Chiều Chuộng Em Cả Đời

Chương 50: Thiên vị



Anh cả của Nại Nại tên Lâm Trạch, lớn hơn cô và Lâm Tuyết Nhu năm tuổi.

Theo như Nại Nại đã nói, Lâm Trạch là “lão đại” của cô, từ nhỏ đã vậy.

Khi Nại Nại còn nhỏ, luôn coi anh trai như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đi theo phía sau anh, làm tùy tùng nhỏ và chân sai vặt của anh.

So với Lâm Tuyết Nhu, Lâm Trạch càng thương Nại Nại hơn, nên tiền tiêu vặt hàng tháng anh đều lấy ba phần tư cho Nại Nại. Càng không cần nói đến cái gì ăn ngon, chơi vui, chỉ cần Lâm Trạch có, hơn một nửa sẽ bí mật đưa cho Nại Nại.

Hai người họ kết hợp tạo thành một phe, điều này làm cho Lâm Tuyết Nhu hận đến ngứa răng, nhưng lại không làm gì được.

Hết cách rồi, người anh trai này, đến cả ba mẹ cũng không dám nói nặng nửa câu.  

Chỉ là ngày vui chẳng kéo dài, khi Lâm Trạch mười bốn tuổi thì đã được ông nội đưa sang Mỹ, một lần đi này là mười mấy năm, không thấy trở lại.

Lại nói, thật ra Lâm gia không phải suy tàn như gia đình Nại Nại.

Trong mấy anh em Lâm Gia, Lâm Đồng Duệ chỉ chiếm 3% cổ phần gia tộc, ít đến đáng thương.

Lâm lão gia tử cũng rất rõ ràng, con trai ông Lâm Đồng Duệ tính cách yếu đuối, tư chất bình thường, nhẹ dạ cả tin, chỉ nghe lời con dâu.

Cố tình con dâu lại là một Vương Hi Phượng trong [ Hồng lâu mộng ] thứ hai, khéo mồm khéo miệng, nhưng lại không học được năng lực quản gia của Vương Hi Phượng, lại còn ngu không ai bằng.

Bởi vậy, Lâm lão gia tử không ôm hi vọng với Lâm Đồng Duệ, cho bọn họ một công ty con của gia tộc,  kiếm tiền không nhiều nhưng để duy trì phí sinh hoạt không thành vấn đề.

Dù là như thế, cháu trai cả Lâm Trạch lại rất được ông nội yêu mến.

Hồi nhỏ, anh đã thể hiện trí thông minh hơn người và thiên phú học tập nổi trội của mình, là một người xuất chúng nhất trong số hậu bối của Lâm gia, từ bé đã được lão gia tử dẫn theo bên người  được ông chỉ dạy, ít khi ở cùng ba mẹ.

Cũng vì nguyên nhân này nên vợ chồng Lâm Đồng Duệ và Thư Ninh biết sẽ không giữ được đứa con trai Lâm Trạch này bên người, sau đó đã quyết định sinh thêm một đứa nữa, không ngờ, lại là sinh đôi hai đứa con gái.

Trong hai con gái, đứa lớn là Lâm Tuyết Nhu, tri kỷ, biết nói lời ấm lòng, lại trắng trẻo thông minh, lập tức đốt lên tình mẫu tử trong tâm hồn Thư Ninh.

Thư Ninh nhìn Lâm Tuyết Nhu lớn lên từng ngày, ưu tú như vậy, sợ cũng bị ông nội đưa đi nên mỗi ngày đều lo lắng không yên.

Lâm Tuyết Nhu an ủi mẹ mình, con sẽ không đi theo ông nội đâu, con sẽ ở cạnh mẹ mãi mãi, làm áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ.

Vì sao Thư Ninh yêu thương Lâm Tuyết Nhu? Không phải không có nguyên nhân.

Nại Nại chỉ nhớ lúc rất nhỏ cô có gặp ông nội, nhớ rõ mỗi khi ông đến đây, Lâm Đồng Duệ và Thư Ninh đều bị mắng, thấy ông liền sợ run.

Nhưng Nại Nại không hề sợ ông nội, vì mỗi lần khi ông rời đi sẽ để lại trong túi Nại Nại một gói kẹo chocolate, là loại nhập khẩu.

Không có phần của chị gái.

Trong ấn tượng của Nại Nại, ông nội không hung dữ chút nào, còn rất thích nói đùa cơ.

Lâm Trạch mười bốn tuổi được ông đưa đến Mỹ, lúc ấy Nại Nại vô ý nghe được cha mẹ nói chuyện, hình như Lâm Trạch muốn đưa cô đi cùng, nhưng Lâm Tuyết Nhu kiên quyết phản đối, rất nhiều lần khóc nháo trước mặt ba mẹ.

Ông nội cũng hiểu, một lần mang liền hai đứa nhỏ của họ đi là điều khó có thể, hơn nửa thân thể Nại Nại không tốt, sợ rằng không phù hợp với khí hậu nước Mỹ, nên chỉ đành từ bỏ.

Có lẽ cũng do chuyện đó, hận ý của Lâm Tuyết Nhu với Nại Nại bén rễ cắm sâu xuống đất.

……..

Đủ loại quá khứ lóe lên trong đầu cô, không bao lâu sau, xe dừng lại trước cổng tiểu khu.

Nại Nại chạy như bay đến biệt thự Lâm gia.

Cô và Lâm Trạch đã nhiều năm không gặp, không biết hiện tại anh ấy...Trông thế nào.

Từ cổng tiểu khu đến Lâm gia chừng 500 mét, Nại Nại không chờ kịp mà chạy tới, nhưng khi đến cửa nhà, lại thả chậm bước chân.

Lỡ như Lâm Trạch không nhận ra cô, lạ lẫm, trở thành người xa lạ….

Gần nhưng mà xa là cảm giác gì, cuối cùng Nại Nại đã hiểu.

Cô đứng ở rào tre dây bìm bìm rủ xuống, nhón chân, chống lên hàng rào, nhìn lén vào bên trong.

Trong sân, ngoài chú chó lông vàng Đại Mao thì không có ai cả.

Đại Mao nhìn cái đầu nhỏ ló ra từ hàng rào, hưng phấn vẫy đuôi với cô, thè lưỡi, sủa gâu gâu.

“Nhỏ giọng nào, Đại Mao, đừng kêu!”

“Lão đại đâu rồi? Anh ấy đã trở lại sao? Ở đâu vậy.”

“Thôi, hỏi mày cũng như không.”

Đại Mao “Ô” một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô, không hiểu cô đang làm gì.

“Tìm lão đại nhà em, sao lại phải trèo trên hàng rào?”

Tiếng nói trầm thấp, từ tính vang lên bên tai, Nại Nại kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Lâm Trạch đứng cạnh cây bìm bìm, đôi tay chống lên hàng rào, giống cô nhìn vào phía trong.

Lâm Trạch trong ấn tượng Nại Nại vẫn là hình bóng khi còn nhỏ, làn da trắng bóng sạch sẽ, diện mạo nho nhã thanh tú.

Nhưng Lâm Trạch đang đứng trước mặt cô lại hòa toàn thay đổi.

Anh cao chừng 1m86, mặc áo sơ mi vừa người, tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra cổ tay tinh tế.

Lâm Trạch của hiện tại, cả người mang theo khí chất đàn ông trưởng thành, khi cười rộ lên, trên má trái hiện 1 lúm đồng tiền.

Nại Nai ngơ ngác nhìn anh.

Anh huýt sáo với Đại Mao phía trong, nó lập tức nhảy dựng lên, vẫy đuôi điên cuồng, chạy vài vòng tại chỗ.

“Em xem, nó còn nhớ rõ anh, em gái anh vậy mà không nhớ sao?”

Đôi mắt Nại Nại đỏ lên.

Lâm Trạch quơ quơ đầu cô: “Vẫn nho nho như vậy, không thay đổi gì cả.”

Chưa dứt lời, Nại Nại đột nhiên nào vào lòng anh, dùng sức ôm chặt eo anh, bật khóc lớn: “Hu hu hu, anh, sao giờ anh mới trở về.”

Trong lòng Lâm Trạch ẩn ẩn đau đớn, vuốt tóc cô, ra vẻ thoải mái gõ đầu cô, nói: “Em còn than muộn à, hôm qua còn không đến đón anh.”

Nại Nại vội lắc đầu, đem nước mắt, nước mũi cọ lên người anh: “Em...Không biết.”

Lâm Trạch cười cười, vỗ bả vai cô: “Được rồi, lớn vậy, vẫn giống như trước kia, túi nước mắt.”

Nại Nại dùng tay áo lau nước mắt, hỏi: “Anh, anh nghỉ hè sao?”

“Không phải nghỉ hè, anh đã tốt nghiệp, không đi nữa, thay ông nội tiếp quản sản nghiệp ở trong nước.”

“A, vậy thì tốt quá!”

“Đúng vậy, từ nay về sau lão đại sẽ che chở em.”

Nại Nại lau nước mắt, vừa khóc vừa cười nói: “Em nghe lão đại hết!”

Lâm Trạch ôm bả vai Nại Nại tiến vào nhà: “Nghe ba nói em gia nhập giới giải trí, nhìn qua có vẻ không tệ lắm nhỉ?.”

“Khụ, sao họ lại nói với anh?”

“Anh mới trở về, cũng không nói cụ thể, hôm qua hạ cánh em không đến đón nên anh còn tưởng em quên anh rồi cơ.”

Sau khi vào nhà, Lâm Tuyết Nhu mặc tạp dề từ phòng bếp bước ra: “Anh, anh đi đâu vậy, em hầm canh nấm tuyết cho anh, anh nhanh nếm thử nào.”

Thấy anh ôm Nại Nại vào nhà, tươi cười trên mặt Lâm Tuyết Nhu nhanh chóng nguội lạnh.

Lâm Trạch kéo Nại Nại ngồi vào bàn, đẩy canh nấm tuyết đến trước mặt cô: “Xem khuôn mặt nhỏ hồng này của em, nếm thử canh nấm tuyết mát lạnh đi.”

Sắc mặt Lâm Tuyết Nhu càng thêm khó coi, cố nén tức giận, nói: “Anh, đây là em làm cho anh.”

Lâm Trạch mắt điếc tai ngơ, lấy cái muỗng đưa cho Nại Nại.

Nại Nại liếc mắt nhìn Lâm Tuyết Nhu một cái, không hề khách khí, ăn một lát.

Đây chắc chắn không phải Lâm Tuyết Nhu làm, phân nửa là tay nghề của dì giúp việc, cô ta lấy tới mượn hoa hiến phật thôi.

Lúc này, Thư Ninh và Lâm Đồng Duệ từ trên lầu đi xuống.

Nhìn thấy Nại Nại, biểu cảm không vui trên mặt Thư Ninh tuy không rõ ràng như Lâm Tuyết Nhu, nhưng vẫn xấu hổ nhìn đi chỗ khác.

Lâm Duệ Đồng thì tốt hơn chút, nói: “Nại Nại, anh trai con trở về đầu tiên là tìm con đấy, tối nay hãy ở nhà đi, tâm sự với anh con.”

Thư Ninh tức giận liếc ông một cái: “Nó đã không coi mình là người Lâm gia, có gì để nói chứ.”

Lâm Tuyết nụ cười nói: "Hiện tại Nại Nại rất có tiền đồ, chắc là cảm thấy cái nhà nhỏ này không chứa được được nó nên muốn nhanh chóng đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta, phân rõ giới hạn."

Lâm Trạch nghe giọng điệu âm dương quái khí của hai người họ, lạnh giọng nói: "Em ấy có phải người của Lâm gia hay không là do tôi định đoạt."

Lâm Tuyết Nhu cùng Thư Linh im bặt. Khí thế hùng hổ dọa người của bọn họ hoàn toàn tan thành mây khói trước mặt Lâm Trạch.

Lâm Trạch là người lão gia tử quan tâm nhất, là người thừa kế tương lai của toàn bộ tập đoàn Lâm Thị, nói theo cách khác: anh đã không xem như là người trong nhà Lâm Đồng Duệ.

Nại Nại nhỏ giọng nói với Lâm Trạch: “Đêm nay em không đi, em có rất nhiều điều muốn nói với anh.”

Lâm Trạch sờ đầu cô, cười cực kỳ dịu dàng: “Anh cũng có chuyện muốn dặn dò em.”

Thư Ninh điều chỉnh sắc mặt, đi đến phòng khách, cười với Lâm Trạch, nói: “Tiểu Trạch à, mẹ thấy con mang rất nhiều đồ trở về, có đến 8 vali hành lý lận.”

“Đúng vậy, đó là quà tặng ba mẹ, còn có quà cho em gái.”

Lâm Trạch bảo người giúp việc mở vali lấy đồ vật anh mang về ra.

Thư Ninh và Lâm Đồng Duệ cầm lấy máy mát xa và thực phẩm chức năng do Lâm Trạch tặng, nhìn đi nhìn lại, rất cao hứng.

Lâm Trạch cho Nại Nại rất nhiều mỹ phẩm xa xỉ cùng với váy áo xinh đẹp.

Hồi anh ở ở Mỹ, thỉnh thoảng đi dạo phố cùng bạn bè, thấy chiếc váy nào đẹp luôn nghĩ sẽ mua về cho Nại Nại.

“Thích không?”

“Anh đưa cái gì cũng thích.”

Lâm Trạch nở nụ cười, hoàn toàn quên mất còn có Lâm Tuyết Nhu.

Thư Ninh không thể thấy cảnh con gái lớn bị bỏ qua như vậy, vì thế hỏi Lâm Trạch: “Tiểu Trạch, chắc con cũng tặng em Tuyết Nhu váy đẹp nhỉ, nhanh lấy cho em nhìn xem.”

Lâm Trạch nói: “Con nghĩ Tuyết Nhu chắc là không thiếu mấy thứ này nên không mua cho em, dù sao tủ quần áo của em ấy cũng đã không chứa thêm được nữa.”

Lâm Tuyết Nhu nghe lời này lại càng ủy khuất.

Lâm Trạch lúc nào cũng vậy, có cái gì cũng chỉ nghĩ đến Nại Nại, luôn thiên vị con nhỏ đó.

Đây là điều mà Lâm Tuyết Nhu ghét Nại Nại nhất, nó có tư cách gì cướp anh trai của mình!

Thật ra Lâm Trạch cũng không chán ghét Lâm Tuyết Nhu lắm, nhưng từ nhỏ anh đã biết Lâm Tuyết Nhu thật sự không thiếu những thứ này, hơn nữa cha mẹ cũng rất thiên vị em ấy.

Trong nhà này, có lẽ thật sự chỉ có Lâm Nại Nại cần anh.

Cảm giác cần được chở che cũng là nguyên nhân Lâm Trạch đặc biệt quan tâm Nại Nại.

Giống như mọi người anh trai muội khống khác trên thế giới, lấy các loại váy do chính mình tỉ   mỉ lựa chọn, có cả trang sức nhỏ bé tinh xảo, đến trước mặt Lâm Nại Nại, cho cô ấy tùy ý lựa   chọn, trang điểm cho em ấy giống búp bê Tây Dương.

“Mấy năm này anh gửi không ít quần áo cho em, có cả đồ ăn vặt, nhận được hết chứ? Thích không?”

Vẻ mặt Nại Nại mờ mịt: “Anh có gửi đồ cho em sao? Một món em cũng không nhận được.”

Cô còn tưởng rằng anh trai đã quên mất mình rồi cơ.

Lâm Tuyết Nhu biến sắc, có chút khẩn trương liếc mắt nhìn Thư Ninh.

Thư Ninh không ngờ Lâm Trạch sẽ đột ngộtt nhắc đến chuyện này, không biết làm sao, xấu hổ có ý đánh trống lảng.

Lâm Trạch vừa thấy biểu cảm của Thư Ninh và Lâm Tuyết Nhu, trong lòng đã hiểu rõ, lạnh giọng hỏi: “Sao lại như vậy?”