Bất Cẩn Rung Động, Một Đời Nâng Niu

Chương 47



Sau ngày hôm đó, vì sợ cô ở nhà một mình sẽ suy nghĩ lung tung nên anh đã nghỉ làm một tuần để ở nhà cùng cô, cùng cô nấu ăn, cùng cô đọc sách, cùng cô xem tivi, đưa cô ra ngoài đi dạo.

Nhưng cũng vì vậy mà tin tức đã nhanh chóng được truyền đến tai chủ tịch Trần - cha của anh. Mẹ anh vì sợ ông ấy tức giận nên đã giấu giếm không nói, hơn nữa từ trước đến giờ ông ấy ra tay vô cùng tàn nhẫn, bà ấy không muốn hai cha con họ đối đầu với nhau vì một người phụ nữ.

Thế nhưng, bà ấy đâu có ngờ ở Trần Thị lại có một kẻ lẻo mép là Đào Tử Khí chứ, chưa đánh đã khai ra toàn bộ.

Phải nói sao đây nhỉ? Có lẽ Trần Lục Diên quen biết Đào Tử Khí chính là một chuyện vô cùng xui xẻo.

Ba của anh nhất thời không muốn manh động nên đã âm thầm cho người điều tra về Noãn Thanh.

Chỉ hai tiếng đồng hồ sau, mọi vết nhơ và đời tư xấu xí của cô đều bị phơi bày.

Đầu tiên là cô không thể nói được, có một người dì ham tiền, còn dượng thì cờ bạc rượu chè, học hành cũng không tới nơi tới chốn. Thứ hai là cô còn từng làm việc ở quán bar. Thứ ba... chính là thân phận thấp hèn của cô.

Ông ấy không thể nào tin được con trai của mình lại qua lại cùng hạng người này. Đây là một điều mà ông ấy không thể nào chấp nhận được, cũng sẽ không bao giờ chấp nhận. Nếu để đối tác của Trần thị mà biết được, không phải là đang làm trò cười hay sao chứ?

Trưa hôm đó, ông ấy mang tâm trạng bực dọc trở về Trần gia, mẹ anh đang cấm hoa, nhìn thấy liền hỏi: "Công ty xảy ra chuyện gì sao?"

Ông ấy lạnh giọng: "Chuyện của Lục Diên, có phải là bà biết rồi không?"

Bà ấy giật bắn cả người, vội vàng né tránh ánh mắt của ông ấy.

Ông ấy lại nói: "Bà biết rồi còn bao che cho nó, để cho nó làm càng? Nếu chuyện này mà để cho Đào gia biết thì tôi phải ăn nói làm sao với họ đây?"

Nhắc đến Đào gia, mẹ của anh lại không vui: "Vậy thì hủy hôn thôi, có gì to tát. Lục Diên nó cũng đã nói rồi, nó sẽ không bao giờ kết hôn cùng Đào Chỉ Nhiên, ông cứ ép nó làm gì?"

"Bà nói vậy là sao? Không lẽ bà đồng ý cho nó qua lại cùng người phụ nữ thấp hèn kia? Để cho người khác cười vào mặt chúng ta thì bà mới hài lòng? Chỉ Nhược có gì không tốt? Đào gia có gì không tốt?" Ông ấy cả giận, nếp nhăn trên gương mặt càng hiện rõ hơn.

"Là ông tự mình thấy tốt thì ông tự đi mà cưới đi! Hôn nhân không có tình yêu mà gọi là hôn nhân sao? Từ đầu tôi đã không đồng ý việc liên hôn rồi, là ông tự ý quyết định, bây giờ trách ai?" Bà ấy dừng một lúc lại nói: "Còn về cái cô gái kia, cô ấy là người mà Lục Diên chọn, tôi không đồng ý nhưng cũng không có ý kiến."



"Bà... Đúng là con hư tại mẹ mà." Ông ấy tức giận nhưng không thể làm được gì, chỉ đành hậm hực bỏ lên lầu.

Mẹ anh thở dài, bà ấy ngồi xuống sofa day day trán, thật ra chuyện này đã khiến bà ấy suy nghĩ rất nhiều. Đây là lần đầu tiên bà ấy thấy anh cương quyết như vậy, chắc chắn về một điều gì đó đến như vậy. Bà ấy hiểu tính anh, anh rất cứng đầu và cố chấp, càng tạo ra sức ép, anh nhất định sẽ càng chống đối để chứng minh lập trường của mình.

Vậy nên tạm thời bà ấy không quyết liệt phản đối nhưng cũng không đồng ý mối quan hệ này, chỉ có thể để anh từ từ nhận ra quyết định của mình là sai. Bà ấy nghĩ rằng, một thời gian nữa anh sẽ không còn hứng thú với Noãn Thanh nữa thôi.

Nhưng mà trước lúc đó, bà ấy muốn lợi dụng cô làm một việc.

...

Những ngày ở cùng Noãn Thanh, anh cảm thấy rất yên bình, cũng rất hạnh phúc, anh có cảm giác như anh và cô đã thật sự trở thành một cặp vợ chồng.

Chỉ cần mở mắt ra được nhìn thấy cô, trong lòng anh đã vui sướng không thể tả nổi, anh mong anh và cô có thể mãi mãi như bây giờ, không cần phải lo lắng gì về tương lai, không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác, cứ vậy mà nắm tay cô bước đi trên con đường tràn ngập ánh sáng.

Phố xá vào đêm vô cùng náo nhiệt, có những người tất bật mưu sinh, có những người mệt mỏi từ công ty trở về, có những cặp đôi vui vẻ bên nhau, còn có những cụ già tóc bạc tụ tập lại cười nói vui vẻ. Mỗi một góc phố là một câu chuyện, là cuộc đời của mỗi người, là một hoàn cảnh khác nhau, có vui buồn đan xen, có hạnh phúc ấm áp.

Thì ra khi cô bước ra khỏi thế giới tối tăm của mình, thì ra khi cô cảm nhận được hạnh phúc, cô sẽ không bao giờ muốn quay lại đó một lần nữa.

Là anh đã dắt cô ra khỏi mớ hỗn độn đó, là anh đã cho cô sức mạnh để cảm nhận được hạnh phúc. Nhưng thứ ánh sáng này của anh quá chói mắt, quá nóng bỏng, nó khiến cho cô cảm thấy bản thân mình như bị thiêu rụi, không thể nào hoà nhập được mà chỉ có thể đứng từ xa, ngưỡng mộ người khác.

Nhưng cho dù là vậy, cô vẫn nguyện đổi hai mươi năm khổ sở để nhận lấy khoảnh khắc bình yên này, chỉ vậy tôi cô đã cảm thấy thoả mãn lắm rồi.

Trần Lục Diên nhìn thấy bả vai cô hai run lên, anh sợ cô lại nên đã vội cởi áo khoác ra mặc vào cho cô: "Đừng để bị cảm, bị cảm sẽ rất khó chịu."

Noãn Thanh đưa mắt nhìn anh, xúc động đến hai mắt đỏ hoe, đối với cô, cho dù là một sự quan tâm nhỏ nhặt cũng có thể khiến cô ghi nhớ, khiến cô biết ơn.

"Sao vậy? Có phải là không khoẻ ở chỗ nào không?" Anh lo lắng nắm chặt lấy tay cô: "Tay em lạnh vậy!"

Noãn Thanh lắc đầu, cô muốn nói cô không sao, nhưng anh lại không yên tâm, còn giúp cô sưởi ấm tay.



Chợt, có một cặp đôi đi ngang qua anh và cô, bọn họ rất thân mật, cũng rất tự nhiên thể hiện tình cảm với đối phương khiến cô bất giác nhìn theo họ, đôi mắt hiện lên tia ngưỡng mộ.

Trần Lục Diên mỉm cười, anh véo má cô: "Đừng nhìn nữa, sau này em không cần phải ngưỡng mộ người khác, vì em có anh rồi, anh sẽ đối tốt với em."

Khoé môi Noãn Thanh hơi cong lên, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.

"Được rồi, chúng ta nên về thôi, bên ngoài lạnh lắm, anh không muốn em bị bệnh đâu, em mà bị bệnh thì anh sẽ đau lòng chết mất." Anh hôn lên khoé môi cô, xoa đầu cô, cử chỉ vô cùng chiều chuộng.

"Nào! Anh cõng em về." Anh cúi người xuống để cho cô dễ dàng leo lên.

Nhưng cô lại không chịu, cứ liên tục lắc đầu, còn đỡ anh đứng dậy.

"Ngoan nào! Tấm lưng này của anh chỉ dành cho em thôi mà em lại không muốn?" Anh không chịu đứng dậy, khăng khăng muốn cõng cô cho bằng được.

Chỉ là Noãn Thanh cũng cứng đầu không kém, cô đứng lì ở đó không chịu leo lên lưng anh, bất động luôn.

Trần Lục Diên bất đắt dĩ, anh đột nhiên đứng dậy nhấc bổng cô lên, bế cô bằng một tay: "Đây là do em không chịu nghe lời."

Một lúc sau, không còn cách nào khác, cô chỉ đành để cho anh cõng mình, ích ra vẫn ổn hơn là bế, cũng không bị người khác để ý.

Lưng của anh rất rộng cũng rất vững chãi, cô nằm ở trên đó còn có thể cảm nhận được cả nhịp tim của anh, cảm giác vô cùng yên tâm.

"Ôm chặt anh vào, đừng có ngại, chúng ta còn làm những chuyện kích thích hơn như vầy nhiều mà em vẫn chưa quen sao? Tim đập nhanh đến vậy?" Anh rõ ràng là đang có ý cười nhạo cô, chọc ghẹo cô.

Quả nhiên cô đã xấu hổ vùi mặt vào vai anh, rất đáng yêu, cứ như một con mèo nhỏ.

Một lúc sao anh lại nói, giọng nghiêm túc hơn hẳn: "Noãn Thanh, có em thật tốt biết bao, nhiều khi anh nghĩ em chính là thiên sứ mà ông trời phái đến bên cạnh anh. Em trong sáng, thuần khiết, ngây thơ, trái ngược hoàn toàn với một kẻ xấu xa như anh. Nhưng nếu em đã rơi vào tay anh rồi, anh sẽ không buông em ra đâu, em cũng đừng hòng có ý nghĩ rời xa anh. Em có tin không? Anh sẽ thật sự phát điên nếu không nhìn thấy em, vậy nên, nếu em thật sự quan tâm anh, yêu anh, muốn tốt cho anh thì em phải luôn ở bên anh. Có biết không?"

Mặc dù cô không thể nói chuyện nhưng cô vẫn chăm chú lắng nghe anh nói, thỉnh thoảng lại gật đầu, lắc đầu. Nhưng cho dù là vậy, cho dù anh không thể nghe thấy tiếng cô trả lời anh, cứ như là anh tự mình nói tự mình nghe, anh vẫn muốn cùng cô nói chuyện, bởi vì trong lòng anh, anh không xem cô là một người câm, mà cô chính là bé cưng của anh.