Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 18



Tô Cẩm Lê toàn bộ hành trình mắt trông mong nhìn bọn họ biểu diễn, một tổ tiếp một tổ.

Ngay cả An Tử Hàm cũng đã lên sân khấu.

An Tử Hàm mới vừa lên sân khấu, còn chưa đến giữa sân, An Tử Yến đã hỏi cậu: “Sao trên vai lại cắm ba cọng lông gà, Tam Mao sao?”

“Không, Tam Kê.” An Tử Hàm lấy microphone qua, thản nhiên trả lời.

“Yakuza đúng không? Rất phù hợp khí chất của em.”

“Không cảm thấy em hôm nay rất gợi cảm hả?” An Tử Hàm còn kéo áo sơmi, vải áo hơi mỏng, mặc dù màu đen nhưng sau khi dính vào da lại có vẻ trong mờ.

Cũng may có áo khoác che đậy bộ phận mấu chốt mới không đến nỗi đánh mosaic.

Áo khoác vừa hồng vừa đen, trên vai lại có ba cọng…… lông gà trang trí màu đỏ.

Quần định chế, dù sao chân An Tử Hàm vừa gầy vừa dài, quần phổ thông mặc sẽ rất xấu, mặc quần định chế càng làm chân có vẻ dài hơn.

“Rất đẹp trai, có khí chất như anh năm đó.” An Tử Yến cực kì tự tin nói.

An Tử Hàm chỉ cười không nói lời nào, sợ phản bác thì bị An Tử Yến đ è xuống đét mông tại chỗ.

“Lúc nãy anh nhìn em thấy cúi đầu xem điện thoại, có chút tinh thần chuyên nghiệp nào không đó, loại thời điểm này còn xem điện thoại?” An Tử Yến nói cực kì không nể mặt mũi, trực tiếp chỉ ra.

Em trai yêu quý, phải càng nghiêm khắc hơn người khác.

“Không có, chúng em lập nhóm thảo luận, đang nói chuyện trận thi đấu này.” An Tử Hàm cực kì thẳng thắn trả lời.

“Anh nhìn được không?” Nếu An Tử Yến cầm được chắc chắc sẽ show trước camera luôn.

“Không thể, đây là bí mật giữa các chàng trai.”

“Vậy trong nhóm có ai?” An Tử Yến cũng không dây dưa, tiếp tục hỏi.

“Em cùng Tô Cẩm Lê, Ô Vũ, Phạm Thiên Đình, Thường Tư Âm.” An Tử Hàm bẻ ngón tay đếm nhân số trả lời.

“Đều là mấy thí sinh rất có thực lực, em có phải chỉ chọn người lợi hại để chơi không?”

An Tử Hàm đột nhiên bị hỏi nghẹn họng, nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc trả lời: “Chúng em cùng nhau hạ phàm, cho nên cực kì hợp ý.”

“Tốt, em thắng, bắt đầu biểu diễn đi.” An Tử Yến từ bỏ phỏng vấn An Tử Hàm, lại phỏng vấn mấy tổ viên khác, cuối cùng nén cười rời đi.

Đào vài cái hố, tiểu tử này cũng chưa rớt cái nào, có tiến bộ.

Tổ An Tử Hàm vừa hát vừa nhảy rất sung.

An Tử Hàm vẫn “cuồng sân khấu”, lên sân khấu rồi còn điên hơn ngày thường.

Bọn họ rút thăm toàn bộ đều tùy cơ, tổ cậu có hai thành viên, một người chưa tập nhảy bao giờ, một người nhảy rất bình thường, nhưng lại bị lôi kéo vào tổ này.

An Tử Hàm ngày thường cùng bọn họ luyện tập, đều đợi tiến độ của họ, thỉnh thoảng chỉ điểm hai câu liền đi tìm bọn Tô Cẩm Lê chơi, độ ăn ý còn do hai ngày nay mài mãi mới có.

An Tử Hàm từ nhỏ đi học tập vũ đạo, âm nhạc, hình thể rất tốt, giọng dễ nghe, cũng không luống cuống.

Tô Cẩm Lê bận rộn đến mức không biết nên xem màn hình lớn hay sân khấu, vẫn luôn khẩn trương nhìn chằm chằm, sợ An Tử Hàm làm gì sai.

Hơn nữa còn muốn học vẻ mặt biểu diễn của An Tử Hàm trên sân khấu.

Kết thúc, An Tử Hàm tìm đúng vị trí, chớp mắt với cameras, sau đó mỉm cười tà mị, làm Tô Cẩm Lê thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng.

Sao cậu ấy thích hợp kẻ mắt đến như vậy? Vốn dĩ Tô Cẩm Lê còn cảm thấy kiểu trang điểm này hơi khoa trương.

Cậu ấy thật sự siêu gợi cảm! Thật sự chỉ có mười chín tuổi sao?

Tô Cẩm Lê sắp biến thành em trai mê muội.

Kết quả kiểu ý cảnh này bị An Tử Yến vừa lên sân phá hủy.

“Nào, em c ắn môi dưới rồi xoa đùi đi.” An Tử Yến ngoắc tay với An Tử Hàm, cùng lúc đó đi lên.

An Tử Hàm lập tức suy sụp: “Xoa đùi khỉ gì vậy, anh cho là đang kì cọ trong nhà tắm à?”

“Anh ở dưới đài thấy em vừa xoa eo lại xoa đùi còn gì nữa.”

An Tử Yến nói xong, Tàng Ngải nhịn không được cầm microphone hỏi An Tử Yến: “Tôi muốn hỏi một chút anh An, đàn ông phương bắc đều không có tình thú như vậy sao? Khiêu vũ ở trong miệng anh một chút mỹ cảm cũng không có.”

“Tôi không thể đại diện cho đàn ông ở phương bắc, đàn ông đẹp trai như tôi không nhiều.”

“Đây là sự tự tin của thẳng nam sao?”

“Là do yêu thích của fans nuôi dưỡng thành.”

“Anh, em thấy anh không thích hợp làm MC.” An Tử Hàm lại lần nữa mạnh bạo hố anh trai.

“Sẽ đoạt ánh sáng của thí sinh hả?”

“Không, toàn bộ quá trình thật đáng xấu hổ.”

An Tử Yến thật sự muốn đánh người, anh là vì ai tới làm MC chứ?

Thằng nhóc vô lương tâm.

Không thể nghi ngờ, trận thi đấu này, An Tử Hàm không được thứ nhất thiên lý nan dung.

Người đứng cuối vào khu chờ không còn nghi ngờ gì là người chưa tập nhảy bao giờ kia.

Tuy rằng như vậy, thí sinh này vẫn được giám khảo nhất trí khen ngợi, cho rằng cậu ta đủ ưu tú, thời gian ngắn mà có thể học được như vậy không dễ dàng.

An Tử Hàm còn cầm microphone, giúp thí sinh này kéo phiếu một chút.

Tô Cẩm Lê tiếp tục xem, xem…… Cuối cùng, màn trình diễn của nhóm thứ ba đã kết thúc.

Tổ thứ hai đếm ngược, cuối cùng cũng bốc trúng 《 Tình chưa dứt (mới) 》.

Tô Cẩm Lê đứng dậy, dậm dậm chân, cảm giác chân sắp tê rần.

Tổ viên bên cạnh cũng dừng niệm kinh, đi theo Tô Cẩm Lê lên sân khấu.

Tới sân khấu, Tô Cẩm Lê tự động đứng xa An Tử Yến nhất, lẳng lặng đứng, một bộ dáng ngoan ngoãn thờ ơ với thế gian.

Kết quả, An Tử Yến phỏng vấn xong mấy người kia, thay đổi vị trí, đứng cạnh Tô Cẩm Lê.

Tô Cẩm Lê đã nhớ được, không thể trốn giống lần trước, vì thế nháy mắt thân thể căng chặt, khẩn trương.

“Tôi có chút tò mò, nhóm các cậu thảo luận cái gì trong đó?” An Tử Yến cầm microphone dò hỏi Tô Cẩm Lê.

“Nói chuyện hôm nay thi đấu, mấy người bọn em ngồi phân tán, Tử Hàm nói khá nhiều, không nói sẽ khó chịu, cho nên vừa lúc lập nhóm.”

“Ồ, thế có nói gì tôi không?”

“Có, Tử Hàm nói lỗ mũi anh siêu to.”

An Tử Hàm hố anh trai.

Tô Cẩm Lê cũng hố “anh trai”.

Vẻ mặt An Tử Yến trong nháy mắt trở nên đặc biệt kỳ diệu, muốn cười cũng không phải, muốn tức giận cũng không phải, vì thế chỉ nhìn về phía An Tử Hàm dưới đài.

An Tử Hàm vô thức nao núng, liên tục nháy mắt với Tô Cẩm Lê.

“Lỗ mũi tôi lớn như thế nào?” An Tử Yến lại hỏi.

“Cậu ấy nói lỗ mũi anh có thể cắm hành.” Tô Cẩm Lê khẩn trương không dám nhìn dưới đài, chỉ bị hỏi gì nói nấy.

An Tử Hàm muốn lên sân khấu giết Tô Cẩm Lê.

Cậu đã sớm dạy Tô Cẩm Lê lên đáp như thế nào, Tô Cẩm Lê vẫn có gì nói nấy, căn bản không được mà, quá thành thật.

Sau này vào giới giải trí, những phóng viên đó đào hố còn tệ hơn, Tô Cẩm Lê sớm muộn cũng sẽ chịu thiệt.

An Tử Yến cuối cùng cũng nở nụ cười, động tay, tiếp tục hỏi Tô Cẩm Lê: “Vậy theo ý cậu, lỗ mũi tôi thế nào?”

Tô Cẩm Lê nhanh chóng quay đầu liếc An Tử Yến một cái, lại thu hồi ánh mắt, sau đó trả lời: “À…… Khá tốt, rất tinh xảo.”

“Lỗ mũi tinh xảo.” An Tử Yến rốt cuộc cười như vịt lộn trong nước, “Cạc cạc cạc” rất có tiết tấu.

“Theo ý của cậu, tôi đẹp trai không?” An Tử Yến tiếp tục hỏi Tô Cẩm Lê.

“Rất tuấn tú.”

“Nói thật.”

“Có chút hung dữ.”

An Tử Yến gật đầu, đột nhiên xoay đầu, nhìn về phía Tô Cẩm Lê: “Cậu dám cùng tôi đối diện 15 giây không?”

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi muốn cậu phát hiện tôi đẹp trai.”

Tô Cẩm Lê nuốt ngụm nước bọt, vẫn xoay người, cùng An Tử Yến nhìn nhau 15 giây.

An Tử Yến cũng không nói rõ, thái độ của anh đối với Tô Cẩm Lê là gì.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, đã bị Tô Cẩm Lê hấp dẫn ánh mắt.

Chỉ là gặp mặt hai lần, lại không nói một câu, cho nên trong trí nhớ của anh Tô Cẩm Lê vẫn còn mới mẻ. Nhìn thấy hồ sơ của Tô Cẩm Lê, anh đã đến tiết mục này bốc đồng như vậy, toàn bộ quá trình thật đáng xấu hổ.

Rõ ràng là anh đang gặp rắc rối muốn chết vì người thích anh. 

Thế mà sau khi bị Tô Cẩm Lê tránh né, anh lại để ý như vậy.

Sau đó phân cao thấp trong lòng, luôn muốn thấy Tô Cẩm Lê đổi mới thái độ với anh, anh mới có thể cảm thấy vừa lòng. Biết Tô Cẩm Lê thích Thẩm Thành, cùng An Tử Hàm quan hệ rất tốt, thậm chí còn sẽ có chút mất mát, trong lòng còn có tư vị hơi xót.

Tiện nhân.

Tự anh định nghĩa mình như vậy.

Người khác thích anh, anh phiền.

Người khác không thích anh, anh còn mất mát.

Hay nói cách khác…… Tô Cẩm Lê là người duy nhất hấp dẫn anh.

Anh sẽ hấp dẫn những người khác.

Tô Cẩm Lê hấp dẫn anh.

Hai mỹ nam nhìn nhau trìu mến trên sân khấu, càng về sau, tiếng la ó càng vang lên, thậm chí còn xao động hơn cả khi Trương Thải Ni muốn Tô Cẩm Lê cổ vũ.

Mãi cho đến khi Tô Cẩm Lê và An Tử Yến thật sự nhìn nhau 15 giây, An Tử Yến mới cố ý khàn giọng hỏi: “Bây giờ nhìn tôi đi, cậu thấy tôi đẹp trai không?”

“A…… Có chút.”

An Tử Yến rốt cuộc từ bỏ, cười rất bất đắc dĩ, giơ tay xoa đầu Tô Cẩm Lê, ý bảo cậu biểu diễn đi.

Cũng giống như buổi diễn đầu tiên.

Nhóm của Tô Cẩm Lê ngồi trên ghế khe khẽ hát dưới ánh đèn mờ ảo.

Không có chuyển động, chỉ có ca hát.

Là so ai dùng tình sâu hơn vào bài hát.

Giọng Tô Cẩm Lê kỳ thật không thích hợp với loại tình cảm như thương cảm này, hát không thể tới cực hạn.

Nhưng, cậu hát nghiêm rúc, bởi vì thật sự nhập cảm, lúc hát sẽ hơi nhíu mày, dùng tiếng ca thâm tình nhất hát nên bài này.

Rút trúng bài mình không am hiểu, phát huy không thể tốt nhất, nhưng cũng đáng giá thưởng thức.

Bộ dáng khổ sở khiến tim mọi người đau nhói, Tô Cẩm Lê tiến bộ phi thường lớn.

Đối với biểu hiện của Tô Cẩm Lê, Hàn Khải vẫn tán dương: “Kỳ thật Tô Cẩm Lê là thí sinh tôi lo lắng nhất, lúc trước cậu ấy luyện tập có vấn đề rất lớn. Nhưng hôm nay biểu hiện khá tốt.”

“Thật ra Tô Cẩm Lê là loại chàng trai đáng yêu, hát bài này có chút không thích hợp, nhưng biểu hiện rất tốt. Nếu phải làm thần tượng, thì phải khống chế được bất kỳ phong cách nào.” Cố Kết cũng tỏ vẻ như vậy.

Lúc sau giám khảo lại bình luận về mấy người khác.

Cuối cùng cho điểm, Tô Cẩm Lê tuy rằng là nhất tổ, nhưng không cao lắm với tất cả.

Tất cả xếp hạng trước mắt như sau:

Ô Vũ 95 điểm.

An Tử Hàm 93 điểm.

Ngụy Giai Dư 91 điểm.

Đây là top 3

Phạm Thiên Đình 87 điểm.

Tô Cẩm Lê 88 điểm.

Thường Tư Âm 71 điểm.

Cuối cùng là tổ có Chu Văn Uyên, bọn họ vẫn rất đáng chú ý, dù sao cũng có một thí sinh mới tới, chỉ luyện tập không đến hai ngày, thật không biết cuối cùng sẽ thế nào.

Chu Văn Uyên lên sân khấu, ngoan ngoãn đứng cạnh An Tử Yến.

“Lần đầu cậu thi đấu xuất hiện sai lầm khá lớn, rất đáng tiếc, cũng cho tôi ấn tượng khắc sâu.” An Tử Yến trợn mắt nói dối, phỏng vấn Chu Văn Uyên.

“Đúng vậy, cho nên lần thi này tôi áp lực rất lớn.”

“Tôi chờ mong biểu hiện của cậu.” An Tử Yến lại tính toán “Tốc chiến tốc thắng”.

“Cái kia, thần tượng, tôi…… tôi có thể xin một cái ôm của anh, cổ vũ một chút không?” Chu Văn Uyên rất ngượng ngùng mở miệng.

An Tử Yến kinh ngạc, nhưng không cự tuyệt, mà giơ tay ôm Chu Văn Uyên một chút, vỗ sau lưng cậu ta, tỏ vẻ cổ vũ.

Xét về phép lịch sự, cái ôm của An Tử Yến thậm chí còn không chạm vào cơ thể Chu Văn Uyên, lịch sự lại xa lạ.

Dù sao trước màn ảnh, yêu cầu nhỏ như vậy cũng không thể từ chối, bằng không sẽ có vẻ tiền bối tính khí rất lớn.

Nhưng mà, Chu Văn Uyên đột nhiên ôm người An Tử Yến gắt gao, hơn nữa còn đẩy microphone đi nói bên tai An Tử Yến một tiếng: “Cảm ơn.”

Sau khi An Tử Yến “Ừm” một tiếng, lui ra phía sau, xuống sân khấu.

Tới khu chờ, An Tử Yến tìm Giang Bình Thu, nhận lấy nước sát trùng, phun mạnh lên người mình, đồng thời hỏi: “Anh điều tra sao, tiểu tử này sao lại thế này?”

“Lúc trước Hoa Sâm xác thực là không đồng ý, nhưng biết cậu chủ trì nên nhả ra.”

“Tới vì tôi?” An Tử Yến hỏi.

Giang Bình Thu chỉ cười không nói.

“Mẹ nó, phiền chết.” An Tử Yến than thở xong trực tiếp đem nước sát trùng ném vào thùng rác.

Tác giả có lời muốn nói:

An Tử Yến tiêu chuẩn kép.

【 ban đầu, tiểu công thật là bởi vì thể chất Tô Cẩm Lê nên chú ý tới cậu, lúc sau sẽ trở thành chân ái. 】

【 ừm, đường còn rất dài. 】

【Tập đầu tiên sẽ chỉ được phát sau khi bài hát chủ đề được thu âm. . 】