Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 8: C8



Lời nên nói đã nói xong.

Hạ Thiên trầm giọng nói: "Hoạt động tại chỗ, chờ mệnh lệnh!"

"Vâng"

Các lão binh đứng dậy, ánh mắt mỗi người nhìn Hạ Thiên không giống nhau

Lúc này, Tiểu Bạch nhảy xuống xe ngựa, quỳ một chân trên đất: "Vương gia, theo dặn dò của ngươi, vàng bạc châu báu đã bán hết. Thảo dược, rượu mạnh, lương thực, vải vóc, muối tỉnh, bơ, thịt heo và các mặt hàng khác đã mua bốn xe”"

"Xi xào... Chúng lão binh càng nghe càng tham lam, bụng đói kêu như sấm

Nhưng dáng người của bọn họ vẫn bất động, duy trì dáng vẻ quân nhân nghiêm khảc.

Vốn dĩ, Binh Bộ chuyên phát ngân lượng chữa thương và sinh hoạt cho đám thương binh có công này. Nhưng số ngân lượng này đã bị cắt xén theo từng tầng trên xuống dưới. Khi bạc vào tay bọn họ cũng chỉ còn có thể mua dưa muối ăn. Trong miệng các thương binh đã sớm nhạt như nước ốc rồi

Hồi ức luôn khiến các lão binh muốn khóc.

Nhưng, Thân vương đại nhân bán châu báu để đổi lấy thức ăn, là cho họ ăn sao?

Thật không thế?

Có thịt này!

Thật sự muốn ăn quát!

Hạ Thiên cười ấm áp: "Đứng lên đi! Làm rất tốt! Đống châu báu đó có thể mua được nhiều vật tư như vậy cũng coi như khá có giá trị đấy!”

Tiểu Bạch không cam lòng nói: "Vương gia, đấy đều là những báu vật trong cung...”


Hạ Thiên xua tay ngăn cản Tiểu Bạch nói tiếp: "Bạch tống quản, người là sắt, thức ăn là thép, một bữa không ăn sẽ đói lả! Thức ăn của các chiến sĩ ở trại thương binh cực kỳ kém, không đủ dinh dưỡng, quá trình phục hồi vết thương sẽ rất chậm. Từ giờ trở đi, bữa nào cũng phải có thịt đế các chiến sĩ bổ sung huyết khí!”

"Vâng!" Tiểu Bạch nhận lệnh: “Ta nhất định sẽ cho các chiến sĩ ăn ngon!”

Tất cả các lão binh đều đỏ mắt. Hoá ra Vương gia bán châu báu là để cho bọn họ ăn thịt.

Thật sự chẳng khác gì người thân mài

Vi vậy, các lão binh âm thầm lập rất nhiều lời thề. Kiếu như Vương gia phải sống lâu trăm tuổi. Kiểu như phải nạp hậu cung ba nghìn. Kiểu như phải bế toàn bộ thập đại mỹ nhân thiên hạ lên giường.

Lúc này, Tiểu Bạch nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Hạ Thiên, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Lô Thụ và Cao Phi.

Ý tứ rất rõ ràng... Có chuyện quan trọng muốn nói, có cần. để hai người họ tránh đi không?

Hạ Thiên lắc đầu, khế cười giới thiệu hai bên: "Từ nay trở di, Lô Thụ và Cao Phi đều là người một nhà, có chuyện gì thì cứ nói thẳng."

"Vâng"

Tiểu Bạch hiểu ra: “Đúng như dự đoán của điện hạ, Thái tử ra lệnh cho kho vũ khí không được bổ sung đồ quân nhu. cho Thân Vệ Doanh Hoang Châu. Theo sự sắp xếp của điện hạ, ta đưa cho Liễu tướng quân của kho vũ khí trắm lượng hoàng kim, nhận một ngàn bộ quân phục bãng vải bông dày và năm trăm bộ giáp sắt tinh xảo, năm trăm thiết đao thượng phẩm, năm trăm ngọn thiết thương thượng phấm, một trắm cây ngũ thạch cường cung, sáu nghìn mũi tên, một trăm tấm khiên. Tất cả các thủ tục đã hoàn tất, đủ đế trang bị nhân lực hiện tại của chúng ta. Tổng cộng mười xe, đều giấu trong đám vật tư”

Lô Thụ và Cao Phi vui mừng khôn xiết. Bây giờ không thiếu thuốc men, lương thực, quân trang, binh khí nữa rồi

Vương gia thật đáng tin cậy!

Kế tiếp chỉ cần đi theo Vương gia mở một đường máu và tìm đường sống.

Ngay sau đó, chỉ nhìn thấy từng chiếc xe chở vật tư lần lượt chạy ra khỏi cổng thành.

Chúng lão binh nhìn mà mặt mày rạng rỡ. Trong quân có lương thực, quân tâm không hoảng hốt.


Hạ Thiên nhìn trời, thấy đã sắp phải xuất phát, trầm giọng nói: "Chúng tướng sĩ!"

"Có"

Trong mắt của chúng lão binh đều có ánh sáng, âm thanh đáp lại rất vang.

Hạ Thiên đưa ra một lần xác nhận cuối cùng: "Đất phong của ta là Hoang Châu, là một vùng đất căn cối. Đối mặt với đế quốc Thiên Lang, theo ta, khả năng chết trận là rất cao. Bây. giờ, ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng để đưa ra lựa chọn. Những người theo ta, từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là ta huynh đệ thủ túc của ta! Chỉ cần bản vương có một miếng ăn, các ngươi sẽ không bị đói. Nếu có người lựa chọn ở lại Đế Đô, ta sẽ phát phí nghỉ mười hai lượng bạc cho người đó, đế các ngươi trở về có thế kiếm miếng ăn ngon, chữa trị vết thương. Hiếu chưa?"

Chúng lão binh đều đồng thanh hét lên: "Đã hiểu!" "Tốt!"

"Ai không muốn đi Hoang Châu thì ra khỏi hàng!" Không ai di chuyến!

Chúng lão binh đều quỳ một chân xuống: "Vương gia đừng hỏi, bọn ta đi theo ngài”

Một lão binh có uy tín rất cao nói: “Bọn ta đều là trẻ mồ côi, không có nhà ở Đế Đô, không có người thân, càng không có vợ con, không phải lo lãng gì cả. Bọn ta nguyện ý theo Vương gia tới Đại Hoang Châu. Điện hạ ở đâu, nơi đó chính là nhà của bọn ta!"

Tâm trạng chúng lão binh rất kích động, đồng thanh hét lên: "Điện hạ ở đâu, nơi đó chính là nhà của bọn ta!"

"Tốt"

Trái tìm Hạ Thiên ấm áp,

Hăn một mình đến thế giới này, có khác gì trẻ mồ côi đâu cơ chứ: "Tiểu Bạch, Lô Thụ, Cao Phi, các ngươi dẫn đầu đoàn xe và các lão binh lên đường, đợi ta ở Ổ Đào Hoa hai mươi dặm phía trước!"

“Vâng"


"Sau khi đến Ổ Đào Hoa, các lão binh sẽ mặc quần áo vải bông dày ấm áp, được cấp áo giáp và vũ khí mới, được trang bị đến tận răng. Đoạn đường này sẽ có rất nhiều trận chiến cam go”

“Vâng”

Tiểu Bạch, Lô Thụ và Cao Phi nhận lệnh rời đi.

Lúc này, lại có một số gia đinh của phủ Tư Mã đổ ra trước cổng thành

Dưới sự sắp xếp của Tư Mã Qua, họ lên từng chỉ ngựa, đế chúng lão binh lái xe đi.

Ngay lúc này, Tư Mã Lan đi tới trước mặt Hạ Thiên, đứng. cạnh nhau: "Điện hạ, hiện tại, ta nghĩ ngài có một tia hi vọng, có thế sống sót đến Đại Hoang Châu!"

Hạ Thiên nhìn thân quân của Thái tử tràn ra cổng thành, cười khẽ: “Ta sẽ cố găng sống sót. Sẽ không để nàng phải thủ tiết”

Gương mặt xinh đẹp của Tư Mã Lan hiện lên một tia đỏ bừng, đôi bàn tay nhỏ bé không biết để đâu nắm chặt mép váy, đối chủ đề nói: “Ngươi để đoàn xe đi trước, ngay cả một hộ vệ cũng không mang theo... là để tỏ ra yếu thế trước Thái tử sao?"

Khóe miệng Hạ Thiên nở một nụ cười đầy ý vị: “Tư Mã tiểu thư quả nhiên huệ chất lan tâm, vừa đoán đã đoán đúng”

Nhưng mà, nàng vẫn đoán sai!

Lúc này, một chiếc xe ngựa sang trọng dừng ở cổng thành

Một thái giám dài giọng hét lên: “Thái tử điện hạ đến đây. tiên Hoang Thân Vương!"

Sau đó, Thái tử trong bộ y phục lộng lẫy bước ra khỏi xe ngựa, dương dương đắc ý vẫy tay cho lui người bên cạnh. Tư Mã Lan ở bên cạnh Hạ Thiên tự động tránh xa. Bởi vì sát ý trong mắt Thái tử và Hoang Thân Vương vô cùng kinh người, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau. Phải tránh xa, thứ không nên nghe thì đừng nghe.

Thái tử nhìn bóng lưng của Tư Mã Lan bằng ánh mắt tham lam, âm trầm nói: “Cửu đệ, hoàng huynh chúc ngươi lên đường bình an, mạng người khó giữ”

Lời nói của Thái tử đầy ác ý. "Ha ha ha..."

Hạ Thiên hoàn toàn không đế tâm: “Đây không phải là điều mà đường đường một Thái tử nên nói khi tiễn thân vương. Nếu tin đồn lan ra... e là đám Ngự Sử này sẽ buộc tội phẩm hạnh Thái tử điện hạ không thích hợp. Bản vương khuyên Thái tử điện hạ nên thận trọng hơn một chút”

"Hừ..”


Thái tử tỏ vẻ không quan tâm, ngạo mạn nói: là tâm phúc của ta, ai lại đi nói gì?"

"Ta đây!" Hạ Thiên chỉ vào chính mình: "Nếu như ngươi luôn muốn giết ta, ta nhất định sẽ tìm mấy trăm người kể chuyện, truyền bá cho thiên hạ hình tượng huy hoàng của Thái tử điện hạ sợ đến mức đi tiểu!"

"Ngươi... Một câu nói trúng tim đen.

Thái tử nheo mắt lại, phản kích Hạ Thiên: "Cửu đệ, ngươi có thoả mãn với ngàn hùng quân ta cho ngươi không? Ha ha ha... Ngươi cũng thật khách khí, ta phân cho ngươi một ngàn thương binh, ngươi lại chỉ muốn một trăm... Thật sự quá khách khí!"

Thái tử đang đợi Hạ Thiên nổi giận thất thố, sau đó nhân cơ hội này hạ nhục hắn.

Nhưng không hề.

Trong chuyện này, Hạ Thiên thật lòng cảm ơn Thái tử. Sự tức giận không hề tồn tại

"Ha ha..." Hạ Thiên cười nhạt: "Ơn của Thái tử ca ca, Cửu đệ ta nhất định sẽ ghi nhớ kỹ, không bao giờ quên!"

Sự không vui trong lòng Thái tử không trút ra được: "Cửu đệ, xem ra ta coi thường người rồi!"

Hạ Thiên nhướng mi: "Vậy ngươi hãy mở to mắt mà nhìn ta đi! Ồ, Thái tử điện hạ mắt nhỏ, không mở to được!"

Thái tử có một đôi mắt hình tam giác nham hiếm, trời sinh đã mang theo ba phần âm trầm

Trong triều định, rất nhiều quan viên đều đang nghị luận... nói hẳn ta không có tướng làm vua. Nhưng tiếc thay, hẳn ta lại là đích trưởng tử của hoàng đế, sinh ra đã là Thái tử.

Tục ngữ có câu: Đánh người không đánh mặt, mảng người không máng chỗ đau.

Vết sẹo đau đớn nhất của Thái tử đã bị Hạ Thiên vạch trần

Hần ta muốn rút kiếm giết người, trong lòng đang gào thét: “Ta muốn giết hắn!”

"Gi ết chết hẳn!" Song cuối cùng cũng không rút kiếm.

Thái tử đè nén tức giận, nghiêm mặt hỏi: “Cửu đệ, ngươi có biết đệ nhất thiên hạ mỹ nhân là ai không?”