Dạy Hư Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 7



Edit: Qiezi

“Ô, che cái gì mà che, nhỏ như vậy còn sợ bị ca ca thấy sao?” Từ Tử Nham cười ha hả, còn xấu xa búng một cái lên tiểu Từ Tử Dung.

Cả người Từ Tử Dung cứng ngắc, trong đầu của y chỉ nghe mỗi câu: “Nhỏ như vậy… Nhỏ như vậy…”

Bất kỳ nam nhân nào đều không dễ dàng tha thứ cho nam nhân khác nhận xét là nhỏ, tuy rằng lúc này Từ Tử Dung thật sự rất nhỏ…

Theo sau đó, chuyện tình khiến y khiếp sợ lại xảy ra, y – Huyết Ma đại nhân tôn quý bị người khác búng tiểu jj. Bị! Người! Ta! Búng! Một! Cái!

Đường đường là Huyết Ma đại nhân, là ma tu có thực lực cao nhất!

Y – bị đùa giỡn!!

“Ừ, hình như cái này hơi lớn, cái này quá xấu, cái này chắc cũng tạm được.” Không ý thức được hành vi của mình đã chọc giận Huyết Ma đại nhân, Từ Tử Nham không mảy may để ý, lục tìm trong rương kiếm y phục cho Từ Tử Dung thay.

Từ Tử Dung hung dữ nhìn Từ Tử Nham, cố nén tức giận. Không được! Chí ít hiện tại không được! Muốn trả thù Từ Tử Nham, ít nhất phải có thực lực tương xứng. Với tu vi bây giờ của y, đi khiêu khích Từ Tử Nham không khác gì tự rước lấy nhục. Y nhịn! Y có thể nhịn!

Tất cả những việc mà Từ Tử Nham khiến y chịu nhục nhã, y đều phải nhớ kỹ. Đợi y có năng lực, nhất định sẽ trả lại từng cái một, từng cái một.

“Là cái này.” Cuối cùng Từ Tử Nham lôi ra từ dưới đáy rương bộ y phục trước kia của anh, ước chừng vóc người của Từ Tử Dung. Ừ, không chênh lệch lắm.

Tuy rằng trường bào xanh ngọc không phải là loại quý giá gì, nhưng vô cùng thoải mái. Ban đầu Từ Tử Nham lôi từ rương bên cạnh ra một cái tiết y* chưa từng mặc qua, thế nhưng sau khi đắn đo một phen, anh vẫn bỏ xuống.

*tiết y: áo lót

Loại tiết y này là kiểu y phục ôm sát người, nếu không vừa vặn thì nhất định không thoải mái, chí ít anh cảm thấy hiện tại mặc tiết khố không giống như khi mặc đồ lót ở hiện đại.

Từ Tử Nham cho hạ nhân đứng bên ngoài chuẩn bị một bộ tiết y cho Từ Tử Dung rồi xoay người, thuần thục bế Từ Tử Dung lên, ném vào trong thùng nước.

Từ Tử Dung đột nhiên bị tập kích, chưa kịp phản ứng đã bị ném vào thùng gỗ, không kịp đề phòng uống một ngụm nước.

Sau đó Từ Tử Nham cũng nhảy vào, anh kéo Từ Tử Dung suýt chút nữa chết đuối lên, nghiêm túc nói: “Đệ xem này, nếu không phải có ta ở đây, chẳng phải đệ sẽ bị chết chìm trong thùng gỗ sao.”

Nội tâm Từ Tử Dung rít gào: Nếu không phải tên hỗn đản nhà ngươi ném ta vào trong thùng, ta sao có thể bị chìm!!!

Trên mặt không lộ chút cảm xúc, Từ Tử Dung lau mặt, ngoan ngoãn nói: “Ca ca nói đúng.”

“Ừ, thật ngoan!” Từ Tử Nham mừng rỡ, cầm lấy xà phòng từ trên ghế bên cạnh rồi tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại tắm sạch sẽ từ đầu tới chân cho Từ Tử Dung ở trong tình huống không thể chối từ.

Thông qua lần tắm này, rốt cuộc Từ Tử Dung bị Từ Tử Nham nhìn thấy hết, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, hầu như mọi nơi đều bị Từ Tử Nham sờ soạng, ngay cả tiểu jj cũng không tránh khỏi độc thủ.

Trong lúc tắm, Từ Tử Dung cũng nhìn thoáng qua trong quần Từ Tử Nham. Y bĩu môi, cũng chỉ là như vậy thôi, cái kia của anh chỉ lớn hơn y một chút! Tương lai, cái thứ kia của Từ Tử Nham chắc chắn không thể bằng y!

Ra khỏi thùng tắm, Từ Tử Dung cầm lấy tiết y vừa được đưa đến, mặc vào thật nhanh. Cuối cùng y cũng nhìn ra, bây giờ Từ Tử Nham đối xử với y không khác gì bé gái chơi búp bê vải, ước gì có thể làm hết tất cả. Y dám cam đoan, lúc mình vừa mặc tiết y vào, y thấy được trong mắt Từ Tử Nham toát ra vẻ tiếc nuối!!

“Cám ơn ca ca, tắm rất thoải mái.” Từ Tử Dung nhỏ nhẹ nói. Dù trong lòng y đã sắp ói ra máu nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

“Hừm, trẻ con mà, phải tắm rửa thường xuyên!” Từ Tử Nham lầm bầm trong miệng, tay cầm một cái khăn khô lau tóc cho Từ Tử Dung.

Tóc Từ Tử Dung vừa đen vừa dày, cầm trong tay mềm mại đến mức có thể so với tơ lụa thượng đẳng. Từ Tử Nham vừa chắt lưỡi vừa lau tóc cho y. Lúc này Từ Tử Dung như đóa phù dung mới nổi lên mặt nước, gương mặt tinh xảo bị hơi nóng xông cho ửng đỏ hai gò má, mái tóc đen nhánh. Nếu không phải Từ Tử Nham mới tắm cho y, anh thật sự sẽ hoài nghi Từ Tử Dung chính là một bé gái.

Không biết nghĩ tới điều gì, Từ Tử Nham đột nhiên giữ chặt vai Từ Tử Dung, nghiêm túc nhìn y.

Trong lòng Từ Tử Dung đập thình thịch, không biết có phải y đã bại lộ cái gì không, sao Từ Tử Nham có thể nhìn y như vậy.

“Tử Dung, đệ lớn lên rất đẹp.”

Vẻ mặt của Từ Tử Dung trong nháy mắt rạn nứt, nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường. Y không ngờ Từ Tử Nham trưng ra vẻ nghiêm túc nhưng vừa mở miệng lại nói chuyện này với y!!!

Từ Tử Nham chú ý tới sự khác thường của Từ Tử Dung, ý tứ sâu xa: “Tử Dung, đệ phải nhớ kỹ, khi ra ngoài tuyệt đối phải cẩn thận, có rất nhiều tên kì quái thích nhất hài tử xinh đẹp như đệ, bọn họ sẽ làm một vài chuyện không tốt với đệ. Cho nên, nếu ca ca không có bên cạnh, đệ nhất định phải cẩn thận.”

Suy nghĩ một chút, anh lại bổ sung thêm: “Nếu có người chạm vào chỗ này của đệ…” Anh chỉ hạ thân của Từ Tử Dung. “Hoặc là ở đây.” Anh lại chỉ mông của đệ đệ: “Đệ phải lập tức la lớn lên, có biết không?”

Từ Tử Dung giả vờ ngây ngốc cái hiểu cái không, gật đầu nhưng trong lòng lại hơi rùng mình. Từ Tử Nham nói những chuyện này, đương nhiên y hiểu ý tứ trong đó. Hơn nữa y vẫn nhớ rõ khi y vừa vào Từ gia không lâu, bị một đệ tử chi thứ lừa ra ngoài, ở trong một hẻm nhỏ bị một nam nhân ghê tởm chặn đường.

Y không biết người nam nhân kia xuất hiện ở nơi đó có phải tình cờ hay không, nhưng y nhớ rất rõ ánh mắt dâm tà của tên kia.

Nếu không phải lúc đó y cảm thấy tình thế không ổn, cất tiếng kêu cứu khiến một gã bán hàng rong chạy đến, không chừng người nam nhân kia sẽ làm chuyện gì đó với y.

Lúc đó người nam nhân kia chạy mất, dù cho sau này y trở thành Huyết Ma vẫn tìm không được, bởi vậy y không biết người đó cùng vị ‘ca ca’ trước mắt này có quan hệ gì không, nhưng y vẫn quyết định tính món nợ này lên đầu Từ Tử Nham!

“Nếu như đệ thật sự gặp phải người như thế, đừng do dự, đánh mạnh vào hạ thân hắn. Đệ đánh mạnh được bao nhiêu thì đánh, không cần sợ đánh chết hay bị tàn phế, xảy ra hậu quả gì, ca ca chịu trách nhiệm thay đệ!” Từ Tử Nham nghiêm túc, bởi vì anh biết rõ chuyện này đối với một đứa trẻ có bao nhiêu đả kích.

Trên thực tế, anh cực kì chán ghét cái loại biến thái đi đùa giỡn trẻ nhỏ. Bởi vì Từ Tử Du lớn lên rất đẹp nên bị loại biến thái này để ý tới. Sau đó tên biến thái này bị anh đánh một trận bầm dập, sau đó bị đưa đến đồn công an. Trải qua điều tra, tên biến thái này đã dâm ô hơn mười đứa trẻ, điều này làm Từ Tử Nham hối hận không ngớt. Sớm biết như vậy anh nên ra tay nặng hơn, ít nhất để hắn nằm liệt một chỗ luôn.

Dựa theo ký ức của nguyên chủ, người nam nhân kia quả thật là do Từ Tử Nham tìm tới. Từ Tử Nham hiện tại sẽ không cho phép xảy ra loại chuyện như vậy nữa, nhưng lần này cũng nhắc nhở anh, thế giới tu chân cũng có biến thái. Tử Dung của anh đáng yêu như thế, không chừng đã bị biến thái theo dõi.

Ừ, người ca ca như anh phải mạnh lên mới được, nếu không ngay cả bảo vệ đệ đệ cũng làm không được!

Từ Tử Dung không biết sự việc này lại kích thích ý chí mạnh mẽ của Từ Tử Nham, nhưng khoảng cách của hai người quá gần, y cảm thấy khí thế trên người đối phương có biến hóa, giống như là – tâm cảnh có đột phá.

Từ Tử Dung rùng mình, đời trước y chỉ biết Từ Tử Nham có thiên phú vô cùng tốt, nhưng lại không ngờ là tốt đến như vậy!

Tâm cảnh đột biến làm khí thế quanh người anh cấp tốc tăng lên, tuy hiện tại tu vi y không còn nữa, nhưng ánh mắt rất tốt, mắt thấy Từ Tử Nham vì… trong một khoảnh khắc ngộ đạo, gần như đột phá, y vội vã mở miệng, cố gắng phá hủy lần thăng cấp này của anh.

“Ca ca…”

Từ Tử Dung còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.

Từ Tử Nham cầm tay y thật chặt, nét mặt nghiêm túc: “Tử Dung yên tâm, ca ca nhất định sẽ bảo vệ đệ. Bất luận là ai, chỉ cần ca ca không ngã xuống, ca ca tuyệt đối sẽ không cho người nào tổn thương đệ!”

Lúc Từ Tử Nham nói xong câu này, khí thế của anh đạt tới trạng thái cao nhất, toàn bộ linh khí trong Lưu Thương Viện bị anh hấp thu, hình thành xoáy nước tiến vào thân thể.

Một tiếng rắc vang lên, khí thế của Từ Tử Nham đột nhiên ngừng lại, sau đó như giếng nước bạo phát ra – luyện khí tầng thứ sáu!

Từ Tử Dung nhìn ánh mắt trong trẻo kia, khó nén khiếp sợ trong lòng.

Kinh nghiệm nhiều năm đời trước khiến y có sự từng trải vượt xa người thường. Dù cho không dùng bất cứ thủ đoạn gì, y cũng có thể thông qua quan sát sắc mặt và lời nói mà xác nhận sự thật.

Mà thời khắc này y khiếp sợ bởi vì y không thấy một tia giả tạo nào trong mắt Từ Tử Nham. Nói cách khác, Từ Tử Nham thật sự phát thệ phải bảo vệ y.

Đây – điều này làm sao có thể?!!

Trong khoảnh khắc đó, Từ Tử Dung hỗn loạn, Từ Tử Nham trong ấn tượng của y và Từ Tử Nham này thực sự khác nhau nhiều lắm, thậm chí có lúc khiến y sinh ra cảm giác mê man.

Y chậm rãi gật đầu, chẳng qua đây chỉ là một loại phản ứng bản năng, nhưng trong mắt Từ Tử Nham, là đệ đệ tán đồng với người ca ca anh đây!

Anh sờ đầu Từ Tử Dung, mỉm cười: “Tử Dung thực sự là tiểu phúc tinh của ta, đệ xem mới ngày đầu tiên gặp đệ, ca ca đã đột phá!”

Từ Tử Dung miễn cưỡng nhếch môi, lộ ra nụ cười hết sức khó coi. Vì quá khứ tăm tối nên y thường bị người khác gọi là ma đầu, nếu không phải ma đầu thì cũng là sát tinh. Đây là lần đầu tiên y nghe được cái chữ phúc tinh này. Càng làm y buồn bực là, y đã cố gắng phá hoại Từ Tử Nham ngộ đạo, không ngờ đối phương lại đột phá, đúng là làm người ta phẫn hận không thôi!

“Được rồi, đệ đi nghỉ một lúc đi, chờ đến lúc ăn cơm ta sẽ gọi đệ.” Từ Tử Nham xoađầu Từ Tử Dung, đặt y lên giường.