Bé Con Xé Nát Kịch Bản Nhân Vật Phản Diện

Chương 182




Edit: Liulingling9998

Beta: Tiểu Mật Đường

Cùng lúc đó, Du Văn Thành trở về từ mỏ quặng, vừa xuống xe còn chưa vào nhà, xa xa đã thấy con trai mình ở trước cửa ngó đầu ra nhìn.

Du Thanh Thời đã đứng chờ ông ở lối ra vào gần cửa từ lâu.

Chân tay nhỏ bé của cậu chạy tới, bình tĩnh đứng trước mặt Du Văn Thành không nói một lời, không nói gì cả, chỉ ngẩng đầu nhìn ông chằm chằm không chớp mắt.

Tuy trên khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc không có cảm xúc gì, nhưng vẻ mặt không còn đề phòng như trước, ngược lại còn có vẻ mong đợi.

Du Văn Thành thụ sủng nhược kinh (1), bế con trai hỏi cậu: “Nhớ ba à?”

(1)Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.

Đúng là con trai ông, cha con tâm linh tương thông, thằng bé cũng biết thương ba nó.

Nào ngờ, không đợi Du Văn Thành cảm thán xong, Du Thanh Thời đã lắc lắc đầu.

“...” Du Văn Thành nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi cậu: “Vậy thì có chuyện gì à?”

Du Thanh Thời hơi do dự, cuối cùng lên tiếng.

Cậu đợi lâu như vậy, không phải để biết khuôn mặt suy sụp của Khương Tiểu Mãn từ trong miệng ba à, không cười nổi đúng không?

Giọng điệu đấy, sớm hay muộn gì cậu cũng phải đáp trả lại!

“Khương Tiểu Mãn.” Du Thanh Thời chỉ nói ra ba chữ khô khan.

Du Văn Thành có hơi ghen tỵ.

Mới bao lâu đâu mà đã chỉ nhớ mỗi Khương Tiểu Mãn, không thèm nhớ ba nó.

Nhưng trong lòng ông vẫn rất vui.

Nghĩ một lúc, Du Văn Thành hỏi thử cậu: “Con muốn biết sau khi cô bé nhận được quà có vui không đúng không?”

Dù sao bình thường khi chuẩn bị quà, ai cũng muốn biết người ta có thích hay không mà.

Du Thanh Thời hơi do dự một chút, gật gật đầu.

“Yên tâm đi.” Du Văn Thành xoa xoa đầu cậu, “Con bé rất vui.”

Du Thanh Thời hơi ngạc nhiên, không thể tin được nhìn ba mình.

Cậu nghe nhầm hả?

Con nhóc đó vui cái gì?

Nhìn biểu cảm của con trai, Du Văn Thành cảm thấy buồn cười, nói tiếp: “Thật mà, con bé còn hỏi con khi nào thì tới chơi đấy. Tiểu Mãn rất thích con, thích cả quà của con, hai đứa chắc chắn có thể trở thành bạn tốt.”

Du Thanh Thời ngẩn ngơ còn chưa tỉnh lại.

Sau đó lại giận dỗi, tới đêm vẫn chưa chịu ăn cơm.

Quả nhiên, đúng là Khương Tiểu Mãn quá kỳ lạ.

Trên đời này không một bạn nhỏ nào thích đi học hay làm bài tập, chỉ có mình Khương Tiểu Mãn thôi.

Cô bé cảm thấy đi học là một chuyện rất là hạnh phúc, đương nhiên sẽ thích.

Là cậu tính sai nước đi.

Nhưng lần sau cậu chắc chắn sẽ không!

Ý chí chiến đấu của Du Thanh Thời lại hừng hực bốc lên.

Chỉ là còn chưa đợi Du Thanh Thời nghĩ xong nên nói cái gì, Khương Tiểu Mãn còn hành động nhanh hơn cả cậu, lại thêm một lá thư được gửi tới.

Ở trong thư Khương Tiểu Mãn nói hôm nay bé đã biết thêm được bao nhiêu chữ là chữ, còn học được cách sử dụng từ điển Tân Hoa, bé của bây giờ còn thông minh hơn bé của trước đây rất nhiều.

Ngoài việc khoe với cậu là cô bé đã thông minh hơn trước ra, thì còn có mời cậu tới chơi.

Tuy không tận mắt nhìn thấy bé, nhưng thông qua bức thư thì Du Thanh Thời vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt dương dương tự đắc của bé.

Cậu thở hồng hộc muốn phân thắng thua, đành phải hồi âm, nhưng nghĩ nghĩ mãi, mấy ngày nay hình như cậu không có đi học, cũng không học được từ gì mới, vậy làm thế nào để cậu chứng minh cho Khương Tiểu Mãn thấy cậu cũng thông minh hơn trước đây đâu?

Du Thanh Thời đành phải không cam tâm bỏ cuộc, dừng việc tranh chấp với bức thư phân thắng thua, nhưng đối với lời mời của Khương Tiểu Mãn, cậu vẫn gửi lại một bức thư. Trong thư nói cậu phải đi học, không thể ra ngoài. Hy vọng bé cũng học tập chăm chỉ, mỗi ngày hướng lên phía trước. Bé thích học như vậy, nếu bé cũng có thể tới học cùng trường với cậu thì tốt rồi.

Khi Khương Tiểu Mãn nhận được thư của Du Thanh Thời thì đã hơn mười ngày sau.

Thật ra bé chỉ lừa Du Thanh Thời thôi, bé đơn giản là không biết được nhiều chữ như vậy, có vài chữ trong thư của Du Thanh Thời bé cũng không biết.

Nhưng bây giờ bé có từ điển Tân Hoa rồi nè, có thể tự bắt tay đi tra.

Khó khăn tra xong những chữ mình không biết, sau một hồi khó hiểu tra cứu, cuối cùng Khương Tiểu Mãn cũng đọc hiểu nội dung bức thư này.

Thì ra cậu thật sự có đi học à.

Được rồi.

Khương Tiểu Mãn có hơi buồn, buồn vì cậu không thể lên thị trấn chơi nữa, nhưng đồng thời cũng ngưỡng mộ.

Bây giờ bé cũng đang vừa học vừa chơi với thầy Đường.

Tuy đã học được nhanh hơn trước đây rất nhiều, nhưng bé không có bàn học riêng, cũng không có ghế riêng, và cũng không giống những bạn nhỏ ở trong lớp học.

Khương Tiểu Mãn cất bức thư đi, đặt bên cạnh những viên đá bảo bối của bé.

Du Thanh Thời phải đi học, bé không thể làm phiền cậu.

Đợi cậu ấy nghỉ rồi lại mời tới chơi là được.

Sau khi cậu làm công việc lái xe ở trên mỏ quặng thì nói trong nhà phải lắp một cái Tivi màu mới, còn phải lắp thêm điện thoại, điều kiện trong nhà được cải thiện, đợi Du Thanh Thời đến, cậu chắc chắn sẽ thích .

Khương Tiểu Mãn lại đào một cái hố, đem giấu hộp sắt đi.

Sau khi làm xong tất cả, bé nói với hệ thống: “Anh hệ thống, anh vẫn là người bạn tốt nhất của em.”

“Ừ... Ta cảm ơn nhóc.” Hệ thống nói.

Khương Tiểu Mãn mang tâm trạng phiền muộn tầm mấy ngày thì rất nhanh đã vui vẻ lại.

Bởi vì bà ngoại nói, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, mặt đất cũng bắt đầu có sương giá băng.

Nghĩa là... Có thể ăn hồng rồi!

Còn có thể có rất nhiều rất nhiều trái cây chín ăn ngon, Khương Tiểu Mãn thích nhất là mùa này tới.

Chỉ cần có thể ăn thì những phiền muộn của bé sẽ lập tức biến mất.

Mỗi ngày vẫn luôn vui vẻ đi học, vui vẻ làm bài tập, vui vẻ tán gẫu với hệ thống, thời gian trôi qua thật nhanh.

Ngoại trừ quần áo trên người càng ngày càng dày và cơ thể bé đã cao hơn trước một chút, có vẻ như không có cái gì thay đổi cả.

Đoàn xe của Khương Tinh đang ở giai đoạn bắt đầu, đường trong núi thật sự rất khó đi nên hắn đã ở lại mỏ quặng cách đó không xa, xây một cái gara, còn xây thêm một căn nhà nhỏ. Bình thường tất cả sinh hoạt hằng ngày đều nghỉ ở đấy, không lăn qua lăn lại chạy tới chạy lui ở hai nơi.

Cậu rất ít khi về, nhưng chỉ cần vừa về tới nhà thì chắc chắn sẽ mang một ít món đồ chơi mới lạ về cho Khương Tiểu Mãn, tất cả đều là những thứ chỉ có trên núi.

Một ít hoa quả dại nè, động vật nhỏ nè, đồ chơi bé kỳ lạ nữa, rất nhiều món Khương Tiểu Mãn chưa từng thấy qua.

Chưa nhìn thấy cũng không quan trọng, cái gì bé cũng thích, cái gì cũng ăn, thích hết những gì ăn được. Động vật nhỏ tặng bé thì bé sẽ nuôi, chỉ cần nuôi không chết thì sẽ được hưởng đãi ngộ giống Hoa Hoa. Mỗi ngày Khương Tiểu Mãn được ăn ngon uống tốt rất là chu đáo.

Mà Đại Hoa cũng càng lúc càng lớn, còn to bằng một nửa mẹ của nó. Nhìn thấy bộ dạng của nó, Khương Tiểu Mãn rất vui, bởi vì cuối cùng cậu cũng không thể ôm được Đại Hoa. Khó trách bà ngoại luôn nói, phải để cho bé trông trắng trẻo mập mạp mới yên tâm được.

Bởi vì trắng trẻo mập mạp, đầy đặn thì kẻ xấu sẽ không ôm nổi bé, bé sẽ rất an toàn.

Nhưng Khương Tiểu Mãn vui vẻ quá sớm rồi.

Một mình cậu không thể ôm nổi Đại Hoa, nhưng nhiều ông chú lại có thể.

Đại Hoa đáng thương, trở thành con lợn đầu tiên của năm.

[Truyện được đăng tải tại Wa_tt_pad của Liulingling9998, vui lòng không re_up, thân ái!]