Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 44



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi tối, trại huấn luyện xuất hiện hình bóng làm ma quỷ sợ hãi.

Không sai, ma quỷ.

Lục Văn Tây cùng Hứa Trần khởi động vòng cổ ẩn thân, tự chuyển mình thành người âm phủ, thế cho nên người dương gian không thể nhìn thấy họ.

Vì có “Ẩn thân”, còn có thể dùng phù triện thuấn di, cho nên có thể tùy ý ra vào trại huấn luyện cũng sẽ không bị người phát hiện.

Nhưng hồn phách không đi âm phủ luân hồi có thể nhìn thấy bọn họ, hơn nữa có thể nói chuyện.

Ban đêm hôm qua Lục Văn Tây đã tới đây một chuyến, tìm mấy hồn phách thường trú nơi này hỏi tình huống, tập trung tìm hiểu Chu Văn Uyên.

Ban đầu, nhóm hồn phách hơi sợ Lục Văn Tây.

Sau khi Lục Văn Tây cho bọn họ KFC đã thu mua được hết tất cả.

Phải biết rằng hồn phách ở âm phủ, chỉ có thể ăn đồ dương gian đốt xuống, nhưng sau khi bị đốt thì lại không thể ăn.

Hơn nữa, rất nhiều tế phẩm đều chỉ có vẻ ngoài, đẹp chứ chẳng xài được, mùi thì hắc, ăn xong hận không thể chết một lần nữa.

Nhưng đồ ăn từ dương gian chuyển hóa qua lại phi thường mỹ vị, đều là hương vị đã lâu không được nếm.

Ở âm phủ thiếu tiền sao?

Không, nơi này chẳng có chỗ tiêu tiền.

Ở âm phủ thiếu cái gì?

Đồ ăn mỹ vị, quần áo xịn nhất, còn có internet.

Lục Văn Tây gãi đúng chỗ ngứa rồi bắt đầu hỏi vấn đề của mình: “Bên Chu Văn Uyên là thế nào?”

“Linh hồn trên người không đúng lắm.” Quỷ A trả lời.

“Nhìn giống ác linh, nhưng lại không giống lắm, không tiếp xúc nhiều, cậu ta trước nay không để ý chúng tôi.” Quỷ B trả lời.

“Đúng vậy, chocolate chính là cậu ta làm, cậu ta thế mà có thể thay đổi đồ vật giữa hai giới âm dương. Chocolate là do cậu ta làm sau khi linh hồn xuất ra khỏi cơ thể, sau đó đổi thành vật dương gian, bỏ vào hộp.”

Lục Văn Tây cùng Hứa Trần nhìn nhau một cái, trong lòng hiểu rõ nhưng không rút dây động rừng, dặn mấy hồn phách không được để lộ ra rồi hỏi mấy cái khác.

“Các cậu ở đây đã lâu có hạnh phúc không?” Lục Văn Tây nhướng mày, làm như tôi hiểu, đừng cố lừa gạt tôi.

“Có mấy cái không tồi……”

“Để tôi nói cho các cậu, nhìn lén tắm rửa là vô đạo đức. Hơn nữa, có một thí sinh ở đây có vị anh trai tính cách rất tệ, nếu biết các cậu đi rình em trai anh ta sẽ lập tức cho các cậu đi luân hồi.”

Quỷ A lập tức hỏi: “Là Tô Cẩm Lê sao?”

Lục Văn Tây gật đầu: “Đúng vậy.”

Quỷ B phất tay: “Chúng tôi không nhìn cậu ấy tắm, mất hứng lắm.”

Quỷ C gật đầu theo: “Chàng trai xinh đẹp vào phòng tắm cái hiện ra một người toàn vảy cá, nhìn xíu trọng điểm cũng không thấy, toàn thấy vảy cá.”

“Vẫn là dáng người An Tử Hàm đáng xem!”

“Ô Vũ cũng không tồi.”

Lục Văn Tây bắt đầu tưởng tượng toàn thân Tô Cẩm Lê là vẩy cá cũng thấy nổi da gà theo, thật là…… rất mất hứng.

Nhưng người ta là cẩm lý tinh, có vẩy cá là bình thường, có lông chim là điểu tinh, có lông tơ là yêu tinh khác.

Lại đi ngẫm lại mấy mỹ nhân ngư trong phim, lại cảm thấy…… hẳn là cũng cũng không tệ lắm?

Lục Văn Tây nhanh chóng tỉnh táo lại, lấy chiếc quạt từ tay Hứa Trần gõ đầu mấy cô: “Mấy tiểu cô nương sao lại không rụt rè như vậy? An Tử Hàm cũng không cho nhìn, tôi nhìn tiểu tử này lớn lên. Còn Ô Vũ sao, tôi không quen biết, tùy ý đi.”

Giáo huấn xong mấy quỷ, Lục Văn Tây liền rời đi, liên hệ Thẩm Thành báo tin.

Thẩm Thành biết kết quả rồi thì sắp xếp hành động, Lục Văn Tây cũng tỏ vẻ sẽ phối hợp.

Nhưng Thẩm Thành cực kì keo, vẫn không muốn cho anh vẩy cá.

Ngày hôm sau, cũng chính là đêm hôm nay, Lục Văn Tây biết em trai Thẩm Thành trở về trại huấn luyện, anh lại cùng Hứa Trần qua đây một lần.

Anh vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn đi lóc của Tô Cẩm Lê vài miếng vẩy cá.

Hứa Trần chiều anh, cũng đi theo tới.

Trong nháy mắt họ tiến vào phòng ngủ, Tô Cẩm Lê liền mở mắt.

Dương khí!

Dương khí cực kì nồng đậm!

Cậu hiện tại đã có thể cùng hai người dương khí nặng cùng một phòng ngủ, nhưng trong phòng tụ bốn tên cậu chịu không nổi, lập tức đang mơ ngủ tỉnh lại.

Mở to mắt đã thấy trong phòng ngủ xuất hiện hai luồng dương khí xa lạ, nhưng lại rỗng ruột.

Cậu chỉ có thể nhìn thấy hai luồng dương khí, lại nhìn không thấy người, điều này làm cho cậu trợn to mắt ngay lập tức, sợ tới mức không thể động đậy.

Điều đáng sợ nhất là người đàn ông với hào quang màu vàng tím đang dựa vào lan can nhìn cậu chằm chằm.

Cậu cảm thấy hẳn là đang nhìn nhau với người mang tử kim dương khí kia, nhưng lại vẫn không thấy hình dáng gì.

Lúc này cậu thấy hình bóng kia có vẻ ngoắc ngón tay với cậu, ra hiệu cậu lại đây.

Cậu khóc không ra nước mắt, biết mình hẳn là đánh không lại hai người kia, lại không thể quấy nhiễu bạn cùng phòng, liền ngoan ngoãn bò xuống giường, đi theo hai thân ảnh ra khỏi phòng ngủ, đến khúc cầu thang không có cameras.

Tới nơi này, hai người liền thay đổi khí tràng, để Tô Cẩm Lê cuối cùng cũng có thể nhìn thấy bộ dạng hai người.

Cậu lúng túng dựa vào vách tường, cảnh giác nhìn hai người trước mặt, sợ hãi vô cùng.

Lục Văn Tây thấy Tô Cẩm Lê có chút thú vị, giơ tay nhéo mặt Tô Cẩm Lê: “Cậu chính là Tô Cẩm Lê?”

“Ừm……” Tô Cẩm Lê giơ tay, nhấc một tấm thẻ từ trong lòng bàn tay lên, dùng cả hai tay đưa cho Lục Văn Tây, “Giấy phép trở thành yêu của tôi, tôi là yêu tinh hợp pháp.”

Lục Văn Tây lần đầu tiên thấy thứ này, cho nên cảm thấy rất mới lạ, cầm ở trong tay nhìn nhìn, lại trả lại cho Tô Cẩm Lê.

Tô Cẩm Lê nhanh chóng ấn nó trở lại vào lòng bàn tay.

“Tôi là bạn anh trai cậu, Lục Văn Tây, anh ấy là chồng tôi, Hứa Trần.” Lục Văn Tây tự giới thiệu, còn thuận tiện giới thiệu Hứa Trần.

Tô Cẩm Lê nhìn Lục Văn Tây, lại nhìn Hứa Trần, có chút không rõ: “Hai người các anh đều là nam mà!”

“A? Tôi là gay.”

“Tôi nghe từ này rồi, nhưng mà không hiểu.”

“Chính là đàn ông thích đàn ông, tôi với anh ấy…… này…… Nói như thế nào, bên các cậu gọi là…… Giao phối?”

Hứa Trần nghe xong hình dung kiểu này cũng cảm thấy khó có thể tiếp thu, vì thế hắng giọng một tiếng.

Tô Cẩm Lê thật giống như phát hiện đại lục mới, kinh ngạc hỏi: “Hai người đàn ông sao lại…… a?”

“Chúng ta đừng nói cái này, nếu không anh cậu biết thì truy đuổi tôi không dứt.” Lục Văn Tây không giải thích.

Nhưng thế giới quan của Tô Cẩm Lê vẫn bị tác động mạnh mẽ.

Đàn ông còn có thể yêu đương với đàn ông à?

Thế giới con người xuất sắc vậy sao?

“Trên người của cậu thơm quá này.” Lục Văn Tây nhịn không được cảm thán một câu, sau đó tiếp tục véo mặt Tô Cẩm Lê.

Thẩm Thành suốt ngày giả cười, đụng tới Tô Cẩm Lê lúng túng Lục Văn Tây cảm thấy rất đáng yêu. Thấy Tô Cẩm Lê cũng không dám phản kháng, còn làm tới xoa mặt cậu.

“Thể chất cậu ấy âm, sẽ tỏa mùi hấp dẫn người dương khí nặng, cũng chính là mùi hương em ngửi được.” Hứa Trần giải thích, đồng thời túm tay Lục Văn Tây về.

“Sao Đa Đa không có mùi?”

“Con chưa tới…… tuổi.”

“Tôi có con gái nuôi, cũng thể chất âm, muốn tìm hiểu một chút không?” Lục Văn Tây còn giới thiệu con gái nuôi của mình cho Tô Cẩm Lê.

Hứa Trần lại vô tình đánh gãy: “Cho dù hợp tuổi thì hai người âm bên nhau, khăn trải giường đi ngủ chắc cũng phải mọc rêu xanh.”

“Đáng sợ như vậy?!” Lục Văn Tây chấn kinh.

Tô Cẩm Lê cũng gật đầu theo: “Hơn nữa càng tới gần càng cảm thấy lạnh, có lẽ tôi với con gái nuôi của ngài không hợp.”

“Vậy thôi.” Lục Văn Tây rốt cuộc bỏ qua.

Tô Cẩm Lê cẩn thận nhìn chằm chằm hai người bọn họ, yếu ớt hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

“Cậu có thể cho tôi hai mảnh vẩy cá không? Tôi phải làm bùa bình an.” Lục Văn Tây nở một nụ cười “nhân hậu”, nếu Tô Cẩm Lê đã xem qua 《 Gintama 》, có lẽ sẽ cảm thấy gương mặt này i đúc Sakata Gintoki.



“Có thể không cho không?” Tô Cẩm Lê ủy khuất hỏi.

“Tại sao?”

“Túm vẩy cá…… đau……”

Lục Văn Tây là người nào?

Ban đầu không phải người tốt gì, nếu không phải bởi vì lúc trước xui xẻo, gặp phải ác linh ngàn năm bám vào người, bị bắt làm người tốt chuyện tốt, có lẽ hiện tại vẫn còn đang ăn chơi trác táng, còn không thể so với An Tử Hàm.

Nhưng thấy vẻ mặt Tô Cẩm Lê đáng thương vô cùng thế mà lại mềm lòng.

Anh không biết có phải vì trên người Tô Cẩm Lê tỏa ra mùi hương có tác dụng, tóm lại, anh ngàn dặm xa xôi mà lại đây, chuẩn bị lóc vẩy cá.

Kết quả sau khi Tô Cẩm Lê ủy khuất cự tuyệt thế mà lại mềm lòng!!

Từ sau khi Lục Văn Tây biết Thẩm Thành là cẩm lý tinh liền bắt đầu nhớ thương vòng cổ vẩy cá.

Nhưng Thẩm Thành không thể trêu chọc, anh cũng chỉ có thể bỏ ý tưởng này đi, thật vất vả đụng tới Thẩm Thành còn có một em trai, muốn lại đây thử xem, lại nháy mắt bị hạ gục.

“A…… Vậy…… thôi.” Lục Văn Tây thỏa hiệp.

Tô Cẩm Lê chỉ trên lầu: “Tôi có thể trở về không?”

Lục Văn Tây gật đầu, đồng ý.

Tô Cẩm Lê vừa muốn đi, lại nghe được Lục Văn Tây lần nữa mở miệng: “Đúng rồi người hại cậu chúng tôi đã điều tra được, đúng là Chu Văn Uyên. Anh cậu chuẩn bị xử lý cậu ta nhưng vẫn phải qua thi vòng 4, cho nên mấy ngày này, cậu để ý một chút.”

Tô Cẩm Lê khiếp sợ quay đầu lại, nhìn về phía Lục Văn Tây: “Thật vậy không? Tại sao…… tôi cũng không quen cậu ấy.”

“Ý nghĩ của ác linh đều là cực đoan, người bình thường không thể hiểu được bọn họ.”

“Ác linh……” Tô Cẩm Lê run lên, ngay sau đó cúi đầu với Lục Văn Tây: “Cảm ơn anh đã giúp tôi điều tra.”

“Ai da, không có việc gì, lúc cậu lột da cho tôi ít vảy là được.” Lục Văn Tây còn nhớ thương cái này.

“Chúng tôi…… Không lột da……” Tô Cẩm Lê trả lời, cậu cũng không phải xà.

“Vậy thật đáng tiếc.”

“Tạm biệt.” Tô Cẩm Lê nói xong chạy vội.

Lục Văn Tây nhìn về phía Hứa Trần, hỏi: “Anh có thể giống người ta không, ủy khuất bán manh?”

“Không thể.” Hứa Trần trả lời sạch sẽ lưu loát.

“Em thích bộ dạng chồng em quyết đoán như vậy.” Lục Văn Tây một giây đổi sắc mặt, lúc Hứa Trần phải rời đi thì nhảy lên lưng anh, “Cõng em về.”

“Đi xuống.”

“Không xuống, đi, về nhà giao phối đi.”

“……”

Sau đó, Hứa Trần cõng Lục Văn Tây, bàn tay bao trùm trên vách tường, vách tường biến thành hình thái sóng gợn, ngay sau đó hai người đi vào tường rời đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Cẩm Lê: Mẹ ơi, hai tên đàn ông có thể yêu nhau sao? Cái kia làm thế nào?

An Tử Yến: Tôi có thể dạy em.

……

Tô Cẩm Lê: Dừng lại, dương khí hút quá nhiều, choáng đầu.

An Tử Yến: Dừng không được.