Biểu Hiện Thầm Lặng

Chương 8



Dùng bữa xong, cả hai đến một khách sạn khác làm thủ tục nhận phòng, vừa đặt hành lý xuống đã lập tức khởi hành đến viện bảo tàng Louvre. Bởi vì chuyện xảy ra khi nãy, trong lòng Tưởng Kế Bình vẫn luôn có cảm giác nóng nảy không rõ lý do, mặt mũi cũng sầm xuống, còn Hứa Tích lại theo bản năng mà nghĩ rằng bản thân làm sai, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh đối phương.

Khóe mắt Tưởng Kế Bình liếc nhìn Hứa Tích, thấy cậu cũng đang im lặng nhìn mình, khi ánh mắt đôi bên chạm nhau, hắn vô thức cảm thấy chột dạ mà dời đường nhìn đi.

Tới trước cửa viện bảo tàng Louvre, lượng người bỗng chốc tăng vọt lên, Tưởng Kế Bình vươn tay về phía Hứa Tích, “Đưa tay cho ba, đừng để bị lạc.”

Hứa Tích ngoan ngoãn giơ tay qua, ngay giây tiếp theo, bàn tay to lớn của người nọ đã siết chặt lấy tay cậu, Tưởng Kế Bình cảm thấy tâm trạng lo lắng nãy giờ đã bình tĩnh lại không ít.

Bởi trước đó hắn đã lên kế hoạch rất kỹ, nên cả hai dùng lộ trình ngắn nhất để xem hết tất cả những vật triển lãm mà Hứa Tích thấy hứng thú, song cũng phải đi dạo mất vài tiếng đồng hồ. Hứa Tích có thể dừng lại trước một bức tranh sơn dầu rất lâu, còn Tưởng Kế Bình sẽ yên lặng đi bên cạnh cậu, luôn luôn chuyển ánh nhìn từ bức tranh lên người Hứa Tích. Đôi con ngươi háo hức của thiếu niên toát lên nét chăm chú, còn thu hút ánh nhìn hơn nhiều so với tác phẩm nghệ thuật trước mắt. Tưởng Kế Bình cảm thấy, cả không gian lẫn thời gian ngay tại khoảnh khắc này dường như đã bị một lực hấp dẫn cực lớn bóp méo, khiến dòng chảy của chúng càng thêm êm đềm và dài lâu hơn.

Rời khỏi viện bảo tàng Louvre cũng đã là lúc chạng vạng, cả hai đi qua cây Cầu Nghệ Thuật[1], ráng đỏ phía chân trời rọi xuống mặt sông, tạo thành từng gợn sóng lấp lánh. Hứa Tích bị cảnh đẹp thu hút, cậu vô thức bước chậm lại, Tưởng Kế Bình cũng dừng bước theo, cùng cậu nghỉ chân ngắm cảnh.

[1]Cầu Nghệ Thuật/Pont Des Arts:

Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên

Lan can hai bên cầu đều treo đầy những ổ khóa nhỏ với đủ loại hình thù, cách hai người họ không xa là một cặp tình nhân trẻ đang tự tay treo ổ khóa. Hứa Tích tò mò nhìn sang, Tưởng Kế Bình chợt nói, “Ba thấy bên kia có bán, con cũng treo một cái nhé.”

Dứt lời xong, Tưởng Kế Bình bèn mua một cái ổ khóa nhỏ màu bạc từ sạp hàng ngay gần đó. Hứa Tích thấy đôi tình nhân kia ném chìa khóa xuống sông, quay sang ôm hôn nhau, vài người đi ngang qua bắt đầu ồn ào vỗ tay.

Hứa Tích nhận lấy ổ khóa cùng chìa khóa từ trong tay Tưởng Kế Bình, cũng không biết có phải bị bầu không khí xung quanh tác động hay không, cậu bỗng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Tưởng Kế Bình khom lưng, tìm kiếm khe hở giữa vô số ổ khóa, hắn gạt đống khóa chen chúc ra, hỏi cậu, “Chỗ này thế nào?” Hứa Tích bèn treo khóa lên, rút chìa ra, lại quay sang phía Tưởng Kế Bình, “Có cần ước không ạ?” thật ra cậu không hiểu ý nghĩa của việc này cho lắm. Đôi con ngươi Tưởng Kế Bình ánh lên nét cười, “Ước đi, con muốn ước điều gì?” Hứa Tích nhìn đối phương, hoàng hôn phủ lên gương mặt người nọ một gam màu ấm áp, đẹp hơn tất cả những bức tranh mà vừa nãy cậu đã xem qua.

“Con muốn…” Hứa Tích dựa người vào lan can, nửa khuôn mặt đều vùi vào cánh tay, cậu nhìn khung cảnh thành phố ngập trong ánh đèn rực rỡ, như thể hơi ngại ngùng mà nhỏ giọng nói, “… Ngày nào ba cũng có thể hạnh phúc.” Cậu quay đầu hỏi, “Còn ba thì sao?”

“Ba…” Tưởng Kế Bình khựng lại một chút, hắn nhìn về nơi xa, “Ba cũng hi vọng con có thể hạnh phúc.”



Hứa Tích vung tay, ném chiếc chìa khóa kia đi, ánh mắt của Tưởng Kế Bình đuổi theo điểm sáng nho nhỏ ấy, rồi cùng nó chìm xuống đáy sông. Hắn nghĩ, bản thân thật sự không xứng làm cha. Ngay khi Hứa Tích hỏi hắn ước nguyện điều gì, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn không phải hi vọng Hứa Tích vui vẻ an khang, mà là hi vọng cậu có thể mãi mãi ở bên cạnh hắn. Nếu phải đặt hai điều này lên bàn cân, Tưởng Kế Bình còn không dám yeutruyen.net nghĩ đến việc bản thân sẽ nghiêng về bên nào hơn.

Hai cha con họ đón xong Tết âm bên Pháp rồi mới về nước. Tưởng Kế Bình không có anh chị em, ba mẹ hắn cũng đã lần lượt qua đời vào mấy năm trước, họ hàng thì không quá thân quen, sau khi vợ con hắn đi, năm nào Trình Văn cũng kéo hắn qua nhà y đón giao thừa, sợ hắn ở một mình thấy quạnh quẽ, cuối cùng thì năm nay, hắn mới lại một lần nữa trải qua cái Tết âm lịch cùng người thân. Bản thân Tưởng Kế Bình biết rõ, lý do hắn cố ý để Hứa Tích tha hương nơi đất khách vào thời điểm năm mới như bây giờ một phần là do hắn chột dạ, tuy hắn và mẹ nuôi của cậu đã ký giấy cam kết giữa cả hai không còn quan hệ gì nữa, nhưng nếu Hứa Tích chủ động đề cập đến việc muốn ăn Tết với gia đình kia, hắn cũng không thể nói gì thêm. Về phần Hứa Tích, cậu không biết chút gì về tâm tư của Tưởng Kế Bình, chỉ cảm thấy chơi rất vui, rất sảng khoái.

Kết thúc kỳ nghỉ đông, Hứa Tích càng thêm nỗ lực, cuối cùng cậu giành được một suất học sinh tiến cử trong kỳ thi thử của trường, những người được chọn có thể thi vào trường trung học trọng điểm mà bản thân yêu thích với điểm đầu vào tương đối thấp. Hứa Tích báo danh vào một trường trọng điểm ở phụ cận, cách nhà cậu chỉ vài trạm, Hứa Tích nhẹ nhàng thở ra, cậu rất lo lắng việc sinh hoạt tập thể sẽ làm lộ bí mật của bản thân, nếu trúng tuyển vào trường trung học này, cậu có thể đăng kí ở ngoại trú, đồng yeutruyen.net thời vì nó là trường trọng điểm, nên cũng dễ dàng ăn nói với Tưởng Kế Bình hơn. Dù Tưởng Kế Bình không đề ra yêu cầu gì trên phương diện học hành với Hứa Tích, nhưng hắn vẫn rất vui mừng, bèn dứt khoát xin cho cậu hai ngày nghỉ, dẫn người ra ngoài chơi một bữa. Chủ nhiệm lớp Hứa Tích tỏ thái độ rất không hài lòng với hành động phá hỏng bầu không khí học tập của Tưởng Kế Bình, nhưng hắn không mấy bận tâm, chỉ có Hứa Tích là vội vàng quay lại trường học.

Hôm nay Hứa Tích đang ngồi làm bài trong lớp, chợt nghe thấy vài bạn học thảo luận về chuyện kiểm tra sức khỏe. Có một nam sinh nói, “Nghe bảo phải cởi hết sạch để khám đó!” Lập tức có người bật cười xấu xa, “Nữ cũng phải cởi hả?” Cả nhóm con trai túm tụm lại, mồm năm miệng mười nói chuyện, Hứa Tích ngồi bên cạnh lại nghe đến mặt mũi trắng bệch. Trước giờ tan học của buổi chiều, chủ nhiệm lớp thông báo chi tiết về việc kiểm tra sức khỏe, thời gian là thứ bảy tuần này, tập hợp ở trường trước rồi mới di chuyển tới bệnh viện. Đầu óc Hứa Tích trống rỗng, mơ mơ màng màng về tới nhà.

Trên bàn cơm, Tưởng Kế Bình nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của Hứa Tích, bèn hỏi, “Hôm nay ở trường thế nào?”

Hứa Tích không đáp, Tưởng Kế Bình chưa từng thấy trạng thái cậu thơ thẩn như thế này bao giờ, hắn bèn hắng giọng gọi cậu, “Hứa Tích?”

Bấy giờ Hứa Tích mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, cậu ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Tưởng Kế Bình, hắn hỏi, “Có phải con mệt không?”

Hứa Tích qua loa trả lời, Tưởng Kế Bình bóc cho cậu một con tôm, để vào bát cậu, “Hôm nay đi ngủ sớm một chút.” Hắn nghĩ nghĩ, lại nói, “… Bài tập làm không xong, ba làm giúp con.”

Hứa Tích lắc đầu, cơm nước xong thì về phòng, để lại Tưởng Kế Bình hết sức lo lắng mà nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt của cậu.

Trạng thái này của Hứa Tích kéo dài mãi đến cuối tuần. Sáng sớm thứ bảy, lúc Tưởng Kế Bình thức dậy vẫn thấy phòng Hứa Tích không có động tĩnh, hắn cũng không gọi cậu, định để cậu nghỉ ngơi một chút, còn gọi cho thầy dạy thêm để xin nghỉ. Vừa cúp điện thoại xong, Tưởng Kế Bình đã nhận được cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm, đối phương hỏi hắn sao Hứa Tích còn chưa đến, hôm nay cả lớp phải đi kiểm tra sức khỏe.

Tưởng Kế Bình vội xin lỗi đối phương, cũng nói hắn sẽ đưa Hứa Tích tới thẳng bệnh viện. Gác máy, Tưởng Kế Bình tới trước cửa phòng Hứa Tích, hắn gõ cửa, gọi cậu, “Hứa Tích, mau dậy đi, hôm nay con phải kiểm tra sức khỏe đúng không?”

Trong phòng im lìm, Tưởng Kế Bình vặn tay cầm, lại phát hiện bên trong khóa trái, hắn ngạc nhiên, tiếp tục gõ cửa gọi cậu, song vẫn không có tiếng đáp lại. Thái độ của Tưởng Kế Bình dần dần chuyển từ ngạc nhiên thành nghi ngờ, cánh cửa bị hắn lay đến ầm vang, Tưởng Kế Bình cao giọng nói, “Hứa Tích! Con có sao không? Mau mở cửa ra! Hứa Tích!”

Hứa Tích đã sớm dậy, chỉ là cậu không biết phải làm gì nên cuộn người ôm gối ngồi ở đầu giường. Cửa phòng bị Tưởng Kế Bình đập đến độ không ngừng rung chuyển, như thể cả nhà cũng đang chấn động theo. Ngay khi Tưởng Kế Bình định tông cửa lao vào, hắn chợt nghe được tiếng nức nở từ trong truyền ra, bèn vội vàng dừng lại, ghé sát vào khe cửa gọi cậu, “Hứa Tích? Làm sao vậy? Mau mở cửa ra, để ba xem con…”



Hứa Tích chỉ lo khóc, Tưởng Kế Bình ở ngoài nghe tiếng cậu mà vừa đau lòng vừa sốt ruột, hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành, “Hứa Tích, không sao hết, không sao hết… Có ba đây, con để ba vào trong…” Tưởng Kế Bình đứng ngoài nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng Hứa Tích nhỏ giọng nghẹn ngào.

Một lúc lâu sau, đằng sau cửa vang lên giọng nói nức nở của Hứa Tích: “Ba… con xin lỗi…”

Chỉ giây lát Tưởng Kế Bình đã cảm thấy máu cả người mình lạnh buốt, hắn sợ cậu làm ra chuyện dại dột, âm giọng cũng không kiềm được mà run rẩy, “Hứa Tích…!” Tưởng Kế Bình nóng ruột đến độ đỏ vành mắt, hắn áp trán lên ván cửa, khàn giọng lên tiếng, “Hứa Tích, xin con… mở cửa ra đi…”

Bên trong yên tĩnh một thoáng, sau đó tiếng mở khóa vang lên. Tưởng Kế Bình nhìn thấy Hứa Tích mặt mũi đẫm nước mắt, thút tha thút thít nói với mình, “Ba… xin lỗi… ba trả con về đi… con…”

Tưởng Kế Bình sửng sốt, hắn ôm vai cậu: “Sao lại nói vậy? Con…”

Đúng lúc này, điện thoại Tưởng Kế Bình lại đổ chuông, Hứa Tích lập tức co người lại, Tưởng Kế Bình thấy phản ứng của cậu, thầm phỏng đoán trong lòng, “Con không muốn đi kiểm tra sức khỏe?”

Hứa Tích cúi đầu, Tưởng Kế Bình kéo cậu vào trong lòng: “Không muốn đi thì không đi, để chú Trình của con làm cho con một bản là được.”

Tưởng Kế Bình không dám để cậu ở một mình trong phòng nữa, hắn nửa ôm nửa kéo người ra phòng khách, bản thân thì nhận điện thoại của chủ nhiệm lớp, nói Hứa Tích thấy không khỏe, hôm khác hắn sẽ đưa cậu đi kiểm tra sức khỏe sau.

Tưởng Kế Bình cúp điện thoại, thấy cơ thể người trong lòng thả lỏng đi một chút, hắn bèn ôm cậu ngồi xuống sofa, lên tiếng hỏi, “Còn muốn tới trường không? Không đi cũng không sao…”

Hứa Tích lắc đầu như trống bỏi, mãi mới đáp lời: “Vẫn tới trường, sắp thi rồi…”

Tưởng Kế Bình nhẹ nhàng thở phào, xem ra không phải cậu có chuyện gì ở trường, cũng không biết là do cậu kháng cự đến bệnh viện hay còn lý do gì khác, hắn nói, “Sau này bất kể có xảy ra chuyện gì, con đều phải nói với ba…” Tưởng Kế Bình suy nghĩ một hồi, nói tiếp, “… Hoặc có chuyện gì con không muốn làm, cũng cứ nói với ba, không muốn nói nguyên nhân cũng được… Nhưng không được làm ba sợ giống như hôm nay nữa.”

Hứa Tích lại rơi nước mắt, Tưởng Kế Bình chỉ cảm thấy từng giọt nước trong suốt kia quả thực là rơi xuống đầu quả tim hắn, hắn luống cuống dùng ngón tay lau mặt cậu, “Đừng khóc ha, không sao hết.”

Tưởng Kế Bình ôm người vào lòng, tay chân vụng về mà dỗ cậu, vạt áo đằng trước của hắn bị nước mắt làm ướt một mảng, Tưởng Kế Bình nhẹ nhàng xoa tóc cậu, không khỏi trầm ngâm.