Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!

Chương 18: Trông cậy vào con



Mặc dù Tiêu gia hay thậm chí người bác sĩ như Hồng Thanh Du cũng không hoàn toàn tin tưởng Lạc Vô Song, nhưng dù sao cũng chỉ là một lần bắt mạch thôi mà, cũng không có gì quá đáng. Tuy nhiên sau khi Lạc Vô Song chuẩn mạch xong thì cô lại có chút nhíu mày, quả nhiên cô suy đoán đã đi theo đúng hướng... Tiêu Mộc Lân không phải do bệnh di truyền, mà là trúng độc!

Sau khi chuẩn mạch xong thì Lạc Vô Song cũng đặt Đậu Đậu xuống, còn tự giác lui về chỗ của mình, lúc này thì ai nấy đều nhìn cô, nhất là Tiêu Uẩn, anh cũng khá tò mò về những gì mà cô sắp nói ra đây. Tuy nhiên sau đó thì Lạc Vô Song lại nói nhỏ:

- Cháu đã chuẩn mạch một chút, tuy không chắc chắn nhưng tám mươi phần trăm là ông đã trúng độc di truyền.

- Ý cháu là sao?

- Nếu như cháu đoán không sai, thì thời điểm phát bệnh là một tháng ba lần, lần lượt là vào đầu tháng, ngày rằm và cuối tháng. Mỗi khi phát bệnh sẽ nóng ran cả người, sau đó là đau đớn như bị ai đó dùng dao cắt từng lớp da, lớp thịt, cuối cùng là ho khan rồi thổ huyết.

Dừng một chút, Lạc Vô Song lại lấy trong vòng cổ của Đậu Đậu ra một con chip, kết nối với một màn hình chiếu loại nhỏ mà cô đã luôn giữ bên mình, hoàn toàn đem thể trạng của Tiêu Mộc Lân lên trên thông số đó. Những người ở đây thật sự khá sốc vì đôi tay thành thạo kia, còn Hồng Thanh Du thì cũng phải nhìn cô bằng một ánh nhìn kính trọng.

Sau gần mười phút thì một sơ đồ trên cơ thể người đã hiện ra, cuối cùng Lạc Vô Song liền chỉ tay vào bắp tay của Tiêu Mộc Lân, nói:

- Mỗi lần phát bệnh thì sau đó bộ phận nào đó sẽ tạm thời mất khả năng hoạt động, lần tiếp theo đây thì bắp tay sẽ chịu tổn thương, do đó cánh tay phải của ông sẽ không thể hoạt động một thời gian.

Hồng Thanh Du cũng khá giật mình, bây giờ cả anh ấy và Tiêu Mộc Lân liền nhìn nhau, vì chuyện sau khi phát bệnh không di chuyển được họ chỉ mới biết ba tháng gần đây thôi, ban đầu Hồng Thanh Du còn tưởng đó là tác dụng phụ của thuốc, còn Tiêu Mộc Lân không muốn mọi người lo lắng nên cũng không nói gì nhiều hơn về vấn đề này... Nhưng cô cháu dâu này có vẻ biết rất nhiều và còn rất rõ ràng nữa, xem ra lần này Tiêu gia vẫn có hi vọng nhỉ?

- Vậy Song Nhi, cháu có cách chữa trị không?

Lạc Vô Song liền lắc đầu, bây giờ cô vẫn chưa biết nó thuộc loại độc nào, tên là gì hay thậm chí là thành phần thuốc độc đó chứa những gì, nên cô hoàn toàn không có khả năng chế tạo ra thuốc giải. Nhưng nếu như có một mẫu vật thì hẳn là sẽ tốt hơn đi?

- Ông nội... Cháu có thể lấy một chút máu của ông không ạ? Đợi khi cháu quay về trường sẽ thí nghiệm thử với động vật.

- Ở bên phòng của Thanh Du có một phòng thí nghiệm nhỏ đó, cháu cứ đến đó làm đi.

- Thật sao ạ?

Tiêu Mộc Lân liền gật đầu, đến đây thì ông ấy cũng để Hồng Thanh Du đưa Lạc Vô Song đi, còn bản thân thì vẫn ngồi lại với người nhà.

Tuy nhiên, lúc này đứa con gái thứ ba là Tiêu Ngọc Mỹ mới nhìn cha mình, rồi lại nói:



- Cha tin tưởng con bé đó vậy à? Dù sao cũng chỉ mới có mười chín tuổi, nó cũng đâu phải thần tiên. Con nói rồi, nếu như Hồng Thanh Du không cứu được, thì nên mời lang trung ở trên núi, như vị Tác Đạc ấy.

- Danh y Tác Đạc đã ở ẩn nhiều năm rồi, ông ấy đã nói sẽ không xuống núi nữa. Con nghĩ muốn mời là mời sao?

- Nhưng cha cũng không nên tin tưởng người ngoài như vậy chứ, biết đâu...

Còn chưa để Tiêu Ngọc Mỹ nói hết thì Tiêu Mộc Lân đã đập tay lên bàn một cái, Tiêu Thái Cẩn thấy cha mình tức giận liền bước đến vuốt vuốt ngực cho ông ấy, còn Hồng Tú Vy thì liền nhíu mày, nói:

- Cô ba nói vậy là sao đây? Vô Song mà là người ngoài à? Con bé là con dâu của Tiêu gia đó, người ngoài đâu mà người ngoài!

- Chị dâu cả, đâu phải chị không biết. Bây giờ cả cái đất Đế Đô đều biết hết rồi, cái đứa họ Lạc kia vốn là điềm rủi của Lạc gia nên bọn họ mới đá nó đến đây. Chẳng lẽ chị muốn nó trị chết cha à?

- Đủ rồi!

Lần này không phải Tiêu Mộc Lân mà là Tiêu Thái Cẩn, mặc dù ông ấy không quá tin tưởng vào Lạc Vô Song nhưng dù sao cô cũng là đứa trẻ lương thiện, làm gì có chuyện hại chết người chứ. Hơn nữa người mà Tiêu Ngọc Mỹ đang nói trong miệng chính là cha của bọn họ đó, đúng là không biết phép tắc nữa rồi.

Cuối cùng vì quá nóng giận mà Tiêu Thái Cẩn lại phát bệnh, ông ấy đỏ mặt tía tai, ho khan liên tục, cuối cùng chính là nôn ra máu. Ngay lập tức mọi người trên dưới Tiêu gia đều hốt hoảng mà đưa ông ấy vào phòng.

Ngay cả Lạc Vô Song đang ở trong phòng thí nghiệm cũng nghe thấy được ở bên ngoài đang ồn ào, cô liền đi ra ngoài thì đã thấy có vài y tá và bác sĩ cứ chạy ra chạy vào phòng của cha mẹ chồng... Bất chợt Lạc Vô Song có chút run lên, lẽ nào Tiêu Thái Cẩn phát bệnh rồi!

Ngay lập tức cô bỏ lại tất cả những gì mình định làm, ngay lập tức chạy đến phòng của cha mẹ. Nhìn trên giường là Tiêu Thái Cẩn đang liên tục co giật, cuối cùng là nôn ra máu liên hồi, tựa như nó không có điểm dừng vậy... Nhưng mà so với Tiêu Dụ năm đó thì hình Tiêu Thái Cẩn đã nặng hơn rồi! Đây... Chuyện gì đây?

- Có chuyện gì vậy?

Tiêu Tú Trân vừa nhìn thấy cô đã lập tức ôm lấy chị dâu của mình rồi khóc lớn, còn nói rằng vừa rồi cha đã co giật thế nào, ngay sau đó liền ho ra máu, bây giờ máu đã làm ướt cả áo của ông ấy rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì ông ấy sẽ chết mất.

Cuối cùng thì Lạc Vô Song đành phải đưa Tiêu Tú Trân đến chỗ của Tiêu Uẩn, rồi lại phải nhanh chân chạy về phòng của mình... Lấy từ trong vali ra một cái túi nhỏ, lúc đầu cô mang theo nó chỉ là sợ tình huống nguy cấp với ông nội Tiêu, nhưng không ngờ hôm nay lại có cơ hội dùng với cha chồng của mình.

Cho đến khi cô quay lại thì Hồng Thanh Du đã khó khăn hơn rồi, anh ta cũng nhìn về phía của Lạc Vô Song, trên tay của cô là một cái gì đó trong rất kì quái, nhưng cô có chút do dự... Cô sợ nếu cô làm sai thì sẽ làm tổn hại đến ông ấy thì sao đây?

Có lẽ Tiêu Uẩn cũng nhìn ra cô đang do dự, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, nhỏ giọng nói:



- Vô Song, em muốn làm gì thì cứ làm thế đó. Cả anh và cha mẹ đều tin em.

Lạc Vô Song có chút giật mình, nhưng rồi cô cũng gật đầu, tiếp theo sau đó là cô bước đến chỗ của Tiêu Thái Cẩn. Đầu tiên là bắt mạch, nhưng có lẽ độc tính trong cơ thể của ông ấy đang bị dồn nén quá lâu, vì vậy khi bộc phát cũng mạnh mẽ hơn người khác nhiều, đương nhiên là cũng nguy hiểm hơn rất nhiều.

Các y tá và bác sĩ phụ giúp cũng có chút kinh ngạc, một cô gái nhỏ như vậy thì làm được gì chứ? Nhưng sau đó họ lại nhỏ giọng nói:

- Bác sĩ Hồng...

- Không sao, cứ để cô ấy làm.

Sau đó thì các bác sĩ và y tá cũng lùi lại, ngay cả Hồng Thanh Du cũng theo trực giác mà lùi lại

Bây giờ cái túi trong tay của Lạc Vô Song mới được bật mí, hóa ra nó là một túi để kim dùng cho châm cứu... Nhưng khoan, châm cứu sao? Lạc Vô Song biết châm cứu sao?

Tuy nhiên thì Lạc Vô Song vẫn có chút do dự, cô vẫn chưa dám chắc được việc này... Lỡ mà có sai sót thì ông ấy sẽ chết đó, cô... Bây giờ cô hối hận rồi... Cô không nên làm vậy mới đúng. Nhưng khi Lạc Vô Song định quay đi thì Tiêu Thái Cẩn đã nắm lấy tay của cô, ông ấy cười nói:

- Vô Song, trông cậy vào con.

- Con... Con...

- Tự tin nên Vô Song, cha không sao... Con cứ làm theo ý con muốn đi...

Lạc Vô Song thật sự rất lo lắng, cô bây giờ đang nắm giữ sinh mạng của Tiêu Thái Cẩn, chỉ cần trong quá trình có sai sót thì ông ấy sẽ khó lòng sống tiếp. Nhưng đã lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao thôi, cô hi vọng bản thân có thể thành công.

Có lẽ những năm gần đây Tiêu Thái Cẩn đã dùng thuốc ức chế bệnh lý bình thường, cho nên chất độc bắt đầu bị dồn nén lại, bây giờ đã đến thời điểm vàng nên nó mới bộc phát mạnh mẽ như thế... Nếu vậy đầu tiên phải giúp ông ấy cầm máu đã.

- Cha, bây giờ con sẽ châm cứu cầm máu trước, cha cố gắng chịu đựng nhé.

- Được.

#Yu~