Cực Phẩm Thần Y

Chương 298





Tuy nhiên, Diệp Ngọc Trâm lại tức giận nói: “Anh hãy giữ lại những suy nghĩ viển vông của mình đi, anh thật sự cho rằng tôi không biết lịch sử chơi bời trăng hoa của anh sao? Lừa dối phụ nữ, làm cho người khác có bầu, ép buộc mấy nữ sinh đi phá thai, chơi đùa người ta đến khi chán thì đá người ta đi, hừ, tên đàn ông cặn bã, vô liêm sỉ! Hơn nữa, anh thật sự cho rằng tôi cũng ngu dốt như anh à? Cho rằng tôi không biết anh đuổi theo tôi đến tận đây chỉ vì tài sản của nhà họ Diệp sao?”
Diệp Ngọc Trâm lộ vẻ khinh thường, vô cùng khinh bỉ.
Trần Gia Bảo lập tức nhìn Diệp Ngọc Trâm bằng con mắt khác, chết tiệt, tên nhóc này thật sự là đồ cặn bã.
Mặc dù Trần Gia Bảo không cho rằng bản thân anh là người tốt, nhưng anh vẫn không thể làm ra những chuyện cặn bã như vậy.

Hơn nữa ấn tượng của anh về Diệp Ngọc Trâm cũng khá tốt.


Chuyện này đã để cho anh gặp được thì chắc chắn anh phải can thiệp đến cùng.
Cao Tuấn Hùng thở gấp, tức giận đến mức mặt biến đổi lúc xanh lúc trắng, nhưng anh ta không dám nổi giận với Diệp Ngọc Trâm, chỉ có thể giận cá chém thớt, trút hết cơn tức giận lên người Trần Gia Bảo.

Anh ta chỉ vào mặt Trần Gia Bảo, tức giận nói: “Tóm lại, tôi không cần biết anh là ai, tốt nhất anh hãy thức thời mà rời khỏi Diệp Ngọc Trâm càng sớm càng tốt.

Bởi vì cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, sau này nhất định sẽ gả cho tôi.

Tôi nghĩ anh không đến mức không biết phân biệt tốt xấu chứ, chen một chân vào giữa hai chúng tôi?”
Vẻ mặt Diệp Ngọc Trâm tràn đầy tức giận, đang định mở miệng phản bác lại thì đột nhiên Trần Gia Bảo lắc đầu cười khẽ, nói: “Cô ấy là vợ chưa cưới của anh sao?”
“Đúng vậy, đây là sự sắp xếp của cha mẹ tôi, bà mối nói cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, vô cùng chính xác.” Cao Tuấn Hùng vui mừng khôn xiết, anh ta còn tưởng Trần Gia Bảo sẽ bị thân phận “chồng chưa cưới” hù dọa, sẽ cảm thấy xấu hổ khi dính líu đến chuyện này.
Diệp Ngọc Trâm cũng nghĩ như vậy, trong lòng thầm lo lắng, ngón tay mảnh khảnh của cô đã đặt lên eo của Trần Gia Bảo, chỉ cần Trần Gia Bảo dám nói điều gì đó không thuận lợi với cô, cô sẽ lập tức tàn nhẫn mà véo vào eo của Trần Gia Bảo để chặn lại lời nói của anh.
Nhìn ánh mắt của hai người, người thì lo lắng, người thì vui mừng, Trần Gia Bảo khẽ cười, nhưng vẻ mặt lộ ra sự khinh thường, liếc mắt nói: “Như vậy thì sao?”

Vẻ mặt của Cao Tuấn Hùng đột nhiên cứng đờ, bị Trần Gia Bảo làm cho nói không nên lời.
Trần Gia Bảo tiếp tục cười lạnh nói: “Cô ấy là vợ chưa cưới của anh thì có liên quan gì đến Trần Gia Bảo tôi? Tôi chỉ biết là, cô ấy là người phụ nữ mà Trần Gia Bảo tôi chọn trúng, hơn nữa đàn ông chưa lấy vợ, phụ nữ chưa gả chồng, cho dù có giấy đính hôn cũng chỉ cần xé đi là xong, anh có thể làm được gì?”
Diệp Ngọc Trâm không nghĩ Trần Gia Bảo lại bá đạo như vậy, cô nhìn Trần Gia Bảo, trong lòng thầm nhảy nhót, trong mắt hiện lên những tia sáng kỳ lạ, đồng thời cũng bỏ tay ra khỏi eo của Trần Gia Bảo.
Cao Tuấn Hùng cả giận, nói: “Tốt, tốt, tốt, tôi sẽ nhớ rõ anh, mẹ kiếp, từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên có người dám cướp phụ nữ của Cao Tuấn Hùng tôi, con mẹ nó đây là anh tự tìm đến cái chết!”
Cao Tuấn Hùng vô cùng tức giận, trên trán nổi đầy gân xanh, đột nhiên nhấc chiếc ghế văn phòng lên, đập mạnh vào người Trần Gia Bảo, mắng: “Mẹ kiếp, ông đây đập chết đôi nam nữ chó má chúng mày!”
“A…” Diệp Ngọc Trâm kêu lên một tiếng, sợ hãi như bông hoa mất sắc, khuôn mặt tái mét.

Cô là người rất hiền lành, không nghĩ đến bỗng dưng lại liên lụy đến Trần Gia Bảo.

Theo bản năng mà bổ nhào vào lồng ngực của Trần Gia Bảo, xoay người, dùng lưng mình che chắn trước người Trần Gia Bảo, nhắm chặt hai mắt lại.
Một lúc sau vẫn không thấy có cảm giác đau đớn như dự đoán, chỉ nghe thấy Trần Gia Bảo nhàn nhạt nói: “Ghen tuông thì không sao, nhưng người cặn bã như anh vẫn còn mặt mũi để mắng người khác là nam nữ chó má sao, trong lòng anh không biết tự nhận thức về bản thân mình à?”
Diệp Ngọc Trâm kinh ngạc, vội vàng mở mắt ra, cô thấy Trần Gia Bảo dùng một tay bắt được cái ghế, khuôn mặt của Cao Tuấn Hùng đỏ bừng, cố gắng dùng hết sức mình mà cái ghế văn phòng cũng không di chuyển được.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo buông tay, dựa theo quán tính mạnh mẽ khiến Cao Tuấn Hùng ngã sấp mặt xuống đất, cái ghế cũng nhân dịp mà đập vào người anh ta.


Một tiếng “ui da” thảm thiết phát ra.
Diệp Ngọc Trâm không nhịn được phì cười một tiếng, che miệng duyên dáng cười lên, cô cũng cảm thấy rất hả giận, đồng thời nhìn Trần Gia Bảo, trong lòng sinh ra rất nhiều thiện cảm với anh.
Cao Tuấn Hùng nhịn đau đứng lên, trong mắt tràn đầy thù hận đến thấu xương, tức giận nói: “Mày đừng tưởng rằng nơi đây là thành phố Hòa Bình thì ông đây dễ bị ăn hiếp, mày đợi đấy cho tao, tao chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể gọi hơn một trăm người tới đây chém chết mày!”
Trần Gia Bảo khinh thường nói: “Được rồi, tôi sẽ chờ anh gọi hơn một trăm người đến ngay tại tập đoàn Nhiên Á này, tôi sẽ mỏi mắt mong chờ.”
Diệp Ngọc Trâm bĩu môi, vẻ mặt khinh miệt, theo như cô biết, mặc dù thế lực của Cao Tuấn Hùng ở thành phố Nam Định rất khổng lồ nhưng ở thành phố Hòa Bình căn bản anh ta cũng chẳng có nền móng gì cả.

Cô cho rằng Cao Tuấn Hùng chẳng quá chỉ đang cố tỏ vẻ mà thôi.
Cao Tuấn Hùng cười nhạt, nói: “Đây là chính mày nói nhé, mày để bọn tao chuẩn bị thật tốt nên tao sẽ đi gọi người, chậm nhất là nửa tiếng, đến lúc đấy tao muốn mày quỳ xuống đất cầu xin tao tha thứ!”
Nói xong, anh ta dữ tợn nhìn chòng chọc Trần Gia bảo, trong mắt lóe lên thù hận thấu xương, cùng đàn em chạy ra bên ngoài.