Cô Vợ Ngốc Của Tổng Tài

Chương 4: Rốt cuộc tôi với cô là duyên nợ gì không biết?



“Ơ? Anh, vẫn nói chuyện được à?” Ngọc Ly lúng túng gạt bỏ suy nghĩ linh tinh trong đầu vội vàng rút đứng dậy rút mạnh tay về, nói lảng sang chuyện khác.

Đột nhiên cô mất thăng bằng lảo đảo, đôi chân vì vận động nhiều và cơ thể này quá yếu nên có chút lung lay hơi ngả nghiêng, sau đó liền xuất hiện một sức hút kỳ lạ, cô ngã xuống nhào vào trong lồng ngực của Duy Hoàng loay hoay cọ tới cọ lui mất một lúc.

Duy Hoàng thở dài chỉ đành vươn tay đỡ lấy cánh tay cô, rồi dìu cô cùng ngồi xuống bên cạnh mình.

Mùi tanh của bùn hoà lẫn với hương thơm đặc biệt từ cơ thể của Ngọc Ly xông thẳng vào mũi Duy Hoàng, thân thể mềm mại cùng những xúc cảm vừa rồi khiến trái tim anh bất giác đập nhanh hơn bình thường. Lồng ngực dù cố kìm xuống nhưng vẫn cứ phập phồng từng nhịp.

Cả người xảy ra phản ứng, nóng bừng lên như người bị cảm, ngay cả hơi thở phả ra trong chiếc mũ bảo hiểm cũng thấy nóng và ngột ngạt.

“Tôi với cô rốt cuộc là duyên nợ gì không biết?” Duy Hoàng cười như có như không nói, người phụ nữ ngồi bên cạnh anh đã thẳng lưng ngồi dậy, mái tóc cô theo gió bay sang phía anh, từng nọn tóc ve vuốt cọ vào bắp tay anh như một sự khiêu khích trí mạng.

Nghe thấy người đàn ông lạ này nói một câu dài như vậy, Ngọc Ly bỗng cau mày nhìn sang. Cho dù cô không biết gương mặt sau chiếc mũ kia như thế nào. Nhưng nhìn qua vóc dáng cùng tư chất hẳn cũng không tệ. Đây là một người có thân thủ khá tốt, dù tiếng nói đã cố ý thay đổi những có thể nhận ra được anh ta đang mỉa mai mình. Cô và người này có quen nhau sao? Hay là anh ta quen cái thân thể này?

Không thể nào, cô đã ở đây năm năm, cũng chưa từng gặp bên cạnh Ngọc Ly có anh chàng nào biết đi xe mô tô.

Trong khi Ngọc Ly đang đăm chiêu muốn nhìn xuyên qua tấm kính vào bên trong để soi xét biểu cảm của anh, thì Duy Hoàng cũng đang quan sát cô. Lần này anh mới có cơ hội nhìn thật rõ gương mặt của người phụ nữ này.

Dù họ đã cưới nhau được một tháng, nhưng hầu như anh không ở nhà, cả ngày chỉ ở công ty và nhà riêng. Tính ra, lúc gặp lâu nhất chính là ngày cưới. Anh cũng chả quan tâm, mục đích của anh chỉ là cưới vợ, mà Ngọc Hà đang nằm một chỗ mãi không chịu tỉnh, chị của cô ấy làm thay cũng được. Bởi vì trên giấy tờ, người vợ hợp pháp của anh chính là Ngọc Hà. Ngọc Ly chỉ thay cô ấy mặc lễ phục áo cưới đi vào lễ đường mà thôi.

Gương mặt Ngọc Ly giống y đúc Ngọc Hà, chỉ khác ở nốt ruồi son ở khóe mắt. Nhìn cô có gì đó hấp dẫn ma mị chứ không mạnh mẽ thẳng thắn như Ngọc Hà - Người phụ nữ anh đã theo đuổi suốt năm năm đại học mà không thèm đáp lại.

Càng nhìn Ngọc Ly, Duy Hoàng càng cảm thấy không ổn, trái tim của cô cũng cứ đập liên tục từng hồi. Thế này là sao?

Đôi mắt cô híp lại nhìn người đàn ông đang im phăng phắc như pho tượng, bàn tay nắm lại chuẩn bị ra một đòn thăm dò.

“Gặp cô có một lúc mà tôi ngã xe hai lần, không phải duyên phận thì là gì?” Duy Hoàng chợt lên tiếng khiến Ngọc Ly thu hồi lại ý định vừa mới nghĩ đến.

“Đúng rồi, xin lỗi anh! Anh yên tâm, nếu cần tới bệnh viện thì tôi sẽ đưa anh đi, cần bồi thường thì bồi thường, tôi sẽ không quỵt nợ đâu!” Ngọc Ly rất có trách nhiệm hùng hồn vỗ ngực nói.

Cô thở phào nhẹ nhõm, thực ra cô cũng khá hoảng sợ, ai ở trong hoàn cảnh này cũng sẽ cảm thấy căng thẳng như vậy mà thôi. Hơn nữa, cô còn quên mất mình đã không vào vai ngốc trước mặt người đàn ông này, cầu trời cho anh ta không quen biết gì mình. Trở về sẽ thanh toán sòng phẳng, xoá sạch mọi dấu vết.

Duy Hoàng nhếch miệng đang định nói gì đó thì anh nghe thấy có tiếng động cơ rầm rộ từ phía xa lại gần. Sau đó, một chiếc xe màu đen có rèm che ầm ầm lao đến.

Ngọc Ly khẽ nhíu mày, cô lùi về phía sau nửa bước, nhìn chiếc xe trước mặt.

Xe dừng lại, sáu tên vệ sĩ cao to bước xuống, người đi đầu mặc vest bước tới trước mặt người đàn ông, sau đó anh ta khom người cúi chào một cái rồi nói: “Ông chủ, xin lỗi chúng tôi tới muộn ạ!”

“Chuyện bên kia sắp xếp xong chưa?” Duy Hoàng vẫy tay đáp lại người đàn ông.

“Dạ, đều ổn. Nhưng bên chỗ nhà…” Người đàn ông nhìn Ngọc Ly hơi ngập ngừng.

“Cứ nói đi!” Duy Hoàng không để ý ra lệnh.

“Dạ, bên nhà họ Lý có chút vấn đề.” Người đàn ông mặc vest trầm giọng nói.

“Không sao!” Anh nhướng mày, nhất thời sinh ra một loại khí thế nghiêm túc.

“Các cậu chở cô gái này về nhà.” Anh chỉ vào Ngọc Ly nói.