Cực Phẩm Thần Y

Chương 271





Trong mắt của cô, có chút khó mà hiểu được.

Cùng lúc đó, trong phòng phong cách cổ xưa.

Trần Gia Bảo, Cố Minh Nhiên và Hứa Thành Sâm chia nhau ngồi hai bên.

Trên chiếc bàn gỗ đàn hương, có đặt một lư hương nhỏ bằng đồng đang đốt một nén nhang Trầm Hương, mùi hương thanh nhã thơm ngát.

Một người đẹp mặc sườn xám hoa xanh cổ điển, sau khi pha ba chén trà Thiết Quan Âm thì biết điều rời khỏi đó.


Trần Gia Bảo bưng chén trà ngồi bình chân như vại, chờ Cố Minh Nhiên mở miệng.

Anh tin tưởng, Cố Minh Nhiên lấy quyền đại diện phân phối các sản phẩm về mỹ phẩm Bách Quả làm quà tặng tốt như vậy, thế ông ta tìm mình đến, tuyệt đối không phải việc nhỏ.

Quả nhiên, Cố Minh Nhiên và Hứa Thành Sâm liếc nhau, Cố Minh Nhiên cười ha ha nói: “Bác sĩ Trần, thật sự danh tiếng của cậu rất vang dội, hôm nay gặp mặt, vậy mà cậu còn trẻ hơn cả lời đồn, thật sự là tre già măng mọc, những ông già như chúng tôi không muốn nhận mình già cũng không được.


Hứa Thành Sâm cười phụ họa.

Trần Gia Bảo nhíu mày nói: “Lời khách sáo có thể giảm bớt, ông hãy nói chuyện chính trước đi, tôi muốn biết, ông nghe được danh của tôi từ đâu?”
Anh không tin, danh tiếng của mình đã lan đến Hà Nội cách đây ngàn dặm.

Cố Minh Nhiên cười nói: “Cậu có còn nhớ, lần trước cậu và chủ nhà họ Hứa là Hứa Thành Sâm thi tài y thuật, cậu đã dùng cách châm cứu thần kỳ để chữa khỏi cho một người bị trúng gió không? Ông ấy tên là Kiều Lập Y, là bạn tốt nhiều năm của tôi, sau khi ông ấy quay về Hà Nội thì đã nói về y thuật của cậu cho tôi biết.


“Thì ra chuyện là như vậy.

” Trần Gia Bảo bừng tỉnh ngộ ra rồi nói: “Cho nên, ông tìm tôi là vì chữa bệnh cho người nào đó?”

Cố Minh Nhiên lập tức hứng thú, cười nói: “Tại sao không phải khám bệnh cho bản thân tôi chứ?”
Trần Gia Bảo bĩu môi nói: “Nhìn sắc mặt ông hồng hào, lúc nói chuyện hơi thở khá mạnh mẽ, chắc chắn cơ thể ông khỏe mạnh, không có bệnh gì, chỉ có thể là khám bệnh cho người khác, mà tôi dám khẳng định, nhất định người kia bị bệnh rất nghiêm trọng, nếu không ông sẽ không tự mình mời tôi đến đây.


Cố Minh Nhiên và Hứa Thành Sâm liếc nhau, đều thấy được ngạc nhiên trong mắt đối phương.

“Tôi còn chưa mở miệng nói ra, cậu ta đã đoán được tám phần mười rồi, mà kẻ này trừ tinh thông y thuật ra, tâm tư còn kín đáo, tuyệt đối là người tài hiếm gặp, thành tựu sau này, tuyệt đối không thể đo lường, nhà họ Cố chỉ có thể tiếp đãi long trọng, không thể đắc tội!”
Trong lòng Cố Minh Nhiên âm thầm cảm thán, hầu như ngay lập tức đã định ra cách thức nhà họ Cố đối xử với Trần Gia Bảo.

Lập tức, Cố Minh Nhiên nghiêm mặt nói: “Bác sĩ Trần nói không sai, tôi muốn mời bác sĩ Trần đến Hà Nội chữa bệnh cho cháu gái tôi.


Trần Gia Bảo tò mò nói: “Hà Nội có nền y học đứng đầu Việt Nam, cũng là khu vực phong phú nhất, mà ông Cố đây lại là người có tiếng trong giới làm ăn, dù cho là tiền bạc hay quyền thế, đều có thể nói là người đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp, chỉ cần ông mở miệng, chẳng phải các danh y từ khắp nơi đều tập trung tại đây không phải sao? Chẳng lẽ ngay cả nhà họ Cố cũng không chữa khỏi bệnh?”
Cố Minh Nhiên thở dài, hai đầu lông mày nổi lên chút ưu sầu nói: “Nhà họ Cố là một dòng tộc lớn ở Hà Nội, quả thật có thể vận dụng rất nhiều tài nguyên.

Những năm gần đây, chúng tôi không ngừng tìm danh y từ khắp nơi trên cả nước để chữa bệnh cho cháu gái của tôi, thậm chí còn ra nước ngoài, mời đến đây không ít chuyên gia y học nổi tiếng quốc tế, nhưng đều không có cách.


Trần Gia bảo khẽ nhíu mày nói: “Trình độ y học của Hứa Thành Sâm cũng không tệ, ông ấy cũng không có cách nào sao?”

Hứa Thành Sâm là bác sĩ Đông y nổi danh đương thời, là người luôn đức cao vọng trọng, nhưng ở trước mặt Trần Gia Bảo chỉ được lời bình là “không tệ”, nếu như có người khác ở đây, nhất định sẽ tức đến không chịu nổi ngay tại chỗ và cảm thấy Trần Gia Bảo quá ngông cuồng.

Nhưng Hứa Thành Sâm lại không có bất kỳ bất mãn gì, bởi vì ông ta biết, có thể được lời bình “không tệ” của Trần Gia Bảo đã là vinh dự lớn lao rồi, lắc đầu cười khổ nói: “Cháu gái của ông cụ Cố tên là Cố Vũ Nguyệt, bị một loại… một loại bệnh kỳ lạ, khiến toàn thân rét run, sợ lạnh, thích ngủ, có khi thường xuyên ngủ một giấc đến mấy ngày.

Lúc trước tôi từng khám và trị bệnh cho cô Cố, nhưng hoàn toàn bó tay, tôi chỉ có thể kê một số dược liệu bổ khí, bồi dưỡng nguồn làm vững gốc, miễn cưỡng giữ lại mạng sống, haiz, hổ thẹn, hổ thẹn.


Trần Gia Bảo bị gợi lên hứng thú, dường như đoán được một khả năng, vội vàng hỏi: “Ông Cố, từ khi nào thì cháu gái ông bắt đầu bị bệnh này?”
“Sáu tuổi.

Tôi nhớ rất rõ, lúc ấy vừa qua sinh nhật sáu tuổi, Vũ Nguyệt bắt đầu xuất hiện triệu chứng này, ban đầu chúng tôi cũng không để ý, nhưng sau này nó càng ngày càng suy yếu, thời gian thích ngủ cũng càng ngày càng dài, có một lần trực tiếp ngủ ba ngày ba đêm khiến chúng tôi sợ hãi, hiện tại triệu chứng thích ngủ phát triển theo tuổi tác của nó cũng càng ngày càng nghiêm trọng, không biết chính xác khi nào nó sẽ… sẽ ngủ một giấc không dậy nữa.

” Ông Cố lo lắng nói.