sát nắp quan tài và khe hở. Khe hở to cỡ bàn tay, đối với người chết vẫn quá hẹp, người chết muốn chui ra ngoài phải tiếp tục đẩy nắp quan tài.

Lâm Tùy Ý mượn ưu thế thân cao nhìn qua khe hở xem bên trong quan tài. Cậu cúi đầu liếc mắt một cái, sảnh đường không có ánh đèn, trong quan tài không có ánh sáng, tối om, không thấy rõ.


Cậu duỗi tay gõ gõ quan tài.

Cốc cốc cốc.

Tiếng vang thanh thúy.

Nhưng Lâm Tùy Ý không dám bảo đảm trong quan tài trống trơn.

Lâu Lệ nói quỷ xuất hiện thi thể quỷ cũng sẽ xuất hiện, Lâm Tùy Ý thầm chấp nhận. Đây là mộng âm hôn, quỷ muốn cùng người sống hoàn thành nhân duyên cần vật môi giới. Thi thể chính là vật môi giới, cho nên sảnh đường có quỷ, cũng có sẽ thi thể quỷ.

Nhưng điều này không có nghĩa quỷ và thi thể quỷ nằm cùng một quan tài. Quan tài cậu vừa gõ có tiếng vang vọng không thể vang hơn, quan tài trống không. Kết hợp với âm thanh ‘lộp bộp’, chứng tỏ quỷ ở trong quan này này.

Còn quan tài gõ ra âm trầm đục có thi thể quỷ.

Thi thể và quỷ, cái nào nguy hiểm hơn, khỏi nói cũng biết.

Thi thể không thể đẩy ra khe hở, nhưng quỷ có thể.

Lâm Tùy Ý bất an gọi: Lâu tiên sinh…

Cậu muốn hỏi Lâu Lệ, quỷ ở trong quan tài sao? Hay đã chui ra khỏi quan tài?

Nhưng đây là một câu hỏi không có đáp án. Lâu Lệ và cậu cộng hưởng thị giác, nếu muốn biết quỷ còn ở trong quan tài hay không, Lâm Tùy Ý chỉ có thể tiếp tục nhìn sâu vào trong quan tài.

“Nhìn cửa sổ.” Lâu Lệ mở miệng.

Lâm Tùy Ý liền ngẩng đầu nhìn cửa sổ.

Ngoài cửa sổ có nhánh cây hòe. Khi quỷ ở trong quan tài, cây hòe duỗi nhánh cây đến gần cửa sổ. Nếu quỷ đã chui ra khỏi quan tài, âm khí sẽ nặng hơn. Có thể dựa vào nhánh cây hòe để biết đáp án.

Lâm Tùy Ý nhìn qua, sắc mặt vừa khó coi vừa kinh ngạc.

Không biết từ khi nào, nhánh cây hòe đã thu về.

Lâm Tùy Ý: Lâu tiên sinh, đây là…

Cậu thay đổi góc nhìn cửa sổ, bảo đảm không phải vì tầm nhìn chịu hạn chế nên không nhìn thấy nhánh cây.


Chờ cậu thay đổi góc độ, vẫn không thấy nhánh cây ngoài cửa sổ, Lâm Tùy Ý trầm mặc một chút.

Trong đầu Lâu Lệ nói: “Quỷ rời đi.”

Lâm Tùy Ý: Vâng.

Quả nhiên quan tài kêu vang có quỷ. Âm thanh ‘lộp bộp’ chính là âm thanh quỷ chui ra khỏi quan tài.

Vì sao quỷ không hại cậu, mà rời khỏi sảnh đường, Lâm Tùy Ý hiện tại nghĩ không ra. Cậu chỉ có thể cách cửa sổ nhìn ra xa, nhìn cây hòe sinh trưởng ngoài sân, lá cây trên nhánh cây đậm màu càng ngày càng tươi tốt.

Nói cách khác, quỷ từ sảnh đường ra ngoài sân, cây hòe hấp thu âm khí đang sinh trưởng ào ạt.

Lâu Lệ nhắc nhở: “Thả chủ chủ mộng ra trước.”

Lâm Tùy Ý lấy lại tinh thần: Dạ.

Quỷ rời đi, Lâm Tùy Ý tạm thời buông cảnh giác, đi đẩy tiếp cái quan tài chưa đẩy ra được.

Lo lắng chủ mộng sẽ nghẹt chết trong quan tài, khiến giấc mơ lần này biến thành Mộng góc nhìn thứ ba, Lâm Tùy Ý dùng hết sức bình sinh mà đẩy.

Một tiếng ‘lộp bộp’ hơn lớn vang lên, Lâm Tùy Ý đẩy được nắp quan tài, lập tức nhìn xem.

Đập vào mắt cậu là một người giấy, người giấy không nằm ngửa trong quan tài, mà nằm sấp.

Lâm Tùy Ý sở dĩ không đẩy được nắp quan tài, vì phía dưới người giấy còn có một người giấy khác. Hai người giấy bị dây thừng cột vào nhau, một đầu dây thừng cột vào nắp quan tài, luồng qua khe lõm. Lâm Tùy Ý đẩy nắp quan tài ra làm dây thừng bị giật đứt.

Hai người giấy đều có tư thế nằm sấp, người giấy nằm trên là nam, người giấy nằm dưới là nữ. Ngoài ra không thấy Trương Tường Y.

Lâm Tùy Ý hoang mang. Cậu nhớ Cây Trúc từng nói Lâu Lệ biết thuật người giấy, liền hỏi: Lâu tiên sinh, như vậy là sao?

Lâu Lệ nói: “Xem trong miệng hai người giấy có vật gì không.”

Lâm Tùy Ý làm theo. Cậu lôi người giấy trong quan tài ra, sau đó thò tay vào miệng người giấy nam, móc ra một tờ giấy vàng.

Mở giấy ra xem, bên trong viết sinh thần bát tự.


Lâm Tùy Ý tiếp tục cạy miệng người giấy nữ, móc ra được một tờ giấy vàng, trên tờ giấy này cũng viết sinh thần bát tự: giờ Canh Tý ngày Nhâm Thân tháng Quý Tỵ năm Bính Tý.

Lâu Lệ nói: “Giờ Tý sớm, ngày 4 tháng 6 năm 95.”

Lâm Tùy Ý níu lông mày, nghĩ: Đây là sinh thần bát tự của Trương Tường Y.

Lâu Lệ đáp ừm, nói: “Nhét trở lại đi.”

Chờ Lâm Tùy Ý nhét giấy vàng vào miệng hai người giấy, Lâu Lệ lại nói: “Dùng dây thừng cột lại.”

Lâm Tùy Ý làm theo.

Lâu Lệ cường điệu: “Cột chặt vào.”

Lâm Tùy Ý liền thắt nút chết.

Lâu Lệ: “Bỏ người giấy vào quan tài, phục hồi như cũ.”

Lâm Tùy Ý làm theo răm rắp. Cậu nhìn ngoài sảnh đường, cây hòe vẫn đang sinh trưởng.

Thừa dịp quỷ còn ở ngoài sân, Lâm Tùy Ý hỏi Lâu Lệ: Lâu tiên sinh, cái này có phải liên quan đến âm hôn?

“Ừ.” Lâu Lệ nói: “Cột thi thể và người giấy viết sinh thần bát tự vào nhau, đây là ý tứ thông báo với quỷ. Nếu quỷ đồng ý việc kết hôn, thi thể sẽ ôm chặt người giấy. Nếu quỷ không muốn, dây thừng sẽ bị đứt, thi thể không còn ôm người giấy. Vừa rồi quỷ xuất hiện không tìm cậu, vì cậu không phải đối tượng kết âm hôn.”

Lâm Tùy Ý nghe mà kinh hãi, vội hỏi: Nhưng Lâu tiên sinh, đây là hai người giấy.

Trong quan tài không có thi thể, chỉ có hai người giấy bị cột vào nhau.

“Quỷ sẽ không cách quá xa thi thể bản thân, trói thi thể quỷ và người giấy vào nhau sẽ có xác suất chiêu hồn thành công lớn.” ngữ khí Lâu Lệ trầm trầm: “Nhưng di chuyển thi thể sẽ quấy nhiễu đến quỷ. Nếu quỷ là lệ quỷ, người an bài âm hôn không dám trêu chọc, sẽ dùng người giấy thay thế. Chiêu không tới, cũng tốt hơn bị mất mạng.”

Hai chữ ‘lệ quỷ’ dọa Lâm Tùy Ý nhảy dựng trong lòng, có hơi tức giận bất bình: Người an bài âm hôn sợ chết, lại không thèm bận tâm đ ến mạng người khác.

Tức giận bất bình xong, Lâm Tùy Ý nói: Nói cách khác, âm hôn chưa bắt đầu vì hiện tại lệ quỷ chưa đồng ý.

Lâu Lệ nói: “Giai đoạn quỷ chọn người.”

Lâm Tùy Ý suy nghĩ: Người an bài âm hôn sợ lệ quỷ mà vẫn an bài âm hôn, vì muốn bình ổn lệ quỷ chăng? Lâu tiên sinh, nếu giải mộng thẳng, có phải đại biểu ở hiện thực có một người sống đang gấp gáp muốn bình ổn Tà Ám?

Lâu Lệ nói: “Tôi sẽ căn cứ vào sinh thần bát tự tìm nó ở hiện thực.”

Lâm Tùy Ý đoán chừng sẽ không dễ dàng.

Sinh thần bát tự không có tính đặc thù, trên đời có rất nhiều người trùng sinh thần bát tự. Tuy Lâm Tùy Ý không biết Lâu Lệ tìm như thế nào, nhưng cũng biết tìm không dễ dàng.


Có lẽ càng có nhiều thông tin về quỷ, Lâu Lệ ở nhân gian càng dễ tìm.

Lâm Tùy Ý ngẩng đầu nhìn bên ngoài sảnh đường, tự hỏi mình nên đi xem hay không. Nếu có thể thấy hình dáng con quỷ, Lâu Lệ cũng có thể thấy, như vậy Lâu Lệ tìm kiếm Tà Ám ở nhân gian sẽ dễ dàng hơn, ít nhất là biết Tà Ám trông như thế nào, không đến mức mò kim đáy biển.

Ý tưởng của cậu tất nhiên lọt vào tai Lâu Lệ.

“Quỷ tức tướng chết, phần lớn không thể phân biệt diện mạo.” Lâu Lệ nói: “Nó là lệ quỷ, tuy rằng hiện tại không tìm cậu, có thể cách xa thì cách xa ra.”

Lâm Tùy Ý: Đã biết Lâu tiên sinh.

Nói xong, Lâm Tùy Ý đứng tại chỗ ba giây lại mở miệng: Lâu tiên sinh, hiện tại tôi nên làm gì?

Lâu Lệ: “Nếu nó nhìn trúng Trương Tường Y, đêm mai sẽ đi tìm Trương Tường Y. Cậu nghỉ ngơi đi, chờ đêm mai lại xem.”

Lâm Tùy Ý hỏi: Lâu tiên sinh, khi nào có thể biết nó nhìn trúng chủ mộng hay không?

Lâu Lệ: “Chờ trời sáng, cậu mở quan tài.”

Lâm Tùy Ý: Vâng.

Biết đêm mai chắc chắn sẽ gian nan, Lâm Tùy Ý tính nghỉ ngơi lấy lại sức.

Chạc cây hòe ngoài cửa sổ đã thu về, cậu quay về chỗ cũ ngồi xuống mặt đất.

Một giấc này Lâm Tùy Ý ngủ tới hừng đông. Cậu mở mắt, nhìn quanh sảnh đường lập tức hỏi: Lâu tiên sinh, hiện tại có thể mở quan tài chưa?

Lâu Lệ: “Ừm.”

Nhưng Lâm Tùy Ý không nhích người đi xem quan tài. Cậu vừa dứt lời Lâu Lệ liền trả lời, Lâu Lệ canh cho cậu cả đêm?

Lâu Lệ nói: “Nhân gian mới qua năm phút.”

Lâm Tùy Ý: Ồ.

Lâm Tùy Ý lúc này mới đi tới gần quan tài. Thật ra cậu biết đáp án, tất nhiên là lệ quỷ lựa chọn Trương Tường Y, bằng không Trương Tường Y sẽ không có mộng âm hôn này rồi.

Lúc này không có dây thừng cột, nắp quan tài dễ đẩy hơn hẳn.

Lâm Tùy Ý dò xét nhìn vào trong quan tài, đột nhiên khựng lại.

Dây thừng bị đứt.

Không phải đoạn dây thừng cột nắp quan tài. Bởi vì hai người giấy ở tư thế nằm sấp bị lật ngửa.