Cây Ô Liu Màu Trắng

Chương 59



Nước D không có Tết. Mới mùng Một đầu năm, Tống Nhiễm đã bị âm thanh của bom đạn đánh thức, đôi bàn chân cựa quậy dưới lớp chăn. Lý Toản cũng nheo mắt, nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười giờ sáng.

Hôm nay Tống Nhiễm đến khu dân cư phỏng vấn, còn Lý Toản phải về đội. Hai người ăn sáng qua loa rồi ra cửa, anh bảo đến chiều mới phải tập hợp, nên đi với cô một chút.

Tống Nhiễm biết anh không yên tâm để cô đi một mình. Gần đây thế cuộc Gandhi càng lúc càng biến động khôn lường, nhiều phe đánh nhau, cứ cách hai ngày lại có tấn công khủng bố. Mấy vụ bắn nhau trên phố khỏi phải nói, nhiều như cơm bữa.

Vốn dĩ ở nơi càng nguy hiểm, thì càng có nhiều câu chuyện đáng để kể, Gandhi chính là một nơi như vậy.

Gandhi là thành phố lớn nhất vùng Bắc Bộ nước D, là trung tâm văn hóa kinh tế của miền Bắc. Quan trọng hơn, nó là căn cứ địa của quân phản chính phủ, ngay từ khi khai chiến đã bị họ nhanh chóng công hãm và chiếm đóng. Trong một năm tám tháng chiến tranh, phần lớn thời gian Gandhi đều nằm trong sự khống chế của quân phản chính phủ. Tuy có lần trở thành đại bản doanh của khủng bố, nhưng quân phản chính phủ vẫn liên tục chiến đấu, trấn áp được phe khủng bố.

Chính vì lý do này, người dân trong thành phố Gandhi không hề có ý thức phản kháng hay đấu tranh mãnh liệt, thái độ với quân phản chính phủ cũng khá thờ ơ.

Trong khoảng thời gian này, quân chính phủ và quân phản chính phủ thường xuyên giao chiến ở phía Nam thành phố, các giao lộ bị phá hoại, tòa thị chính tê liệt, rất nhiều người di dời từ khu Nam sang khu Bắc.

Motor chạy một mạch về phía Bắc, trên đường gặp phải một cuộc giao chiến quy mô lớn, pháo bay ùn ùn, đạn bắn liên thanh. Lý Toản đành đi đường vòng qua phía Đông.

Tống Nhiễm nhắc nhở: "Đừng đến gần phía Đông quá, bên kia là địa bàn của tổ chức khủng bố."

"Anh tự có tính toán."

Anh nắm rõ như lòng bàn tay sự phân bố thế lực trong thành phố này, men theo con đường tắt trong phạm vi kiểm soát của quân phản chính phủ vòng qua phía Bắc. Tống Nhiễm ôm eo anh, cẩn thận quan sát xung quanh, vô tình trông thấy mái vòm màu trắng ở phía xa.

Nhà dân trong thành phố đa phần thấp bé, cộng thêm trời xanh cao vời vợi, tầm mắt thông thoáng, có thể thấy rõ mồn một ngôi chùa Gandhi cách đó cả cây số. Ngôi chùa với kiến trúc hình vuông màu trắng to lớn sừng sững thấp thoáng dưới vòm trời xanh.

"Đó có phải là chùa Gandhi không?" Tống Nhiễm khen: "Đẹp quá!"

Lý Toản thoáng liếc mắt trông ra xa, "Đúng rồi."

"Trước khi chiến tranh bùng nổ em đã định đến đây tham quan. Hình như ngôi chùa này đã có năm trăm năm lịch sử, là nơi chôn cất hoàng hậu của vua Gandi thời cổ. Do mai táng hoàng hậu nên mới sửa thành chùa đá cẩm thạch."

"Đúng là rất đẹp, thiết kế hết sức tinh xảo, cả lăng tẩm to lớn đều được xây bằng đá cẩm thạch không hề có khe hở."

"Anh đi xem rồi à?" Cô ló đầu lên hỏi anh.

"Hôm trước mới xem sơ đồ kết cấu hạ tầng của nó."

"Tại sao?"

"Chổ đó bây giờ là một cứ điểm lớn của phần tử khủng bố, bọn anh đang nghĩ cách tiêu diệt nó. Nhưng phải nghiên cứu một, hai tuần, ít nhất cần bảy, tám phân đội phối hợp tác chiến."

"Khó lắm hả?"

"Không khác gì với pháo đài Agri, không cho nổ được. Hơn nữa, trước cổng còn có lối vào dài năm trăm mét."

"Ôi. Vậy bọn anh phải lên kế hoạch tỉ mỉ rồi hãy hành động."

"Yên tâm."

Trong lúc họ nói chuyện, âm thanh lửa đạn tung tóe phía sau. Lúc sắp lái vào khu dân cư, họ gặp phải trạm kiểm soát của quân phản chính phủ. Hai người họ một là phóng viên chiến trường quốc tế, một là lính Cook, quân phản chính phủ kiểm tra giấy chứng nhận, không hề làm khó họ. Tuy nhiên, khi thấy tên Tống Nhiễm thì đối phương nhướng mày xác nhận: "Candy?"

Tống Nhiễm cười xấu hổ. Bởi vì tấm ảnh kia, nên rất nhiều nước cử binh lực đến giúp chính phủ nước D... đánh quân phản chính phủ.

Thế nhưng, người lính kia lại vô cùng rộng lượng, trả giấy chứng nhận cho cô, oan ức kể: "Cô chụp phần tử khủng bố, kết quả chúng tôi lại bị đánh, thật bất công. Cũng không thấy mấy nước kia trực tiếp khai chiến với tổ chức khủng bố."

Lý Toản xen lời: "Chính trị quốc tế."

Người lính kia nhún vai, hỏi Lý Toản: "Nghe nói các anh đã dọn sạch cứ điểm nhỏ của tổ chức khủng bố ở phía Đông thành phố rồi hả?"

"Gần như vậy."

"Có điều chúng vẫn còn rất đông. Chiến tranh kéo dài quá lâu, dân tị nạn trôi dạt khắp nơi, có người vì kiếm tiền mưu sinh nên gia nhập tổ chức khủng bố."

"Có trường hợp vậy sao."

"Tôi là người Gandhi, ban đầu vì đánh tổ chức khủng bố mới tham gia quân phản chính phủ." Người lính thở dài, "Khi đó, Gandhi chỉ có quân phản chính phủ và tổ chức khủng bố đối kháng. Quân chính phủ chẳng biết đi đâu mất."

Lý Toản mỉm cười, không bình luận gì, liếc sang Tống Nhiễm. Cô khẽ gật đầu, tỏ ý mình đã nhớ người lính này. Thế giới của những nhân vật nhỏ bé luôn khúc khuỷu và nhiều mặt phức tạp hơn ta tưởng rất nhiều.

Qua trạm kiểm soát, đi thêm vài con phố nữa thì đến khu dân cư phía Bắc.

Trái ngược với khu phía Nam thành phố Gandhi chiến đấu kịch liệt hơn một tháng trời, người khu Bắc vẫn sinh sống như bình thường. Trên đường xe cộ qua lại, xe buýt vẫn chạy đều, trong trường có học sinh ra vào, ngân hàng, quán ăn đều mở cửa kinh doanh, cửa hàng quần áo, cửa hàng kỹ thuật số, siêu thị, quán bánh mì hai bên đường vẫn buôn bán như thường, chỉ là hàng hóa có phần hơi thiếu thốn.

Tống Nhiễm vào siêu thị lượn một vòng, thịt thà ít ỏi, rau quả tươi gần như không có, trên kệ có khá nhiều ô hàng hóa để trống. Trái lại, quán bánh mì kế bên khá đông khách, rất nhiều người đang xếp hàng chờ lô bánh mì đen chuẩn bị ra lò.

Cô đi sang hỏi thăm, mới biết rất nhiều người mỗi ngày chỉ ăn một miếng bánh mì, trong nhà không làm được vì điện, nước, lò nướng, bột mì và bơ trứng đều đắt đỏ. Một người phụ nữ trung niên thở dài: "Năm ngoái vẫn còn duy trì được sinh hoạt, năm nay thường xuyên bị cắt điện, nước, giá cả hàng hóa bị đội lên cao chót vót."

Tống Nhiễm suy đoán qua giọng điệu của chị ta: "Chị cảm thấy nếu quân chính phủ không đến sẽ tốt hơn sao?"

Người phụ nữ trung niên nhún vai, vẻ mặt khó xử, "Nếu trong một đêm có thể quay về thời điểm trước chiến tranh, tôi sẽ cực kỳ vui mừng. Nhưng đây là việc không thể. Năm ngoái quân phản chính phủ cai trị, thu thuế cao ngất và thực thi chính sách tàn bạo, tôi vẫn duy trì được sinh hoạt hằng ngày. Còn hiện giờ tình hình Gandhi đang rối như tơ vò, tai ương liên tiếp đổ xuống đầu chúng tôi. Hôm qua tôi vừa mới bị cho thôi việc, tương lai mịt mù tăm tối."

Tống Nhiễm phỏng vấn một vòng, phát hiện đa phần người dân đều có thái độ khá tiêu cực. Cô đi đến cuối phố, tìm góc độ bao quát, chụp lại toàn cảnh đường phố. Cô hít sâu, vẻ mặt bình tĩnh.

Lý Toản chăm chú quan sát cô hồi lâu, mới nhận xét: "Việc này cũng không thể trách họ. Sinh tồn là bản năng của con người."

"Em biết." Tống Nhiễm ngẩng đầu, vén lại mái tóc bị gió thổi rối tung, "Em chỉ cảm thấy giờ phút này thật kỳ lạ, con đường này rất đẹp."

Lý Toản ngước mắt nhìn ra xa, đây là một con phố hết sức bình thường.

Những ngôi nhà cổ xưa xen kẽ với kiến trúc hiện đại, tất cả cửa hàng bên đường đều mở cửa. Ánh đèn xanh đỏ đan xen, dòng xe và người đi đường tuân thủ theo đèn giao thông. Học sinh đeo cặp chạy lên xe buýt, tình nhân tay trong tay đi vào quán xá, trong quán cà phê còn có người đang đọc sách và viết lách.

Những năm tháng qua, anh chưa từng gặp được con phố nào có khung cảnh thế này, cảnh sắc đường phố bình dị quá đỗi.

"Phải, con phố này rất đẹp." Anh tán thành.

Trước những mảnh đời vụn vặt và sinh mệnh thông thường, chiến tranh, đúng sai, chính phủ hay phản chính phủ đều không có ý nghĩa gì cả. Chỉ có sức sống mãnh liệt chiến thắng tất cả.

Tống Nhiễm chỉnh chân máy ảnh, kể: "Hồi đi học, thầy dạy môn Lịch sử thế giới của em từng nói, con người là nô lệ của hoàn cảnh. Hầu như người ta đều sẽ chọn khuất phục triều đại mới. Việc này không có gì đáng trách, bởi vì khi những thứ lớn lao thay đổi, sức mạnh của con người luôn nhỏ bé không đáng kể." Cô mỉm cười, "Nhưng mà, chính vì vậy em mới càng cảm động hơn."

"Cảm động vì điều gì?" Lý Toản liếc nhìn, phát hiện tóc cô đã dài hơn, tự nhiên vén vài sợi tóc lòa xòa ra sau tai giúp cô.

Cô nhìn lại anh, khuôn mặt anh vẫn ôn hòa tinh khôi dưới ánh nắng trước sau như một, cất lời: "Cảm động vì luôn luôn có một vài người có thể đi ngược với bản năng sinh tồn để làm những việc vô cùng khó khăn và chọn một con đường hết sức khó đi. Điều đó khiến người ta cảm thấy ánh sáng còn vĩ đại hơn cả tính mệnh."

Mắt cô trong ngần, nơi đồng tử đen láy phản chiếu bóng dáng anh, chỉ có anh thôi.

Anh nhìn lại cô, ánh mắt dần sâu, thật lâu mới thản nhiên cười, "Em nhìn anh như vậy làm gì?"

Cô nhếch môi, "Em không nói anh, đừng tự tưởng bở. Em đang nói Benjamin và Shashin."

Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt trắng trẻo của cô, ánh lên nét đẹp tinh khiết trong veo. Anh cố nén cười, bỗng đưa tay nựng má cô.

Cô sờ mặt, nhỏ giọng: "Anh biết vừa rồi tại sao em nhìn anh không?"

"Tại sao?"

"Vì em bỗng phát hiện, hình như anh đã trưởng thành hơn ngày trước một chút." Cô tách ngón cái và ngón trỏ ra một khoáng nhỏ, "Chỉ một chút vậy thôi."

"Con người nào có ai càng sống càng đi lùi chứ?"

Đang nói chuyện thì người phụ nữ trung niên lúc nãy trả lời phỏng vấn đi ngang qua, gặp mặt lần nữa, chị ta cung cấp thêm thông tin mới cho Tống Nhiễm: Thật ra trong thành phố Gandhi vẫn có nhóm thanh niên luôn ủng hộ quân chính phủ chống lại quân phản chính phủ, tổ chức ngầm của họ nằm ở khu ổ chuột cách đây vài ngã tư.

Đương nhiên Tống Nhiễm không bỏ qua tư liệu sống này, hỏi rõ đường đi rồi chuẩn bị xuất phát. Lúc này đã mười hai giờ rưỡi trưa, cô hỏi Lý Toản: "Giờ anh đi chưa?"

Lý Toản xem giờ, "Anh đưa em đến đó trước."

"Không cần, em có thể rủ Jose cùng đi."

"Em hẹn anh ta gặp nhau ở đó đi, anh cũng đi xem thử tình hình bên kia. Nếu không ổn lắm, em đừng ở lâu, gần đây Gandhi quá loạn lạc."

"Được." Tống Nhiễm trèo lên xe, ôm anh cười khúc khích, chậc lưỡi, "Không yên tâm để em một mình thì anh bỏ em vào túi anh đi."

Dù giọng cô rất nhỏ, Lý Toản vẫn nghe được, anh nhếch khóe môi, nổ máy motor, "Anh ước gì có thể làm được như vậy."

Chưa đến mười phút, hai người đã đến ngã tư khu ổ chuột. Bên này là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Không có đường lớn, khắp nơi đều là ngõ nhỏ, dân cư ở đây đa phần đều từ khu phía Nam di dời sang. Con ngõ chật chội dơ dáy, rác rưởi la liệt, hai bên ngõ chật ních các quầy hàng, dây phơi quần áo lộn xộn giăng khắp khoảng không. Cửa hàng tuy nhiều nhưng đông đúc nhất vẫn là nơi giới thiệu việc làm, người dân rồng rắn xếp hàng trước cửa. Trong chiến tranh loạn lạc, người mất đi việc làm chờ tìm một công việc để sống tạm nhiều vô kể.

Trong hàng có không ít người trí thức, dù vậy công việc nơi đây cung cấp chỉ có mấy việc lao động chân tay như dọn dẹp nhà cửa, đào chiến hào... vậy mà vẫn cung không đủ cầu.

Tống Nhiễm không tiện một mình tìm kiếm manh mối về tổ chức ngầm kia, phải chờ Jose đến. Cô trấn an Lý Toản: "Em đi xung quanh xem thử trước, Jose đang chạy đến. Anh về đội đi, không cần lo cho em."

Lý Toản không định rời đi, "Bên này nhiều ngõ hẻm, một mình em chạy lung tung coi chừng lạc đường."

Tống Nhiễm đẩy anh đi, "Không cần lo, anh đi đi, em nhớ đường giỏi lắm."

Lý Toản bị cô đẩy đi vài bước, quay đầu đứng lại, kiên quyết: "Chờ Jose đến rồi anh đi."

Tống Nhiễm không đuổi anh đi được, đành chịu: "Vậy thôi, không làm chậm trễ chuyện của anh là được."

Cô chụp ảnh ghi hình ở chỗ hai con ngõ giao nhau, Lý Toản khoanh tay nhìn cô chốc lát, thấy chai nước của cô đã vơi hơn một nửa, bèn cất lời: "Anh đi mua nước cho em."

"Ừ."

Lý Toản bước đến cửa hàng nhỏ đối diện con ngõ. Một nhóm người bản xứ tìm phòng thuê đi ra khỏi chỗ môi giới, đứng trước cửa cò kè mặc cả với cò mồi.

Anh vòng qua đám người đi về phía cửa hàng, có hai, ba người đi đường tiến đến từ phía đối diện, chen qua đám người kia. Trong khoảnh khắc đi ngang qua, khóe mắt Lý Toản thoáng thấy một gã thanh niên trong nhóm liếc nhìn quân trang của anh, một giây sau lập tức rời mắt đi.

Ngay tức khắc, trực giác anh mách bảo có điều gì đó khác thường. Lý Toản quay đầu lại, gã thanh niên kia cúi đầu đi len giữa đám người, mặc áo khoác thật dày.

Áo khoác dày? Hắn cũng phát hiện Lý Toản quay đầu lại, liền tăng tốc phóng đến ngã tư con ngõ. Nơi đó có mấy chiếc xe ba bánh đang đỗ chặn kín con hẻm.

Lý Toản kinh hoàng hô to: "Nhiễm Nhiễm."

Tống Nhiễm đang đứng chụp ảnh ở ngã tư, quay đầu thấy thế tức khắc xông vào mái hiên nhà dân ven đường theo phản xạ.

Một tiếng nổ "ầm" thật lớn, tên đánh bom tự sát nổ tung giữa đường. Xe ba bánh và người đi đường nổ tung tóe, máu thịt văng tứ tung. Người xung quanh hoặc bị nổ cụt mất tay chân, hoặc bị thương ở bụng và ngực, nằm trên đất co giật kêu la đau đớn. Người đi đường, chủ cửa hàng, người trong nhà sợ hãi kêu thét bỏ chạy.

Ngay khoảnh khắc trước khi vụ nổ xảy ra, Lý Toản đã nằm sấp trên mặt đất tránh được sóng xung kích của quả bom, vừa định bò dậy lao đến phía đối diện, lướt mắt liền thấy có điều không ổn trong đám người. Anh lập tức dừng bước, ôm đầu lăn vào bậc thềm ven đường, ngã xuống đất.

"Ầm, ầm!" Hai tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, cửa hàng và nơi giới thiệu việc làm đều bị nổ bung nóc, gạch đá và máu thịt văng ra giữa đường.

Đám người la hét chói tai, nháo nhác chạy ra đầu ngõ.

Lý Toản nhanh chóng lăn đến đống đổ nát vừa bị nổ tung, núp sau vách tường đang cháy hừng hực, rút súng ra, ánh mắt khẩn trương tìm kiếm phần tử khả nghi trong đám đông. Đột nhiên, trên đường truyền đến tiếng súng máy liên thanh.

Đầu ngõ, một đám phần tử khủng bố mặc áo đen che mặt xả súng càn quét về phía đám người đang chạy tán loạn.

Trong con ngõ chật hẹp, tiếng súng, tiếng khóc và tiếng hét xé toạc cả bầu trời.

Trán Lý Toản hằn gân xanh, ngón tay siết chặt báng súng, như thể muốn bẻ gãy khẩu súng. Bên con ngõ chênh chếch đối diện, Tống Nhiễm tro bụi đầy người, rụt vào cầu thang, nén lệ lắc đầu với anh.

Lý Toản chăm chú nhìn cô, vừa căm hận vừa nhẫn nại, rồi bỗng nhiên anh cúi gằm đầu, húc thẳng vào vách tường.

Đối phương quân số đông đảo, còn anh một mình một chiến tuyến. Đúng lúc này, anh thấy một cậu bé ngồi lặng im giữa đường, ngay dưới tấm biển quảng cáo bị nổ gãy lìa, bên cạnh còn có vài thi thể máu me đầm đìa.

Tiếng súng càng lúc càng gần, mọi người kêu khóc vang trời. Lý Toản cắn răng thoáng quan sát, bỗng khom người lao ra khỏi tàn tích, phục sát mặt đất đến giữa đường, ôm lấy đứa bé kia chạy bò về phía Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm lập tức nhỏm dậy, bò đến bên hành lang, vươn tay về phía anh.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, cả khuôn mặt Lý Toản đột nhiên nhăn nhúm, hàng mày cau chặt, cứng đờ gục giữa đường, bất động.

Đứa trẻ trong lòng anh trở mình đứng dậy, tay nắm lấy một con dao đang nhỏ máu, gào to chạy về phía đám đồng bọn khủng bố của nó.

Lý Toản che mạn sườn, máu chảy ròng ròng qua kẽ tay, ngẩng đầu, mắt đỏ lừ nhìn chằm chằm về phía Tống Nhiễm, gằn giọng nghiến từng chữ qua khẽ răng: "Đi!"