Dụ Dỗ Ác Ma

Chương 52: Gã Điên



Từ lúc đó cô ta hẹn hò với Viễn Thành một thời gian rất dài nhưng sau đó Thẩm Quyên phát hiện bắt cô ta chia tay. Dù vậy cô ta quyết không chia tay, khoảng thời gian đó Viễn Thành bắt đầu day dưa qua lại với con gái út nhà họ Bạch. Con nhóc đó ánh mắt vừa ngây thơ lại trong trắng, điều đó làm cô ta nhớ đến ánh mắt của Tống An, lại thấy biểu cảm si mê trên mặt bạn trai Vưu Thi liền ganh ghét.

Thế nhưng cô ta vẫn kiềm chế lại vì sợ mẹ sẽ phát hiện hai người vẫn ở bên nhau. Mấy tháng sau Vưu Thi phát hiện mình mang thai em bé đã được mấy tuần, cũng là lúc Viễn Thành gây ra chuyện khiến Bạch Nha phải mang theo trạng trạng thái ám ảnh phải đi trị liệu tâm lý. Nhà họ Viễn ra sức chùi mông cho con trai, che dấu dấu vết khỏi sự tìm kiếm của nhà họ Bạch.

Viễn Thành khi đó bị ba Viễn tống sang nước ngoài tránh bão, gã ta bỏ đi không hề nói một lời với Vưu Thi. Còn cô ta nghe thấy mình có thai không phải là vui mừng mà là muốn bỏ đứa bé đi, khi đó Tần Dực đột nhiên xuất hiện theo đuổi cô ta một cách mãnh liệt, liên tục cầu hôn để cô ta chịu để mắt tới. Cuối cùng cô ta vẫn nghe theo lời mẹ đồng ý kết hôn với Tần Dực, đứa bé trong bụng cũng bị cô ta kín đáo đổ thừa cho hắn.

Sinh Tần Nhan xong Viễn Thành cũng quay lại, lúc cô ta cần gã nhất thì gã lại biến mất, ngay cả liên lạc cũng không được nhưng sau khi nghe lời dỗ ngon ngọt và lời hứa suông cô ta lại mê đắm gã. Hai người họ bí mật qua lại với nhau, cô ta rất hưởng thụ cuộc sống từ trên mạng xã hội với đời thực, sống rất vui vẻ mấy năm qua.

Chỉ là từ khi này mọi thứ như kết thúc.

Vưu Thi lờ mờ tỉnh dậy, ngay khi cô ta mở mắt đã bị một ánh đèn chiếu thẳng vào mắt. Độ chói khiến cô ta phải nhắm mắt lại một lúc mới mở ra được.

“Em tỉnh rồi sao.”

Bây giờ trời đang chuyển mùa nên thời tiết hơi se se lạnh, Tần Dực mặc một cái áo giữ nhiệt mỏng màu trắng từ tốn nhâm nhi cốc cà phê. Trên mặt hắn vẫn là biểu cảm dịu dàng quen thuộc, nếu không phải Vưu Thi không cử động được vì bị trói trên ghế thì cô ta nghĩ tất cả chỉ là một giấc mơ do cô ta quá căng thẳng mà tưởng tượng ra thôi.

“Đúng như em nghĩ, đây không phải là mơ mà tất cả đều là thật.”

Mặt cô ta trở nên khó coi: “Rốt cuộc anh có ý gì.”

“Không, chẳng có gì cả. Không phải anh đã nói là anh muốn cưới em sao? Chúng ta kết hôn cũng đã lâu rồi nhỉ, và đã có một bé gái thật xinh đẹp.”

Nghe hắn nói xong câu này mặt cô ta hơi tái, cắn chặt môi đỏ: “Anh biết hết rồi?”

“Biết cái gì, anh còn gì không biết à, em quên không nói gì với anh sao.”

Vưu Thi cảm thấy như hắn đã biết hết tất cả từ trước, cô ta nghĩ tới căn phòng kia, căn phòng chứa đầy bức tranh Tống An. Nơi chứa tình yêu và sự cuồng nhiệt của hắn đối với cô, nay cô ta đã phát hiện ra nó.

“Anh yêu Tống An? Có phải vậy không.”

Vưu Thi cắn răng nặng nề hỏi.

“Yêu?”

Kể đến cô ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông dịu xuống, hắn uống xong cà phê đặt ly xuống bàn, còn mình thì đi đến trước mặt Vưu Thi. Tần Dực bóp chặt cằm Vưu Thi khiến cô ta đau phải hé miệng ra, bàn tay còn lại linh hoạt nhét cái gì đó vào miệng cô ta. Vưu Thi dãy dụa bất thành, viên thuốc trong miệng vừa vào đã tan ra dù cô ta muốn nôn thế nào cũng không được.

“Anh cho tôi uống cái gì!”

“Cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là sẽ không sao, mọi thứ đều sẽ ổn thôi.”

“Tần Dực! Đồ gã điên.”

Vưu Thi muốn thoát ra nhưng dây thừng được chói quá chặt, cô ta sợ hãi lại giận dữ dãy dụa làm cái ghế đơn đổ rầm xuống đất. Đau đớn từ cánh tay truyền đến khiến Vưu Thi nhăn mày kêu đau. Người chồng dịu dàng của cô ta lại vô cùng thưởng thức hình ảnh dãy dụa này.

Hắn nhìn một lát không quan tâm tới người đang nằm trên sàn đất mà rời khỏi căn phòng, Vưu Thi điên tiết một hồi, ở căn phòng tối đen thật lâu cô ta cũng bật khóc. Tiếng khóc này dưới tiếng mưa nặng nề đập xuống đất chẳng khác gì tiếng một người giữa đám đông, không một ai nghe thấy tiếng cô ta.

“Ba ơi, mẹ đi đâu rồi ạ.” Tần Nhan dụi mắt ôm con thỏ đứng trên cầu thang.

“Mẹ con vừa ra ngoài, công chúa nhỏ của ba sao lại tỉnh rồi.”

Tần Dực đi lên tầng ẵm con gái nhỏ vào người.

“Con nghe thấy tiếng động lớn lắm ba ơi, ba có nghe thấy không.”

“Chắc là tiếng sấm thôi, để ba ngồi cạnh cho con ngủ nhé.”

Tần Dực không nghe thấy tiếng đáp lại của cô bé, hắn đặt em xuống giường nhỏ, trên mặt Tần Nhan hiện ra vẻ như muốn nói gì đó.

“Ba ơi.”

“Hửm.”

Bé gọi xong lại hơi ngập ngừng.

“Dạo này mẹ lạ lắm, mẹ hay nổi giận nhưng Nhan Nhan không biết mình làm sai ở đâu.”

Tần Dực mỉm cười, vuốt ve đầu con gái.

“Mẹ đang lo lắng vài thứ thôi, con bỏ qua cho mẹ nhé. Sáng mai mẹ lại bình thường lại thôi.”

“Ba biết con là bé ngoan mà.”

Tần Nhan hơi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu thật mạnh.