Bất Cẩn Rung Động, Một Đời Nâng Niu

Chương 26



Những ngày sau đó, Trần Lục Diên không còn trở về nhà sớm nữa, cũng chẳng thèm quan tâm đến có người đợi mình ở nhà, cứ vui đùa bên ngoài như là trước kia.

Dù sao thì cô cũng chỉ là một tiểu tình nhân được anh vô tình mua về, anh đâu nhất thiết phải quan tâm đến cảm nhận của cô.

Nhưng khi anh trở về, nhìn thấy Noãn Thanh vẫn còn thức, cô ngồi bó gối ở sofa, tựa đầu lên đầu gối, thẩn thờ nhìn vào dĩa trái cây ở trên bàn. Thậm chí còn không phát hiện ra anh đã trở về.

Trần Lục Diên cảm thấy có chút bức bối, không hiểu tại sao lại khó chịu.

"Sao còn chưa ngủ? Không phải đã nói là đừng đợi tôi sao?" Anh cởi áo vest ra cầm trên tay, chậm rãi đi đến chỗ của cô.

Noãn Thanh ngẩng đầu lên nhìn anh, vô tình nhìn thấy vết son trên cổ áo liền cúi đầu xuống, sau đó chậm rãi đặt chân xuống sofa, đứng lên đi lướt qua anh.

Trần Lục Diên cảm thấy thái độ của cô không đúng liền nắm lấy cổ tay cô, anh cau mày: "Làm sao vậy?"

Noãn Thanh không nhìn anh, chỉ lắc đầu, rút tay ra khỏi tay anh, trở về phòng.

...

Cả buổi anh ngồi ở phòng làm việc, tay kẹp điếu thuốc, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính nhưng lại không muốn làm gì cả, một chút tinh thần cũng không có. Căn bản là không thể tập trung được.

Thậm chí khi thuốc đã cháy hết, bỏng vào ngón tay thì anh mới phát hiện, njanh chóng dập tắt nó.

Anh day day trán, không hiểu tại sao tâm trạng cứ thay đổi bất thường không thể kiểm soát được. Mà nguyên nhân... lại liên quan đến Noãn Thanh. Đúng là không thể chịu nổi.

Xưa giờ anh chưa bao giờ muộn phiền vì một người phụ nữ, đối với cô chính là ngoại lệ. Một cái ngoại lệ mà anh không thể nào chấp nhận được, khiến cho anh cảm thấy phiền, cảm thấy bận tâm nhưng lại không hoàn toàn ghét bỏ, cứ như là bị thôi miên.

Có lẽ là vì anh đã biết quá nhiều về cô, cảm thấy thương hại, cảm thấy đau lòng và đồng cảm với số phận của cô. Nhưng anh thật sự là một người thích lo chuyện bao đồng đến vậy?

Lúc đầu anh đem cô về là muốn thân thể của cô, những thứ khác anh không hề quan tâm. Vậy... hiện tại, chung quy anh là đang muốn cái gì ở cô?



Trần Lục Diên không muốn nghĩ nữa, càng nghĩ anh lại càng cảm thấy mình như một tên điên.

Anh châm một điếu thuốc, rít một ngụm, phun ra làn khói trắng mờ ảo trong đêm đen, vừa tĩnh mịch lại vừa u tối.

Màn hình máy tính vẫn sáng, điếu thuốc trên tay đỏ rực, anh lại rít một hơi, muốn vị cay nồng của thuốc làm cho đầu óc thanh tĩnh.

Nhưng chỉ mới hút được một nửa, anh đã không chịu được nữa mà dập tắt điếu thuốc, ra khỏi phòng làm việc, đến phòng của Noãn Thanh.

Lúc này cô đã ngủ say từ lâu, anh đi vào cũng không làm cô tỉnh giấc.

Dưới ánh đèn ngủ, gương mặt Noãn Thanh hiện ra thật dịu dàng, ngay cả ngủ cũng có thể đáng yêu như vậy, cô hối tay lên đầu, cuộn tròn lại, không khác gì một cục bông, mềm mềm, khi ôm vào chắc chắn là rất thích.

Trần Lục Diên ngồi cạnh cô, anh vươn tay ra vuốt ve mái tóc cô, vén tóc mái của cô sang một bên, để lộ vết thương đang đóng mài ở trên trán.

Anh thở dài, chắc chắn là cô lại không quan tâm đến bản thân mình nữa rồi, ngay cả thuốc cũng không thoa, lỡ sau này để lại sẹo thì phải làm sao?

Anh đi đến kéo ngăn tủ ở đầu giường ra, lấy tuýt thuốc nhẹ nhàng thoa lên vết thương ở trán của cô.

Có lẽ vết thương vẫn còn đau, khi anh thoa thuốc lên thì cô khẽ cau mày.

Anh dừng lại một chút, sau đó nín thở, cẩn thân từng li từng tí giúp cô thoa thuốc, lúc này thì chân mày của cô mới giãn ra, hơi thở đều đều trở lại.

Trần Lục Diên nhè nhẹ vỗ lưng cô, xem cô như là em bé.

Sau đó anh cất tuýt thuốc đi, chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên, cô nắm chặt lấy cánh tay anh. Trong cổ họng vang lên tiếng ú ớ như muốn nói gì đó lại không mói được, bên khoé mắt còn vương một giọt lệ chưa chảy xuống.

Anh nghĩ chắc là cô đang mơ thấy ác mộng nên anh ở lại, nhẹ nhàng xoa đầu cô, thì thầm: "Đừng sợ, đừng sợ, Noãn Thanh ngoan, đừng sợ."



Khi ấy Noãn Thanh mới thút thít vài tiếng, lưu luyến buông cánh tay anh ra. Cô quả nhiên là một người rất hiểu chuyện, ngay cả trong mơ cũng khiến người ta đau lòng đến vậy.

Mày Trần Lục Diên cau chặt, anh không nỡ nhìn thấy cô khó chịu như vậy, liền nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, truyền một chút hơi ấm của anh cho cô.

"Hức... hức..."

Ba mẹ đừng bỏ con có được không? Con hứa sẽ ngoan mà, ba mẹ đừng bỏ đi!

Đừng khóc, ba mẹ đi rồi sẽ trở về.

Trong mơ, cô đã mơ thấy ba mẹ mình, tuy gương mặt họ mờ ảo không rõ, nhưng cô vẫn còn nhớ như in cái giọng nói đó, họ nói không bỏ cô, sẽ trở về, cuối cùng... khi trở về, lại là tro cốt của họ.

Lúc trước có người thường nói với cô, vì từ khi sinh ra cô đã bị câm, đã là người khiếm khuyết, nên họ không cần cô nữa, họ đã đi đến một thành phố mới, sống cuộc sống của riêng họ, sau đó họ sẽ sinh một đứa con khác, họ không cần cô.

Lúc nhỏ cô không hiểu chuyện, nên tin những lời đó là thật, lớn lên, cô mới biết là ba mẹ không còn.

Nhưng dù đã biết sự thật, cô vẫn bị những lời nói đó làm ám ảnh, cô rats sợ bị bỏ rơi, rất sợ người khác không cần cô, sợ dì xem cô là gánh nặng muốn vứt bỏ, sợ... cô sợ mọi người đều không muốn nhìn thấy cô.

Vậy mà trong mơ, cô lại thấy ba mẹ moitj lần nữa bỏ rơi cô, cho dì cô có gài khóc, họ cũng biến mất như ảo ảnh, nó khiến cô vô cùng tuyệt vọng mà thu tay về.

Khi Trần Lục Diên nắm tay cô, cô mới cảm nhận được chút ánh sáng trong nơi tâm tối, mới cảm nhận được một chú hơi ấm.

Vì vậy, tay cô run rẩy nắm chặt lấy ngón cỏ cứu mạng này, không muốn... không muốn lại bị bóng tối nhấn chìm nữa.

Tim Trần Lục Diên chợt nhói lên, anh cẩn thận nằm ở bên cạnh cô, ôm cơ thể nhỏ nhắn, lạnh lẽo của cô vào lòng. Khi này anh mới phát hiện ra cô đang run nhẹ, cố rúc vào trong lòng anh tìm hơi ấm, như sợ rằng anh sẽ bỏ đi.

"Không sao, không sao rồi, đừng sợ, Noãn Thanh đừng sợ, tôi sợ luôn ở đây." Anh ôm chặt lấy cơ thể cô, nhè nhẹ vỗ lưng cô, cằm cạ cạ trên đỉnh đầu cô, vô cùng dịu dàng.

Chắc chắn, anh sẽ không bao giờ biết được, bây giờ trong mắt anh có bao nhiêu là sự ôn nhu, bao nhiều là đau lòng, anh chỉ biết, anh muốn ôm cục bông này vào lòng, cẩn thận dỗ dành.