Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 9: Mặc Dịch



Buổi sáng ở thành phố X hôm nay có mưa, Sở Hạ tỉnh dậy, đầu tiên là vén rèm cửa sổ lên. Cảm giác lành lành khiến người ta không muốn rời xa chăn ấm, Sở Hạ cũng như vậy. Hắn lười biếng vươn vai, dạo gần đây có vẻ thoải mái quá mức.
Nước lạnh ụp thẳng vào mặt đánh bay phần nào cơn buồn ngủ, Sở Hạ nhìn người trong gương, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc. Lâu lắm rồi hắn mới ngắm nhìn bản thân, có chút tiều tụy nhợt nhạt.
Sở Hạ xoa bóp khuôn mặt của mình để tỉnh hẳn, sau đó thay quần áo bước xuống phòng ăn.
Vừa bước đến cửa đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của người nào đó, hiếm hoi lắm mới thấy anh xuất hiện chỗ này. Diệp Mạc không rõ đã ngồi được bao lâu, trên bàn đặt một tách trà nóng, tay thì cầm một cuốn tạp chí. Nhìn kiểu gì cũng giống mấy lão già về hưu đang an nhàn hưởng thụ.
Sở Hạ thả nhẹ bước chân, tìm một chỗ cách xa Diệp Mạc rồi mới ngồi xuống. Diệp Mạc liếc nhìn hắn, buông cuốn tạp chí ra để một bên.
"Lát nữa tôi sẽ đi công tác ở thành phố khác."
"Hả?" Sở Hạ chưa kịp phản ứng nhìn sang, sau đó mới gật đầu, "Tôi biết rồi, vậy tôi sẽ chuẩn bị."
Hắn kiểu gì cũng đã là trợ lý, tuy rằng không biết cụ thể sẽ làm cái gì nhưng hình như luôn phải đi theo giúp đỡ Diệp Mạc.
"Bây giờ không cần, tôi chỉ đi ba ngày sẽ về. Cậu đừng nhân cơ hội này giở trò là được." Lời cuối ánh mắt anh sắc lạnh, tràn ngập ý tứ cảnh cáo.
Sở Hạ gật đầu, tỏ ý sẽ ngoan ngoãn. Hắn cười nhạt, đến bao giờ mới thoát khỏi ràng buộc này đây?
Thức ăn đã được dọn lên, buổi sáng đơn giản với bánh mì nướng. Diệp Mạc ăn một cách từ tốn, được giáo dục từ bé nên kể cả cách cầm cũng đều toát ra sự thanh lịch. Hoàn toàn trái ngược với Sở Hạ, dáng vẻ phóng khoáng, không giữ kẽ câu nệ, nhìn cứ như hai thái cực.
"Ăn cẩn thận." Diệp Mạc nhìn không nổi nữa, trầm giọng nhắc nhở, bấy giờ Sở Hạ mới đoan đoan chính chính ngồi yên, học theo bộ dạng của anh.
"À có chuyện này..." Hắn không nói thêm, liếc mắt nhìn sắc mặt Diệp Mạc. Thấy anh đưa mình ánh mắt hàm ý tiếp tục mới nói tiếp, "Tôi muốn trở về nhà cũ một chuyến."
Sợ Diệp Mạc không vui, hắn nhanh chóng bổ sung thêm, "Chỉ là lấy vài thứ đem đến đây thôi, không có ý gì đâu."
Nói xong liền im lặng cúi đầu, cảm giác bị phán quyết chắc là như thế này nhỉ?
Diệp Mạc nhìn kỹ người này, xác định rõ là nói sự thật liền trầm tư. Anh không sợ Sở Hạ sẽ giấu mình làm một vài trò gì đó, Diệp Mạc đủ mạnh để xử lý. Nếu Sở Hạ có ý định bỏ trốn thì dù có chạy đến đâu anh vẫn có khả năng bắt lại được, nếu hắn thật sự làm như vậy thì cứ tự hiểu rằng không còn đôi chân nữa được rồi.
"Vậy đi cùng Mặc Dịch đi."
"Mặc Dịch?" Hắn nghi hoặc, thầm vui mừng vì Diệp Mạc đã đồng ý.
"Chút nữa sẽ biết." Anh lãnh đạm trả lời.
"Ồ."
Cả hai không nói chuyện nữa, chuyên tâm giải quyết bữa sáng trước mặt.
Cảm giác lâu rồi mới được ra ngoài khiến Sở Hạ có chút hưng phấn, bình thường hắn là người hướng ngoại, cầm tù thế này chính là một cực hình. Diệp Mạc vừa đi ban nãy, lúc đi còn quăng cho hắn ánh mắt lạnh như băng. Ầy đúng là một tên không thân thiện mà.
Đột nhiên sau lưng có cảm giác lạnh lạnh, Sở Hạ nhíu mày nhanh chân né sang một bên.
"Phản xạ tốt đó." Một người thu chân lại, vỗ tay.
"Cậu là?" Sở Hạ không khỏi thắc mắc nhìn người cao ngang mình, có điều gương mặt người này có vẻ trẻ con hơn chút.
"Ban nãy Diệp Mạc không nói cho cậu sao, tôi tên là Mặc Dịch." Mặc Dịch cười tươi giới thiệu.
Ra đây là Mặc Dịch, so với tưởng tượng thì có khác một chút, hắn chưa từng thấy cậu ở đây lần nào. Nhìn gương mặt này có vẻ dễ khiến mấy cô bé xiêu lòng đây.
"Tôi là Sở Hạ, nghe nói hôm nay cậu sẽ cùng tôi đi một chuyến."
"Đúng vậy, may mà còn được ra ngoài giải toả. Tôi sắp bị Diệp Mạc chèn ép đến đổ bệnh rồi." Mặc Dịch ngửa đầu thở dài.
"Cậu làm gì cho anh ta vậy?" Sở Hạ thuận miệng hỏi thăm. Tuy là Mặc Dịch nhìn thân thiện, thế nhưng sống ở cái nhà này thì đừng bao giờ nhìn mặt mà đoán người.
"Bạn của cậu ta, hiện tại nâng cấp thành lao dịch."
Thần thái lúc nói câu này của Mặc Dịch vô cùng buồn cười, Sở Hạ nhếch môi không nói nữa. Đã không muốn nói thì tốt nhất đừng nên hỏi nhiều.
Đứng chờ Mặc Dịch lấy xe, Sở Hạ sửa lại mái tóc bị rối của mình lại. Trời mưa ngày càng nặng hạt, mưa thế này lại gợi lại cho hắn vài ký ức không vui trong quá khứ. Có điều lúc đó còn quá nhỏ, ký ức cứ mơ hồ bị Sở Hạ cố tình chắp vá lại.
"Chờ lâu không? Lên đi." Mặc Dịch lái xe tới, mở hé cửa sổ, hất cằm gọi hắn.
Quên đi, tốt nhất đừng nên nghĩ mấy chuyện này làm gì. Hắn lắc đầu trầm mặc.
Sở Hạ đóng cửa xe lại, ngăn cách âm thanh ồn ào bên ngoài. Xe này Mặc Dịch lấy từ đâu hắn cũng chẳng biết, nhưng ngồi rất thoải mái.
"Cậu muốn nghe bài gì không?"
Sở Hạ lắc đầu, thấy vậy Mặc Dịch không hỏi nữa, liền mở một bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng lên. Âm nhạc như một liều thuốc an thần, khiến tâm hồn thả lỏng.
Bây giờ mới để ý một chuyện, hình như Sở Hạ còn chưa nói cho cậu ta biết địa chỉ nhà của mình. Vậy mà Mặc Dịch lại đi vô cùng thông thạo, cứ như hiểu rất rõ vậy. Quả nhiên bọn họ đã điều tra kỹ càng hết rồi, chuyện biết vị trí nhà ở cũng không đáng kinh ngạc nữa.
Hắn thầm thở dài nhắm mắt lại, lấy tay chống lấy đầu mà nghỉ ngơi.