Cuối Cùng Anh Cũng Tìm Thấy Em

Chương 37: Tạm biệt...



Năm đó là vào mùa đông tại Bắc Kinh, cả nước đang xôn xao vụ việc vừa xảy ra tại trường trung học Đại Nam - ngôi trường nổi tiếng của thành phố D : học sinh nữ của lớp 11 - 1 bị ba học sinh nữ khác của lớp 11 - 3 bắt nạt, đánh đến mức gây thương tích ở phần đầu.

Cô học sinh được đưa vào phòng phẫu thuật ngay lập tức trong tình trạng nguy cấp

- Cho hỏi cha mẹ của bệnh nhân Hạ Linh đâu?

- Đây? Tôi đây. Bác sĩ, con gái tôi sao rồi? Bác sĩ...

Người mẹ nghẹn ngào khóc không nói nên lời, chàng trai ở bên cạnh liền tiến lên rồi lên tiếng

- Ngay bây giờ, bằng bất cứ cách nào cho dù chỉ là cứu vớt một chút hi vọng sống nhỏ nhoi của cô ấy, nếu các người không làm được thì chuẩn bị nghỉ việc đi tìm nơi khác mà làm đi.

- Mạc thiếu! Được, chúng tôi sẽ cố hết sức, cậu và bác gái đây cứ tin tưởng vào chúng tôi.

Mạc Thiếu Quân đỡ mẹ cô ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng cầm tay bà ấy và an ủi

- Bác gái, bác nghỉ ngơi đi. Có cháu ở đây rồi, cô ấy chắc chắn sẽ không sao đâu bác

Bà ấy chỉ biết ngồi khóc, con gái còn ở trong đó, bà không thể nào mà bình tĩnh được.

Mạc Thiếu Quân nhờ trợ lý trông chừng bà ấy, liền ra góc tối gọi một cuộc điện thoại

- Không cần biết bằng cách nào, trong 24 giờ tới, tôi phải được nhìn thấy tin tức Khải thị, Lương thị và Ôn thị cùng bị phá sản. Giải quyết việc này gọn lẹ, bọn chúng đây là " chưa thấy quan tài chưa đổ lệ "

Vậy là chỉ chưa đầy trong 12 giờ, toàn bộ cả nước được chứng kiến một sự kiện có một không hai : 3 công ty có tiếng trong giới kinh tế lần lượt bị phá sản

......

Cô được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, tạm thời nguy hiểm đã qua, cô đã được cứu sống. Mẹ cô chưa vui mừng được bao lâu thì bác sĩ đã thông báo cho bà rằng cho dù đã tạm thời qua nguy hiểm, nhưng sẽ để lại di căn, cô sẽ bị mất trí nhớ do não bộ bị tổn thương quá nặng. Tin này khác nào như sét đánh ngang tai, không chỉ đối với mẹ Hạ Linh, mà còn là với anh nữa. Nói như vậy có nghĩa là cô sẽ không nhớ bất cứ thứ gì nữa, kể cả là anh.

Bà Hạ vừa nghe xong thì liền chạy đến chỗ anh, tát cho anh một cái

- Tất cả là tại cậu. Chính cậu là nguyên nhân khiến con tôi ra nông nỗi như vậy, tôi xin cậu, làm ơn tránh xa nó ra, con của tôi...

Anh chỉ biết đứng im để cho bà ấy đánh. Phải, tất cả những gì cô ấy phải chịu đựng bây giờ là do anh. Ba nữ sinh lớp 11 - 3 đó vì quá ghen tức với cô, liền hẹn cô ra sau trường rồi bắt nạt, cô phản kháng nên mới bị chúng nó đánh hội đồng. Lúc anh biết chuyện thì đã quá muộn...

Đợi đến khi bà Hạ bình tĩnh rồi anh mới dám vào thăm cô. Anh ngồi xuống, nắm lấy tay cô một cách run rẩy, anh hối hận vì đã không bảo vệ được cô

- Tiểu Linh... anh biết bây giờ xin lỗi đã không còn có nghĩa gì nữa rồi, tất cả là do anh... anh... hức... xin lỗi

Đôi vai anh run rẩy không ngừng, cả đời anh chưa bao giờ cảm thấy muốn giết chính mình như vậy

- Nếu như em đã không nhớ anh nữa, anh nghĩ anh nên rời xa em, như vậy em sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn đúng không? Anh chính là mối hiểm họa trong cuộc sống của em. Anh...

Dường như anh không biết phải nói gì nữa, liền đứng dậy đặt một nụ hôn lên môi cô rồi quay lưng. Anh quyết định rồi, anh phải rời xa cô chính là cách tốt nhất để cô bắt đầu một cuộc sống mới

- Hạ Linh, tạm biệt...