Diêm Long Quân

Chương 141



Chương 141

“Ba mươi giây sau, anh ta mới run rẩy hỏi: “Ý cậu là…cho tôi làm quản lý nhà hàng sao?”, Lục Thần gật đầu cười.

Xã hội hiện giờ có rất ít người có thể trong bùn mà không hề bị vấy bẩn như Lí Bác.

“Nhưng tôi…chưa từng làm bao giờ, sợ là sẽ làm không tốt!”

Lí Bác gãi đầu, vẻ mặt xấu hổ.

“Làm không tốt cũng không sao, cho dù giảm doanh thu Lục Thần cũng sẽ không trách cậu”, Tiêu Nam vỗ vai anh ta cười nói.

“Thế nào? Cậu cứ cố gắng làm là được”, Lục thần cười.

“Được”.

Lí Bác gật đầu.

Trở thành quản lý là điều mà anh ta đến mơ cũng không dám.

Đây là chuyện vẻ vang cả dòng họ. Nếu bố mẹ biết chuyện, chắc chắn sẽ rất vui.

Những bạn học khác lúc này đang vô cùng hối hận!

Nếu vừa rồi không theo tên Lưu Khải có mắt như mù đó mà đối xử với Lục Thần tốt hơn một chút, có lẽ vị trí quản lý bây giờ đã thuộc về họ rồi.

“Cứ quyết định vậy đi, ngày mai cậu bắt đầu lên nhậm chức!”

Lục Thần nói xong liền lên xe Tiêu Nam trở về khách sạn.

Nếu Lưu Khải đã bị sa thải thì sau này hắn ta cũng không còn giá trị lợi dụng nữa.

Các bạn học còn lại nhìn hắn một cái rồi ai về nhà nấy.

Lưu Khải ngồi dưới đất thở dài, nước mắt không ngừng chảy.

Mất việc rồi, hắn ta biết đối mặt với người nhà, với người mẹ già đã tần tảo nuôi nấng hắn ta để có được công việc như ngày hôm nay thế nào đây?

Nhưng những chuyện này đều là do hắn ta mà ra.

Nhân phẩm đôi khi còn quan trọng hơn tài năng nhiều.

Về tới khách sạn, Lục Thần tạm biệt Tiêu Nam và quay trở lại phòng.

Vừa định nghỉ ngơi, liền nhận được cuộc gọi từ Hậu Dũng.

“Anh Thần, tôi…”

“Đều là anh em với nhau, có gì cứ việc nói thẳng, không cần ấp úng như vậy!”, Lục Thần châm một điếu thuốc.

Một lúc lâu sau Hậu Dũng mới nói: “”Tôi muốn xin nghỉ phép đi thăm con gái, lâu lắm rồi tôi chưa gặp nó”.

“Cậu có con rồi sao?”, Lục Thần bật cười.

Đúng là kể từ hôm đó khi gặp nhau trong bệnh viện, Hâụ Dũng vẫn luôn làm việc cho anh, về tình về lý có lẽ cũng nên cho anh về nhà một chuyến rồi.

“Đúng vậy! Sắp được một tuổi rưỡi rồi. Mấy ngày nay nó cứ sốt miên man, vẫn đang nằm trong bệnh viện. Tôi muốn chăm sóc cho con bé”, Hậu Dũng ngại ngùng nói.

“Được, cậu đi đi”.

“Cảm ơn anh Thần”.

“Con gái anh ở bệnh viện nào?”