Có Lẽ Yêu Mất Rồi

Chương 17: Quy Luật 3 Phút



Tại toà biệt thự riêng của Doãn Mặc Nhiên,

“Lão đại, bọn làm loạn đã biết được anh quay về nước. Sợ anh làm lại trật tự nên bọn chúng đánh liều truy lùng anh, bây giờ ra ngoài tuyệt đối nên cẩn thận”. Thiên Dực đứng cạnh ghế sofa nơi Doãn Mặc Nhiên đang ngồi, hắn ung dung ngồi trên ghế nhâm nhi ly rượu vang.

“Hay thời gian này anh đi cùng bọn tôi xử lý lại An Dương*”. Mộc Khiết ngồi bên bệ ghế sofa hướng mắt về phía Doãn Mặc Nhiên.

“Đêm qua nếu không nhờ có tôi và Thiên Dực âm thầm theo dõi 2 người thì cái mạng chuột nhỏ của cô ta chưa chắc đã giữ được”. Mộc Khiết lên tiếng đầy bất mãn.

Doãn Mặc Nhiên là nhân vật có tiếng tăm trong giới ngầm này, nên việc phải dè chừng khi ra ngoài là chuyện bình thường. Có người ghét, người kính nể nhưng đa số là muốn đoạt lấy cái mạng của anh.

Dù sao khi nghe đến tên của anh, người trong giới phải 3 phần kính nể 7 phần dè chừng. Anh lăn lộn không biết bao nhiêu năm vào sinh ra tử, trên người vậy mà chỉ có những vết sẹo nhỏ vặt vãnh. Chưa từng có vết sẹo to hay đạn bắn ở bất kỳ chỗ nào trên cơ thể.

Thiên Dực vừa nghe đến tối hôm qua liền họ “khụ khụ” vài cái, hôm qua theo dõi bảo vệ sát sao như vậy. Chuyện gì đã xảy ra trừ Doãn Mặc Nhiên ra bọn họ đương nhiên là người biết rõ nhất.

Lúc này Đại Hắc cùng vài đàn em mang đến 1 người đàn ông trung niên đến, tay bị trói còn mặt thì bị đánh đến mức không thể dễ dàng nhận dạng ra người trước mặt.

Bọn họ đem đến trước mặt anh, đẩy hắn xuống trong tư thế quỳ. Miệng hé ra thở hồng hộc như vừa bị bịt mũi, trên người chi chít vết thương tứa máu.

Doãn Mặc Nhiên đưa tay lắc ly rượu vài cái, anh uống một ngụm nhỏ sau đó liền hắt hết thảy vào người tên đàn ông trước mặt.

“Mau nói, là ai để lộ thông tin tuồng hàng ra ngoài?”. Người đàn ông vẫn quỳ đó, miệng ngoại trừ mở ra để thở thì chẳng hó hé tiếng nào khiến Đại Hắc càng mất kiên nhẫn với hắn hơn.



“Cho ông ta ba phút suy nghĩ, sau ba phút không mở miệng thì cắt lưỡi cho chó ăn đi”. Doãn Mặc Nhiên đứng dậy, 2 tay bỏ vào túi quần ung dung đi về phía cửa sổ.

3 phút sau, Mộc Khiết đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay “ba phút rồi, tiến hành đi”.

Đại Hắc trực tiếp mang bao tay, hắn cầm từ trên chiếc khay sắt một con dao găm sắc bén. Vừa định đưa tay bóp lấy miệng người đàn ông, hắn liền dãy dụa lên tiếng “Là một thằng nhóc tầm 19,20 tuổi, nó đến tìm tao tối hôm kiểm hàng trước khi gửi đi. Nó nói trả tao gấp đôi nếu như tao tuồng đống hàng này ra cho nó thay vì gửi đi như thường lệ, nó là người ngoại quốc. Hình như trên trán còn có vết sẹo”.

Doãn Mặc Nhiên thở dài, bình thường hắn đối đãi với anh em cũng đâu có tệ. Tiền anh trả cho bọn họ cũng không ít, vậy mà lại nuôi ong tay áo.

Đợt tuồng hàng lần này làm thiếu nhiều loại vũ khí, khiến anh mất hết uy tín với người ta. Ngược lại còn phải cho người đi xin lỗi, mang theo vài món hàng xịn tạ lỗi.

“Nó là người của ai?”. Thiên Dực ngờ vực hỏi.

“Tao không biết, chưa từng gặp qua”.

Doãn Mặc Nhiên lúc này đứng bên cửa sổ, hắn lúc này nổi điên muốn tìm chỗ nào đó phát tiết. Hắn quay người đi về phía tên đàn ông đá một phát rồi trực tiếp rút súng ra kết liễu tên đàn ông trong một phát súng xuyên qua đầu.

Mộc Khiết nhìn cảnh này khẽ nhăn mặt, tuy cô không lạ lẫm gì với cảnh giết chóc này nhưng nhìn cách giết người không chớp mắt của hắn cứ khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng.

Lần này hắn lại hành động thiếu suy nghĩ, nhưng Mộc Khiết lại không dám nói ra vì mỗi khi phát tiết hắn như một con người hoàn toàn khác. Nhớ lại nhiều năm trước, chỉ vì Thiên Dực cản hắn giết con tin trong lúc nóng giận liền làm cậu ta bị thương liệt giường hơn mấy tháng.



Sau khi bắn tên đàn ông xong hắn liền trực tiếp vứt khẩu súng xuống sàn “Dọn dẹp đi” sau đó liền rời đi.

———

Sở Tư hôm nay có hứng nên tự lái xe đến công ty, cô đỗ xe ở gần đó rồi đi bộ đến công ty.

Vừa đến cửa liền bị Chu Âu Dương từ bên trong đi ra nhìn thấy, lần trước không tiện bắt chuyện nhưng lần này gặp lại chắc chắn có duyên!

Hắn liền đi về phía cô “Chào cô”.

Sở Tư ngơ ngác nhất thời không nhận ra người trước mặt “Anh là!?”.

“Là người cô gặp ở sảnh khách sạn lần trước, không nhớ nhỉ?”.

Sở Tư nheo mày lục tìm trong ký ức, sau vài phút lục lọi cô cũng nhớ ra “À là nhà thiết kế Chu Âu Dương đúng chứ?”.

“Còn nhớ cả tên sao”. Chu Âu Dương cơ mặt giãn ra đôi phần, không ngờ còn biết cả tên anh.

“Nhưng anh làm gì ở đây vậy?”.

“Có chút chuyện cần tìm giám đốc của các cô thôi, tôi đi trước nhé. Lần sau gặp lại nhất định mời cô đi ăn”. Nói xong hắn liền quay người rời đi.