Cùng Trời Với Thú

Chương 457: Thiếu





Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Khi lao ra Độ Âm trấn, đoàn người Sở Chước tự nhiên cũng khiến cho những người khác chú ý.

Nhưng mà ánh mắt của càng nhiều người lại tập trung chiến đấu ở giữa không trung, nơi đó có bốn người tu luyện Hóa Thần cảnh, cho dù Âm Thi Vương bị thánh nữ đả thương nặng, nhưng bởi vì thực lực của hắn đã đạt tới Thần Hoàng cảnh, lúc này nhóm người này chỉ có thể chịu đựng vây khốn lấy nó, làm cho nó không thể chạy trốn, lại không có cách làm gì được nó.

Chiến đấu giữa không trung đối với rất nhiều người tu luyện mà nói, đã không phải là bọn hắn có thể nhúng tay, ngược lại tránh đi xa xa, để tránh chịu liên lụy.

Trừ bỏ chiến đấu giữa không trung, còn có một đám người tu luyện chống lại vài tà tu cùng một đám cổ thi, mấy tà tu cùng cổ thi này đều là đi theo Âm Thi Vương cùng nhau phá trận mà ra, số lượng cổ thi không ít, hình thành một trận hỗn chiến.

Sở Chước bọn họ thừa dịp hỗn loạn lao ra, ngược lại cũng không khiến cho chú ý quá lớn.



Bọn họ thật vất vả chém giết mấy cổ thi nhào tới, tìm thời cơ tìm một địa phương trốn đi trước, Khúc Sơn Hà vẫy tay vung ra một cái linh trận, hoàn toàn che giấu hơi thở của bọn họ. Nếu là bình thường, muốn hoàn toàn ẩn giấu đi thì căn bản không có khả năng, nhưng hiện tại không người nào chú ý bọn họ, như thế cũng đủ rồi.

Sau đó bắt đầu tìm kiếm hành tung của đoàn người thánh nữ.

"Ở nơi này!" Khúc Sơn Hà phát hiện đầu tiên.

Sở Chước cùng Tô Nghiễn Tinh nhìn qua, liền thấy thánh nữ được một đám người thủ hộ che chở, lao ra vòng vây của cổ thi. Sở Chước sâu sắc phát hiện, thánh nữ vẫn luôn chưa từng động thủ, đều ở bên trong bảo vệ của nhóm người thủ hộ, trong lòng nàng khẽ động, đoán là lần này thánh nữ bị thương đã nặng đến không thể chiến đấu.

Vừa nghĩ như vậy, trong mắt nàng lộ ra vẻ vui mừng.

Nàng xem sang Khúc Sơn Hà, đồng dạng cũng nhìn đến vẻ vui mừng trong mắt hắn.

Khúc Sơn Hà thấp giọng nói: "Sở cô nương, cơ hội tới rồi."

Ánh mắt Sở Chước lóe ra, mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng cũng đồng ý.

Mặc dù ở trên đường đến Độ Âm trấn, hai người đều đã cân nhắc xong các mặt, cân nhắc chu toàn, nhưng mà khi đi đến Độ Âm trấn, tự mình cảm giác được thánh nữ cho dù bị thương, thực lực vẫn sâu không lường được như cũ, Sở Chước đã muốn buông bỏ.

Nếu thực lực của bọn họ không phải là đối thủ của đối phương, thì cho dù kế hoạch có chu toàn cũng không cách nào cam đoan có thể thuận lợi, nguy hiểm quá lớn, không bằng buông bỏ, tìm cơ hội khác.



Nhưng nếu cho bọn họ cơ hội, tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Hai người nhìn chằm chằm người thủ hộ bảo vệ ở bên người thánh nữ, có tất cả bảy người tu luyện Thánh Đế cảnh, vẫn có chút khó giải quyết.

Nhưng hiện tại tình huống bất đồng, chung quanh cổ thi cùng tà tu cũng không phải ngồi không, càng đừng nói còn có một Âm Thi Vương giữa không trung, trong lúc nhất thời không người nào có thể đoán trước được trận hỗn chiến này sẽ như thế nào.

"Sở cô nương, ta đi dẫn dắt người thủ hộ rời đi, các ngươi tìm thời cơ hành động, có thể không?" Khúc Sơn Hà hỏi.

Sở Chước đáp nhẹ một tiếng: "Ta tận lực, nhưng mà hiện tại không phải chi cơ động thủ, nhìn xem chút nữa."

Khúc Sơn Hà hiểu rõ ý tứ của nàng, đã muốn động thủ, thì phải chọn một thời cơ tốt nhất, còn có cái gì tốt hơn để cho cổ thi cùng tà tu làm tiên phong, suy yếu lực lượng người thủ hộ sau đó động thủ lần nữa thì thỏa đáng? Thánh nữ ra tay đối phó Âm Thi Vương, dẫn tới chuyện Âm Thi Vương luyện hóa thân bất tử biến đổi bất ngờ, trong lòng tà tu hận chết thánh nữ, ước gì giết chết nàng ta, hiện tại bọn họ bị ngăn ở ngoài Độ Âm trấn, trong lúc nhất thời không đi ra được, tà tu tự nhiên sẽ không bỏ qua thánh nữ.

Cẩn thận quan sát, liền phát hiện cổ thi cùng tà tu vây công đoàn người thánh nữ là nhiều nhất.

Hai người thương lượng xong, tạm thời ngủ đông, bổ sung linh lực, điều chỉnh trạng thái thân thể tốt nhất.

Tô Nghiễn Tinh làm ổ ở một bên, nghe hai người thương lượng, thần sắc biến ảo bất định, cuối cùng rốt cục nhịn không được hoảng sợ nói: "Các người sẽ ra tay với thánh nữ?"

Sở Chước cùng Khúc Sơn Hà đồng thời nhìn hắn, ánh mắt tựa như đang nhìn tên ngốc.

Sở Chước đột nhiên cười thản nhiên với hắn, dung nhan đẹp xinh như hoa ngọc lan nở rộ, mỹ lệ thanh nhã.

Tô Nghiễn Tinh cảm giác được trên mặt nóng lên, trong đầu đột nhiên dính thành một mảnh, khi thiếu chút nữa quên luôn lúc này bọn họ còn đang ở trên chiến trường, một bàn tay khoác lên bờ vai của hắn, chợt nghe được thanh âm ngọt ngào của nữ tu: "Đúng vậy, chúng ta sẽ ra tay với thánh nữ, ngươi sẽ giúp chúng ta chứ?" Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d

Tô Nghiễn Tinh mặt đơ như gỗ nhìn nàng: "Ta giúp thế nào? Ta chính là cục nợ."

Nghe nói như thế, Sở Chước nhịn không được cười khẽ, xem ra hắn còn để ý Khúc Sơn Hà đánh giá, nàng lại cười nói: "Làm sao có thể? Khi ở Độ Âm trấn, ngươi cũng giúp ta rất nhiều, ngươi vẫn rất là hữu dụng." Sở Chước đầu tiên là khen ngợi hắn, khen đến sắc mặt hắn ửng đỏ, khi choáng váng ngơ ngác hồ đồ, lại chuyển giọng điệu, mà nói: "Thánh nữ không biết ngươi, ngươi có thể hỗ trợ che giấu chúng ta, cứ quyết định như vậy đi."

Tô Nghiễn Tinh: "......"

Tô Nghiễn Tinh nghe nàng nói thật thoải mái, trong lòng lại khó ở, cứ cảm thấy không hiểu ra sao cả, mình liền đứng ở mặt đối lập với Bát Thần Cung, rốt cuộc là sao lại biến thành như vậy? Hắn không phải

chapter content