Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh

Chương 21: Hết Mực





Cố Tiểu Khả không phủ nhận tim cô đập nhanh hơn, thần sắc của Trình Vương rất tốt, xem ra anh không nói dối, cô cũng tin anh.
Chợt nhận ra mình đang nửa vời không che thân thể, Cố Tiểu Khả kéo chăn lên cao hơn để bao trọn lấy thân thể mình, cô ngượng ngùng cúi đầu không nhìn anh, tuy không nhìn anh nhưng cô có thể cảm nhận được Trình Vương đang cười.

Có gì mà cười chứ.
“Tiểu Khả, em thật đáng yêu.” Anh thu tay về gác dưới đầu mình, mắt hơi nhắm lại, đôi mày đen của anh rõ nét càng tôn lên vẻ đẹp rạng ngời của một mỹ nam khi thức giấc.
Cố Tiểu Khả nóng mặt, cô không trả lời mà trực tiếp xoay lưng đi, muốn xuống khỏi giường để vào phòng tắm nhân lúc anh đang nhắm mắt, nào ngờ chân chạm đất, vừa đứng dậy cô đã giật mình đến điếng người.
Đau!
Bên dưới cô đau nhức, chỉ cần có sự cọ sát giữa hai chân liền muốn chết đi sống lại.

Thì ra khi làm ‘cái đó’ lại đau đến vậy.

Cô thầm cảm phục những diễn viên đóng ‘phim heo’.
Cắn chặt răng chịu đau nhức, cô than thầm trong lòng, cô không nhớ rõ đêm qua đã làm bao lâu, nhưng cô vẫn nhớ Trình Vương đã bộc lộ bản năng của đàn ông như một mãnh thú, cô càng không nhớ rõ ‘cái đó’ của anh nó ra sao, là vì lần đầu tiên nên cô đau đớn, hay cũng vì một phần ‘cái đó’ của anh thật quá lớn so với trí tưởng tượng của cô?

Nhấc chân lên, Cố Tiểu Khả bước một bước đã tủi thân đến rớm nước mắt, cô chưa từng trải qua nỗi đau xác thịt nào lớn như này, quả nhiên không chịu được.

Cả người cô cứ thế đổ về phía sau.
“Cẩn thận.” Trình Vương từ lúc nào đã ở phía sau Cố Tiểu Khả, anh đưa tay đỡ lấy cô vào lòng, giọng nói ân cần của anh tỏa ra ngay bên cạnh tai cô.
Cố Tiểu Khả rốt cuộc không chịu được mà ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh tựa sương mai nhìn anh.

“Em không đi được.”
Trình Vương bất giác nóng mặt, mới ngủ dậy đã nhìn thấy gương mặt này của cô, cô chính là vũ khí giết người không dao đối với anh.
Biết mình hôm qua có chút mãnh liệt, cô dù sao cũng là lần đầu, không chịu được lực khỏe khoắn của anh cũng đúng, Cố Tiểu Khả nhỏ nhắn như vậy, anh lại vì giây phút thăng hoa mà quên đi.

Trình Vương túm gọn tóc Cố Tiểu Khả ra phía sau giúp cô bớt nóng nực, nhất thời hôn phía sau gáy cô một cái.

“Anh giúp em.”
Cố Tiểu Khả đông cứng lại, cô không dám quay đầu về phía sau, Trình Vương nói vậy cô còn chưa hiểu hết lý lẽ ẩn sâu.

Hóa ra anh mặc quần lại tử tế rồi vòng ra phía trước cô, biết cô xấu hổ và ngượng ngùng liền quấn chăn lấy thân cô rồi mới bế cô vào phòng tắm.
Anh đặt cô xuống bên cạnh bồn nước rồi hơi cong mệng.

“Anh bên ngoài đợi em.”
Không biết nói gì ngoài gật đầu, đợi khi Trình Vương ra ngoài Cố Tiểu Khả mới với tay chốt lấy cửa phòng tắm như một sự cảnh giác thừa thãi, chốt cửa xong cô mới thở phào nhẹ nhõm nhìn mình trong gương, cô tá hỏa lùi lại phía sau hai bước.
Trình Vương bên ngoài nghe rõ tiếng chốt cửa, anh hơi nhướng mày rồi lắc đầu bất lực.

Đành chịu thôi, từ từ lấy lòng cô vậy.

Cố Tiểu Khả xả nước róc rách, cô dùng khăn mặt lau cổ mình một lúc một lực mạnh hơn.

Không đi sao? Vậy thì đây rõ ràng là tác phẩm của Trình Vương để lại rồi, những dấu hôn!
Cô che miệng kinh ngạc rồi lại nhìn trong gương kỹ càng hơn.

Chỉ có ba dấu, nhưng cổ của anh lại chi chít dấu hôn đỏ tím của cô, hôm qua cô đã biến thành thú vật gì mà hung hăng vậy chứ!
Cộc cộc.
Nghe tiếng gõ cửa tim gan Cố Tiểu Khả suýt lộn cả lên, cô quay ngoắt sáng nhìn chiếc bóng mờ mờ bên ngoài.
“Tiểu Khả, anh ra ngoài mua đồ ăn, đồ mới của em anh sẽ để ở bên ngoài, em ra lấy để thay nhé.”
“Ư...được.” Cô nhẹ nhàng đáp trả.

Hồi lâu không thấy ai trả lời Cố Tiểu Khả mới bẽn lẽn từng bước chân nho nhỏ mở cửa phòng tắm ra, trong phòng quả nhiên không còn một ai, trên giường nơi cô và anh vừa nằm có một chiếc váy liền thân màu xanh ngọc, rất hợp với màu da trắng nõn của cô.
Đi tới gần giường với đôi mày chau xíu, cô gắng chịu đau rồi cầm váy lên, miệng khẽ cong.

Trình Vương rất hợp sở thích với cô, anh chưa bao giờ mua gì mà khiến cô thất vọng.
Đang định đi vào trong phòng tắm lần nữa cô liền phát hiện ra vài vệt máu đã khô lốm đốm giữa tấm ga giường.


Chăn trên giường đã được gấp gọn sang một bên, chắc chắn là Trình Vương gập lại, nhưng...nhưng…
“Điên mất!” Cô để váy xuống giường rồi bò tới, tay liên tục xoa xoa vết máu khô.

Trình Vương đã thấy rồi? Ngốc quá, cô làm bẩn giường của anh rồi, phải làm sao đây.
Sau khi tắm trong tình trạng vừa hối hận vừa xấu hổ xong, Cố Tiểu Khả bước ra ngoài đã thấy Trình Vương ăn mặc chỉnh tề ngồi ở ghế sofa.

Cô có cảm giác anh đã tắm rồi quần áo của anh cũng đã thay bộ mới, trên bàn là đồ ăn đóng hộp, nhìn thôi cũng biết đắt tiền.
Anh chầm chậm đứng dậy đi về phía cô, nhấc bổng cô lên đặt vào trong lòng.
“Em không hẳn là không thể đi…” Cô bối rối.
Trình Vương bỏ qua lời nói của cô, hết mực cưng chiều cô, buộc tóc cho cô bằng một sợi dây đính ngọc màu xanh rồi thơm nhẹ vào má cô.

“Ăn đi, đừng để nguội.”