Con Người Đơn Giản Nhất Khi Yêu

Chương 11: 11




Phi Vũ về đến ký túc xá cũng đã là lúc chạng vạng, ông chú quản lí ký túc vừa nhìn thấy anh liền nhăn mặt cau mày nói có người tới tìm, người ta đã kiên trì đợi cái kẻ đi từ sáng đến tối mới chịu về là anh rất lâu rồi.
Phi Vũ nghi hoặc hỏi, "Ai vậy chú?"
"Là một cậu bé khoảng tầm cấp hai cấp ba gì đó, rất khả ái."
Phi Vũ đoán không ra là ai, cảm ơn ông chú rồi quay người đi lên tầng.

Mới đứng ở đầu cầu thang anh đã có thể nghe thấy tiếng cười đùa phát ra từ căn phòng của mình.

Bước vào, cậu bạn Minh Anh cùng phòng đang bò ra giường cười đến long trời lở đất.

Phi Vũ tự hỏi, nếu như cậu ta mang bầu, liệu có phải sẽ đẻ non năm tháng hay không?
Đối diện Minh Anh là một nam sinh thấp bé, cậu gần như lọt thỏm trong chiếc ghế đang ngồi.

Trên mặt cậu gắn bộ râu từ giấy xé loạn mà thành, lúc cậu cười còn bắt chước điệu bộ của các bô lão phong kiến vuốt vuốt chòm râu.
Nghe tiếng mở cửa, Hoàng Vũ quay sang nhìn, thấy gương mặt anh tuấn của người nọ, ánh mắt cậu lập tức sáng lên:
"Đại Vũ, sao đến giờ anh mới về? Em chờ anh nguyên một ngày rồi đấy."
Phi Vũ khẽ cười, tâm trạng cũng thoải mái hơn một chút:
"Em đến đây làm gì vậy? Không phải chỉ đơn giản là thăm anh thôi chứ?!"

Vừa nhắc tới mục đích giá đáo Hoàng Vũ liền khì khì cười.

Cậu nhanh chóng kéo Phi Vũ ngồi xuống giường, xấu hổ liếc nhìn Minh Anh.
Minh Anh biết ý liền đứng dậy nói:
"Tôi đi ăn trước đây, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé.

À mà Hoàng Vũ, rất vui được quen em.

Phi Vũ hạnh phúc thật đấy, có cậu em đáng yêu như thế này cơ mà."
Phi Vũ lạnh nhạt liếc nhìn cậu ta:
"Thời gian cậu tốn calo nói những lời này đủ để xuống cầu thang rồi đấy."
"Cũng không phải tôi khen cậu." Cậu ta khinh thường liếc anh một cái.
Minh Anh đi rồi, Phi Vũ cũng uể oải nằm xuống giường, nhìn gương mặt còn chưa hết xấu hổ của em trai.

Anh cười cười nheo mắt:
"Tiểu Vũ, em thích ai rồi phải không?"
Hoàng Vũ phản ứng như mèo bị dẫm đuôi.
"Ai bảo? Ai nói? Vớ vẩn! Em có người yêu khi nào?"
Phi Vũ bật cười, ngồi dậy rót cho cậu một cốc nước:
"Bình tĩnh nào! Nếu không phải thì em xấu hổ cái gì?"
Hoàng Vũ lại khì khì cười, lấy từ trong chiếc cặp để trên bàn ra một quyển vở rồi đưa cho Phi Vũ:
"Đại Vũ, em xác định rồi.

Sau này em sẽ theo nghiệp viết.

Đây là vài mẩu truyện ngắn, anh đọc đi rồi cho em cái nhận xét."
Phi Vũ bật cười:
"Đồ ngốc, em bảo anh đọc thì có tác dụng gì? Phải nhờ An ấy."
Hoàng Vũ nghe tên Lạc An liền trở nên ngại ngùng, vành tai đều chuyển sang màu đỏ:
"Như vậy, có ổn không? Đại An sẽ không cười em chứ?"
Phi Vũ nhìn phản ứng của cậu em trai, trong lòng cảm thấy vô cùng thú vị.


Hoàng Vũ từ nhỏ tính cách đã hướng nội, chỉ cần động một chút là vành tai liền đỏ ửng.

Mỗi lần nhắc tới Lạc An cậu đều ngại ngùng xấu hổ, mỗi lần gặp Lạc An cậu đều bối rối đến mức tay chân chẳng biết phải để đâu làm gì.

Trước kia Phi Vũ từng hỏi có phải cậu thích Lạc An hay không, cậu lập tức bật cười lắc đầu.
Hoàng Vũ nói, cậu bối rối trước Lạc An bởi vì ở bên cạnh Lạc An rất thoải mái, thoải mái đến mức không chân thực.

Giống như có ai đó đối xử với bạn vô cùng vô cùng tốt khiến cho bạn ảo tưởng rằng người ta thích bạn, sau đó bạn lại phát hiện ra người kia đối với ai cũng ân cần chu đáo như vậy.
Lúc ấy Phi Vũ đăm chiêu suy nghĩ, tại sao đối với anh, Lạc An lại thường xuyên tỏ ra hung dữ, còn có cả phần khó chiều?
Thắc mắc ấy của Phi Vũ đã qua nhiều năm như vậy đến bây giờ vẫn chưa có lời giải đáp.
Phi Vũ thấy Hoàng Vũ không có khả năng trực tiếp mở miệng nhờ Lạc An, anh bất đắc dĩ cầm quyển vở tuỳ tiện mở một trang.
Nếu như có kiếp sau, vào mùa xuân tôi sẽ cùng em ngồi dưới nắng vàng đọc quyển sách mà cả hai cùng thích, nghe bản nhạc mà cả hai thường nghe.
Nếu như có kiếp sau, vào mùa hạ tôi sẽ cùng em ra biển.

Chúng ta sẽ đi dạo trên cát, sóng biển xô vào bờ trườn qua bàn chân và sẽ xoá đi dấu chân mà chúng ta để lại.
Nếu như có kiếp sau, vào mùa thu tôi sẽ cùng em đi trên con đường trải đầy lá vàng.

Chúng ta sẽ nắm tay nhau đạp lên lá khô mà đi.
Nếu như có kiếp sau, vào mùa đông tôi sẽ cùng em bọc chăn xem phim.

Em ngồi gọn trong lòng tôi, tôi ôm chặt em trong chăn ấm.


Sẽ chẳng có lò sưởi nào tốt như thế này đâu.
Nếu như có kiếp sau, tôi nguyện cùng em sống đến khi răng long đầu bạc, chẳng cần phú quý giàu sang, chẳng cần nhà cao cửa rộng, tôi chỉ cần đêm đêm cùng em chung giường chung gối, ngày ngày cùng em vai sát vai ngắm nhìn con cháu đầy sảnh.
Nếu như có kiếp sau, tôi nguyện dùng cả một đời để yêu em.
Phi Vũ đọc xong, trái tim bất giác nhói đau.

Thấy ánh mắt anh lạc vào khoảng không vô định, Hoàng Vũ hồi hộp hỏi:
"Đại Vũ, anh thấy thế nào?"
Phi Vũ đưa mắt liếc nhìn cậu, nhạt giọng nói:
"Mới có tí tuổi mà sao lại viết ra thứ thê lương thế này?"
Hoàng Vũ mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh, tựa như hỏi lại tựa như khẳng định:
"Đại Vũ, anh yêu rồi?!"
Phi Vũ không trả lời mà nhìn xuống trang sách, bàn tay nắm chặt:
"Ngày nghỉ anh sẽ đưa cho An giúp em."
Ánh mắt Phi Vũ đăm đăm nhìn gương mặt ngập tràn vui sướng của Hoàng Vũ, trong lòng chỉ cảm thấy ảm đạm.
Lạc An, liệu kiếp này tớ có thể an ổn ở bên cạnh cậu không? Tớ thật sự không muốn phải đợi đến tận kiếp sau mới có thể công khai nắm lấy tay cậu..