Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 23: Triển lãm



Nhìn tập tài liệu trước mặt, Sở Hạ bất giác nghĩ đến ngày hôm qua. Chỉ vì một sấp giấy tờ mà đám người kia đắc tội đến Diệp Mạc, cuối cùng kết quả còn thảm hơn.
Đưa ánh mắt nghi hoặc lên Diệp Mạc, anh ra hiệu bảo hắn mở ra. Bên trong có một bản hợp đồng chi tiết.
"Đọc hiểu không?" Anh cầm lấy cốc trà lên nhấp một hớp, đáy mắt liếc qua quan sát biểu cảm của hắn.
Chầm chậm lắc đầu, Sở Hạ nhanh chóng đáp, "Không hiểu hết, chỉ biết đại khái."
Dù gì hắn cũng là lần đầu tiên tiếp xúc mấy thứ này, trước giờ giải quyết sự việc đều dựa vào nắm đấm, vậy nên chỉ biết được ý chính mà thôi.
"Không phải từng có một bản rồi à? Sao còn thêm cái này?"
"Chi tiết hơn, nếu đọc không hiểu thì cứ cầm đó."
Sở Hạ đáp một tiếng, cất bản hợp đồng mới đi. Đằng nào thì mới hay cũ cũng chả có gì đặc biệt đối với hắn. Chỉ cần không bảo hắn bán mạng, làm mấy thứ khó có thể thực hiện là được.
Để ý thấy trên tay Diệp Mạc còn cầm thêm một tấm giấy nữa, có điều tấm giấy này bé hơn. Diệp Mạc nhìn ra tầm mắt của hắn, tùy ý đưa sang cho Sở Hạ xem, hoá ra là giấy mời.
Mời đi xem triển lãm? Hình như cái này không liên quan đến nghề nghiệp của anh lắm thì phải.
"Anh định đi sao?"
"Ừ, có một bức tranh cần mua."
Biết Sở Hạ còn chưa hiểu, Diệp Mạc cũng không nhiều lời giải thích thêm. Sắp đến sinh nhật của ông Diệp, mà thứ ông thích nhất lại là tranh, biết được bức tranh ông thích hiện đang ở chỗ này, vậy nên anh tiện thể ghé tới.
Dù sao thì lần này rất nhiều người trở về, thân là cháu, ít nhiều cũng phải chọn được món gì đó cho tử tế. Bình thường Diệp Mạc toàn nhờ người mua rồi gửi tới, lần này còn có việc cần làm nên đành phải trở về chỗ đó một chuyến.
"Cậu chuẩn bị." Buông xuống một câu, Diệp Mạc không để ý nữa mà cúi đầu làm việc.
Phòng làm việc của anh nhất thời yên tĩnh. Sở Hạ chỉ đành nhìn lại bản thân, trau chuốt một lần nữa rồi ngã người ra đằng sau.
Xét thấy chân của hắn đã đỡ, Diệp Mạc liền để hắn theo mình đến công ty làm việc. Có điều làm việc ở đây là cho hắn đọc hiểu mấy vấn đề cơ bản liên quan đến công ty mà thôi.
Đằng nào nghĩ kiểu gì thì Sở Hạ cũng đã rất lâu không học, tuy ở trại trẻ mồ côi vẫn học bình thường lẫn trưởng thành trước tuổi nhưng việc thiếu hụt kiến thức là điều khó tránh khỏi, chỉ có thể từ từ bù đắp. Diệp Mạc biết thế nên chỉ cho hắn xem mấy thứ đơn giản mà thôi.
Cũng may thời gian lăn lộn đủ dài, tiếp xúc không ít mấy kẻ mặt người dạ thú, vậy nên bằng thiên phú của mình mà hắn tự thông tự hiểu các vấn đề.
Bây giờ đa số người ở công ty đều biết Sở Hạ là trợ lý riêng của Diệp Mạc rồi, còn lý do tại sao một người trên trời rơi xuống lại được ngồi ở đó thì không ai dám thắc mắc.
Đến khoảng ba giờ chiều, Diệp Mạc mới đứng dậy khoác áo. Sực nhớ điều gì đó mới quay sang chỗ Sở Hạ, "Cậu uống thuốc chưa?"
Nhìn thấy người kia gật đầu, anh không nói gì nữa mà sửa cổ áo.
"Đi thôi."
Vào thang máy riêng, Diệp Mạc đưa tấm thiệp kia cho Sở Hạ cầm, "Lát nữa theo sát tôi."
"Có vấn đề gì sao?" Hắn tỏ vẻ ngờ vực.
"Nơi đó nhìn bên ngoài thì bình thường, bên trong hỗn loạn hơn bữa tiệc trước cậu từng đi." Còn một điều anh không nhắc ra chính là đa số kẻ đến xem đều mang theo tư tâm riêng của mình, thậm chí còn nhiều kẻ không làm ăn đơn thuần như đang biểu hiện.
Kể cả Diệp Mạc hồi còn trẻ cũng như vậy thôi, tuy quản lý nhãn hàng lớn, anh vẫn từng nhúng tay vào mảng màu đen. Vậy nên không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá toàn bộ.
Mà cũng không thật sự chỉ có xem tranh, điều này để lát nữa tự bản thân Sở Hạ kiểm nghiệm cũng tốt.
Tất nhiên nói thế nào thì Lạc Thế vẫn là chỗ quần ma loạn vũ nhất, đến giờ chưa có tên cảnh sát nào dám động vào nó.
Sở Hạ nghe vậy liền hơi cau mày, cái xã hội thượng lưu bọn họ còn rắc rối hơn hắn tưởng. Đám người như hắn ỷ vào không có người thân nên liều mạng một cách vô tư, trái lại mấy người này lý trí đáng sợ hơn nhiều.
Nên là theo bản năng, Sở Hạ cảm thấy trên người người đàn ông này có một thứ đàn áp kinh khủng. Hắn ghét nhất là nghe lời người khác, có điều người đàn ông này lại hoàn toàn khác biệt.
Đến nơi, Sở Hạ mới biết được cái gì gọi là trong ngoài khác biệt. Gọi triển lãm vậy thôi, thực chất lại là đấu giá ngầm.
Có cảm giác bản thân vừa bị lừa, Sở Hạ cau mày quan sát xung quanh. Ở đây khiến hắn thấy không thoải mái.
Hai người bọn họ ngồi trên tầng cao, khá kín đáo. Từ chỗ này có thể nhìn được toàn cảnh bên dưới, một đám người đang ầm ĩ ra giá.
Người đứng trên bục là một tên mặt mày lanh lợi, đôi mắt hơi xếch lên trông khá gian manh.
"Năm ngàn đô lần thứ nhất."
"Năm ngàn đô lần thứ hai."
"Năm ngàn đô lần thứ ba."
"Viên đá này thuộc về Đình tiểu thư!!!"
Người được gọi là Đình tiểu thư đang ngồi thấp hơn chỗ hắn, cô gái đó mỉm cười kiêu ngạo, tỏ vẻ hài lòng khi thấy phản ứng này.
Liên tiếp mấy món đồ khác được đưa lên, cái này so với cái sau giá cả đều tăng gấp mấy lần. Bọn họ vung tay không chớp mắt khiến Sở Hạ nhớ tới lúc mình còn phải tiết kiệm từng đồng một. Quả thực người với người lúc nào cũng có sự khác biệt.
"Anh không tính mua sao?" Sở Hạ nhỏ giọng hỏi.
"Chưa tới." Diệp Mạc cực kỳ thong dong bình thản, cứ như mọi chuyện đã quá quen thuộc. Đối mặt với sự việc này, anh không hề có chút hứng thú lẫn ngạc nhiên nào.
Sở Hạ bị ảnh hưởng, cũng trở nên bất cần.
"Và món cuối cùng, bức tranh "Ngày Tàn" hiện đang được nhiều người tìm kiếm!"