Cưng Chiều Hết Mực

Chương 2: Tôi sẽ không hại anh ấy



Lo lắng Chu Cảnh Kham vừa về nước không biết muốn ăn món gì, Hứa Vân không dám chọn bừa mà cân nhắc kĩ lưỡng, anh lập tức nhớ đến quán cơm Bích Vân Oái ở Hoài Dương, muốn đến đó chắc cũng phải hơn một giờ đồng hồ.

Nhưng bọn họ từ sân bay qua nhà Chu Cảnh Kham tiện đường cất hành lý chắc không mất bao nhiêu thời gian, anh từ hòm giữ đồ lấy ra một túi mứt nhỏ, đưa qua nói: "Em ăn lót bụng trước, muốn về nhà để hành lý không?"

Chu Cảnh Kham nhận mứt, lại lắc lắc đầu, "Em không được về nhà, anh trực tiếp đi đến Bích Vân Oái cũng được."

"Em không được về nhà?"

"Vâng." Chu Cảnh Kham bật ra một cười tiếng trào phúng, "Anh biết nhà em... Vốn dĩ khi em về nước, anh trai liền đề phòng em, ở nhà hắn vì hắn ta khẳng định muốn luôn luôn quản lí được em, ở đó còn không bằng dọn ra ngoài."

Hứa Vân Tri không nghĩ tới nhà bọn họ quan hệ đã căng thẳng tới mức độ này rồi. Anh không khỏi nhớ tới lời nói vừa nãy Tề Tu Ninh nhắc nhở, Tiểu Kham thật sự không muốn mình hỗ trợ sao?

Nhìn anh lộ vẻ mặt lo lắng, Chu Cảnh Kham an ủi nói: "Ra ngoài ở em càng cảm thấy thoải mái, tự tại một chút, cũng không cần nghe ông nội càu nhàu mãi, anh đừng lo lắng, em từ bé đều lớn lên một mình như vậy, không phải cái gì quá mới lạ."

Bởi vì gia đình quan hệ không tồi, Hứa Vân Tri không nhúc nhích, không biết an ủi như thế nào, hiện tại cũng không dọn ra ngoài mà ở cùng gia đình, chỉ có tăng ca quá muộn thì lúc ấy mới ở tạm trong khách sạn một đêm.

Nhưng Tiểu Kham phải dọn ra ngoài cũng không ít lần, huống hồ ở Chu gia, tình huống của Chu Cảnh Kham thì dọn ra ngoài ở là tốt nhất, anh liền hỏi: "Vậy em hiện tại ở đâu?"

"Em chưa tìm thấy nơi nào tốt cả, trước tiên cứ ở khách sạn một khoảng thời gian." Chu Cảnh Kham lộ ra một cái cười ngoan ngoãn, "Chờ lát nữa về, phiền anh đưa em qua."

Hứa Vân Tri cười cong khóe miệng, vươn tay như trước kia muốn sờ đầu hắn, lại đột nhiên nhớ tới Chu Cảnh Kham hiện tại cũng là hai mươi tuổi đầu, nhất định không còn vui như trước.

Anh đang do dự không biết có nên rút tay về không, bỗng nhiên nhận thấy cái đầu xù hơi hơi cúi thấp xuống để anh vuốt ve càng thêm dễ dàng, ý cười khóe miệng càng cong lên, "Không phiền đâu mà."

Đến khách sạn cất hành lý, đi ăn xong, Hứa Vân Tri liền tiện đường lái xe đưa Chu Cảnh Kham trở về khách sạn.

Tuy rằng quan hệ căng thẳng nhưng Chu gia cũng không cắt phí sinh hoạt của Chu Cảnh Kham, Chu Cảnh Kham trực tiếp đặt trước nửa tháng phòng tổng thống.

Đứa bé giữ cửa đem hành lý đến, cảm thấy vui vẻ mà cầm tiền bo rời đi. Chu Cảnh Kham không quan tâm đến hành lý, lập tức hướng đi đến quầy bar, "Anh muốn uống cái gì?"

"Không cần, chút nữa anh còn phải lái xe." Hứa Vân Tri cúi đầu, click mở tin tức Thành Vũ gửi tới, suy nghĩ trong chốc lát có cần về công ty tăng ca hay không.

Chu Cảnh Kham có chút tiếc nuối, rút ra một chai nước khoáng, đưa cho Hứa Vân Tri: "Vậy anh uống nước đi."

Hứa Vân Tri thuận tay nhận, ngửa đầu uống nước phát hiện Chu Cảnh Kham vẻ mặt không tha mà nhìn mình, buồn cười nói: "Làm sao vậy?"

"Anh, anh thực sự phải đi sao?"

"Có chuyện gì?"

Chu Cảnh Kham tiến lên một bước, cầm lấy cổ tay anh, làm nũng nói: "Anh nói không có việc gì, có thể ở lại lâu chút được không, chúng ta đều lâu rồi không gặp."

Hứa Vân Tri không có lập tức đáp lại, "Ừm?" một tiếng cúi đầu làm bộ tự hỏi. Nhìn thấy Chu Cảnh Kham bộ dáng khẩn trương chờ mong, anh mới cười ra tiếng: "Lúc sau cũng không có việc gì, quyết định ở lại với em chút đi."

Chu Cảnh Kham biểu tình rất rõ ràng, từ thấp thỏm chuyển sang cao hứng, liền lôi kéo người đi đến phòng khách ngồi xuống, "Chúng ta xem phim đi anh."

Hứa Vân Tri tùy ý hắn lôi kéo, bật cười nói: "Sao vẫn dính người như vậy."

Chu Cảnh Kham cười: "Bởi vì anh là anh của em."

Đã hơn một năm, hai người gặp nhau chỉ có trò chuyện qua video call, nhưng mà đương nhiên trước camera cũng không bằng người ở trước mắt. Nhớ tới vừa rồi ở sân bay đột nhiên có cảm giác không quen thuộc, Hứa Vân Tri tỉ mỉ mà nhìn đối phương, dùng đôi mắt lướt qua mỗi một chỗ trên mặt hắn, muốn tìm trong trí nhớ bộ dáng đối lập, nhìn xem có điều gì đã thay đổi.

Nhưng kí ức lướt qua trong đầu, phảng phất hình ảnh gương mặt lạnh nhạt chậm rãi trôi đi, chỉ để lại trước mắt là bộ dáng hăng hái.

Hiện tại, Hứa Vân Tri mới khiếp đảm trước bộ dáng quả thực khác nhau một trời một vực kia, chắc chắn không ai nghĩ đến Chu Cảnh Kham khi còn nhỏ là bộ dáng kia. Anh ở trong lòng cảm thán, nhóc con đã trưởng thành rồi.

Sau khi xem phim xong, giữ thế nào Hứa Vân Tri cũng không đồng ý qua đêm ở chỗ này, anh liền lái xe về nhà.

Về đến nhà là khoảng 11 giờ rồi, nhưng trong nhà đèn điện sáng trưng. Nhà Hứa Vân Tri có tổng bốn người, trừ khi anh đi công tác, nhà mới không có không khí nhiệt tình, mặt khác ba người rất hay đi công tác, rạng sáng hai, ba giờ về nhà là chuyện thường, có đôi khi 11 giờ trở về, trong nhà im ắng, một người đều không có. Có đôi khi anh hoài nghi sở dĩ gia đình hòa thuận là bởi vì cả nhà bận đi công tác, không có thời gian lục đục với nhau.

Anh đi vào trong, thấy cả ba người đều ở phòng khách nhìn mình. Cha mẹ anh hai người thần sắc như thường mà hỏi han, chỉ có chị gái Hứa Vân Thư tò mò hỏi: "Lúc chị đến văn phòng em đèn đều đã tắt, em làm sao lúc này mới trở về? Đi làm gì?"

"Tiểu Kham về nước, cùng em ấy ăn bữa cơm."

Hứa Vân Thư kinh ngạc nói: "Cậu ta về nước? Muốn vào Chu thị?"

Hứa Vân Tri gật đầu, vừa rồi khi xem phim, anh hỏi qua Chu Cảnh Kham trở về tính toán thế nào, đối phương thẳng thắn nói sẽ bị an bài ở Chu thị.

Hứa Vân Thư cười nhạo một tiếng, "Chu Cảnh Tránh chắc tức chết luôn."

Đâu chỉ bị tức chết, Chu Cảnh Kham dọn ra ngoài, Hứa Vân Tri bất đắc dĩ mà cười cười. Việc này không cần thiết cho những người khác biết, anh nhìn về phía phòng khách, "Ba, ba có từ Chu thúc bên kia nghe được cái gì không?"

Những kẻ có tiền không thiếu gì có con hoang, nhưng quang minh chính đại để đứa con hoang trở về mà còn bồi dưỡng thành người nối nghiệp. Ba Hứa cùng Chu thúc có chút giao tình, có lẽ có thể biết được một chút gì đó.

Nhưng ba Hứa lại lắc đầu: "Không nghe ông ấy nói qua, nhưng con vẫn là nghe từ nhiều phía."

"Vâng." Hứa Vân Tri nới lỏng cà vạt, "Con lên trước nghỉ ngơi, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Trở lại phòng, Hứa Vân Tri đi thẳng đến phòng tắm, ngâm mình thoải mái, dễ chịu ở bồn tắm nửa giờ, toàn bộ thân mình muốn hòa luôn vào nước mới ra. Anh xoa tóc, cầm lấy di động, phát hiện Chu Cảnh Kham hơn bốn mươi phút trước nhắn tin hỏi anh về đến nhà chưa.

Hứa Vân Tri: 【 Về đến nhà rồi. 】

Đối phương lập tức nhắn lại: 【 Sao anh trả lời muộn vậy? 】

Hứa Vân Tri: 【 Sớm đã về, khoảng 11 giờ, cùng người trong nhà hàn huyên một lúc rồi lại đi tắm, lúc này mới cầm điện thoại. 】

Tiểu Kham: 【 Lần sau em muốn được nhìn thấy tin nhắn của anh sớm hơn, bằng không em sẽ rất lo lắng. 】

Hứa Vân Tri cười cười, anh tuổi nào rồi, còn có giống mấy nhóc học sinh đâu. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn mà nhắn: 【 Được, lần sau không để em chờ lâu như vậy. 】

Tiểu Kham: 【 Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay anh vất vả rồi. 】

Nhìn thấy được tin nhắn Hứa Vân Tri chúc ngủ ngon, Chu Cảnh Kham mới buông xuống di động.

Nhìn Chu Cảnh Kham cười nhạt, Dụ Thu nhịn không được nổi da gà. Cái này tình huống không cần đoán đều biết, hắn quơ quơ chén rượu hỏi: "Lại cùng cái 'anh trai' tốt của cậu nói chuyện phiếm sao?"

Chu Cảnh Kham ý cười rất nhanh giấu đi, như vừa rồi là một màn Dụ Thu hoa mắt. Hắn ánh mắt lãnh đạm mà liếc Dụ Thu một cái, "Đừng kêu anh ấy như vậy."

"Rồi rồi, chịu không nổi cậu." Dụ Thu bĩu môi, quay đầu từ ghế lô nhìn ra cửa sổ, "Tôi không thất lễ đi? Nhìn người dưới đại sảnh kìa, không biết bọn họ hôm nay chơi cái gì mà hứng thú vậy, ở đại sảnh cũng chơi."

Ghế lô này là phiến đá pha lê, làm dành riêng cho khách quý, có thể thấy dưới lầu, sân khấu, đồng thời lại đảm báo tính riêng tư. Vì vậy, bọn họ có thể thấy rõ ràng nhất cử nhất động phía dưới mà người ở dưới lại không biết gì.

Lầu một, trung tâm chiếc ghế dài, mấy cái gương mặt quen thuộc trong đó có Chu Cảnh Tránh đang kính rượu người ngồi bên cạnh, làm vẻ mặt lấy lòng. Dụ Thu nhìn thấy bộ dáng hắn, khinh thường nói: "Hắn gần đây cùng lão Tưởng quan hệ rất thân thiết, cậu chú ý chút."

"Có thể nghe được tin tức gì không?" Chu Cảnh Kham nhìn mấy người dưới lầu, thấp giọng hỏi.

"Không chắc, tôi gọi phục vụ chú ý nghe một chút." Quán bar này là hai người cùng kinh doanh, nhưng chỉ có Dụ Thu là lộ mặt. Hắn lấy ra điện thoại ra nhanh chóng nhắn tin, "Chờ xem."

Tề Tu Ninh uống vào hai đợt rượu, trong lòng mắng mỏ không ngừng, thời gian này về nhà đối với một người ăn chơi trác táng thì quá sớm, chỉ có thể kiên nhẫn ở chỗ này một lúc nữa. Vào lúc này, người phục vụ bưng rượu lại, anh ta vướng chân, làm đổ rượu vào người Tề Tu Ninh.

Người phục vụ hốt hoảng, vội vàng khom lưng xin lỗi, toàn bộ ghế dài cũng cùng nhìn về phía này. Tề Tu Ninh không nổi giận, vỗ vỗ vai anh ta nói: "Không có việc gì, bưng đồ ra lại một lần đi." Anh quay đầu lại, nhìn đám người kia nói, "Hôm nay tôi khao, mọi người đừng khách sáo."

Có người thổi một tiếng huýt sáo: "Tề thiếu gia xa hoa quá."

Tề Tu Ninh xua tay nói: "Mọi người uống trước đi, tôi tới nhà vệ sinh chút." Hắn quay đầu thì thầm cùng người phục vụ nói, "Giúp tôi lấy bộ quần áo và đưa bill tôi thanh toán."

Người phục vụ gật đầu rồi rời đi, Tề Tu Ninh rời đi, hướng nhà vệ sinh.

Nhưng anh không nghĩ tới sẽ gặp được Chu Cảnh Kham ở đây, theo bản năng thốt ra câu hỏi: "Cậu sao lại ở đây?"

Chu Cảnh Kham liếc anh một cái, "Tôi vì cái gì không thể ở chỗ này?"

Anh ngậm miệng, sự lạnh lùng dần bao trùm khắp khuôn mặt hắn, làm hắn trông có vẻ thâm sâu khó đoán. Tề Tu Ninh trừng mắt, vươn ngón tay ra chỉ hắn nói: "Tôi biết mà! Cậu ở trước mặt Hứa Vân đều là diễn kịch!"

Chu Cảnh Kham nhếch môi cười hỏi: "Thì?"

"Tôi sẽ đem vẻ mặt lừa gạt này của cậu nói cho Hứa Vân biết!" Tề Tu Ninh nghiến răng nghiến lợi mà nói, "Sẽ không để cậu ấy bị lừa gạt nữa."

Chu Cảnh Kham lười quan tâm, không chút biến sắc nói: "Anh nghĩ anh ấy sẽ tin?"

"Tôi đã--" Tề Tu Ninh vừa định nói đã chụp lại rồi, nhưng nghĩ lại quán bar vì bảo đảm riêng tư, ra vào đều yêu cầu kiểm tra điện thoại, bảo đảm trong quán không được chụp ảnh khách hàng khác khi chưa được sự cho phép, mới có thể cho đi, nháy mắt liền bực bội.

Anh nhắc nhở Hứa Vân Tri không ít lần rằng Chu Cảnh Kham không đơn giản, nhưng đối phương trước nay đều không tin. Nếu anh nói mà không có chứng cứ gì, có thể Hứa Vân sẽ nghĩ anh theo dõi Chu Cảnh Kham, không chừng Hứa Vân Tri ngược lại sẽ cảm thấy anh có vấn đề. Tề Tu Ninh mặt đầy u sầu, nhìn về phía Chu Cảnh Kham lại càng thêm bất mãn.

Chu Cảnh Kham bước đến chỗ để gạt tàn, nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ không hại anh ấy, đừng nhiều chuyện."

Tác giả có lời mún nói:

Tề Tu Ninh: Tức chết tôi tức chết tôi tức chết tôi!!!