Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 2: 2





Lâm Hạ là con riêng của Trình gia - gia tộc hạng ba tại thủ đô, khi anh bảy tuổi được đưa về Trình gia, trước đó cuộc sống của anh trải qua trong cô nhi viện.

Bởi vì người phụ nữ sinh ra Lâm Hạ cảm thấy con cái là trói buộc, lại không thể từ gã cha ruột của anh lấy được lợi ích gì.

Vì thế bà ta vứt bỏ anh, may mắn thay, Lâm Hạ được người tốt bụng đưa đến cô nhi viện.

Trình gia tuy là một thế gia hạng ba, bên ngoài hào nhoáng như bậc nhất, nhưng bên trong dơ bẩn đến làm người buồn nôn.

Không có bản lĩnh của đại gia tộc, nhưng lại có quy củ so đại gia tộc còn nhiều hơn.

Trình gia con cháu đông đảo, nhưng chân chính được bồi dưỡng chỉ có con cháu dòng chính.

Giữ bọn họ vì quyền lợi cùng địa vị của bản thân tại gia tộc đấu tới ngươi chết ta sống, mà con riêng chỉ là công cụ đấu tranh của bọn họ.

Khi đó Lâm Hạ còn gọi là Trình Thành, tốt nghiệp đại học không bao lâu, anh bị Trình Dã - người anh trai cùng cha khác mẹ mà mình hết mực tin tưởng cùng tín nhiệm ở Trình gia lừa đến trên giường một người nam nhân xa lạ.

Ngày đó Lâm Hạ bị bỏ thuốc, thần chí không rõ, anh hoàn toàn không biết nam nhân kia là ai.

Ngày hôm sau, Lâm Hạ tỉnh lại, biết chính mình đã cùng người khác phát sinh quan hệ.

Trong lòng một mảnh bi thương, tâm như tro tàn.

Người duy nhất tại Trình gia đối tốt với mình hoá ra chỉ vì lợi dụng mà thôi, hơn nữa Trình Dã đối với ai cũng đều giống nhau.

Trình Dã chỉ đối tốt với Lâm Hạ một chút, anh liền cảm thấy Trình Dã là ánh sáng duy nhất của mình khi ở Trình gia.


Anh vẫn luôn tự lừa mình dối người, thẳng đến lần này Trình Dã vì cùng đại gia tộc đạt thành hợp tác, không chút do dự đem Lâm Hạ đưa lên giường nam nhân.

Khi tỉnh lại Lâm Hạ xem như triệt để hết hy vọng, anh đối với Trình Dã cùng Trình gia rốt cuộc đã không còn quyến luyến.

Chỉ nghĩ thoát khỏi Trình gia, rời đi cái địa phương ăn thịt người kia.

Mở cửa phòng đi ra, ngoại trừ Lâm Hạ đã không còn người khác, Lâm Hạ phát hiện trên người mình cơ hồ không có một chỗ nào hoàn hảo.

Mặt trên che kín dấu vết tình ái mãnh liệt, ngay cả đùi cũng phủ kín.

Có thể thấy được đêm qua kịch liệt đến mức nào.

Tuy rằng trên người toàn là cảm giác không khoẻ, nhưng toàn thân anh khô mát, chứng minh có người đã giúp rửa qua sạch sẽ.

Lâm Hạ gian nan nhặt lên quần áo bị vứt bỏ trên mặt đất, mặc xong quần áo, anh rời khỏi khách sạn trở về Trình gia một chuyến, đem những đồ vật quan trọng của mình thu thập tốt.

Kỳ thật cũng không có gì, chính là một ít giấy chứng nhận cùng thẻ ngân hàng, tiền trong thẻ ngân hàng là anh đi làm thêm cùng sinh hoạt phí được cấp.

Lâm Hạ ở Trình gia không có cảm giác an toàn, chỉ có chút tiền có thể để cho bản thân dựa vào sống sót.

Rời khỏi Trình gia, Lâm Hạ tính toán đổi lại tên hồi mình còn sống ở cô nhi viện, Lâm Hạ.

Ít nhiều Trình gia không có thừa nhận bọn họ, không có đem con riêng nhập vào hộ khẩu Trình gia.

Cái tên Trình Thành này chỉ là bọn họ tùy tiện đặt mà thôi, hộ khẩu của Lâm Hạ vẫn còn ở cô nhi viện, tên chứng minh thân phận vẫn là Lâm Hạ.

Đời này anh không bao giờ muốn dùng cái tên mà Trình gia đặt cho mình nữa.


Lâm Hạ ở thời điểm người Trình gia không biết tình huống rời khỏi thủ đô, anh không hề có dự định lưu lại chỗ nào cả.

Cho đến có một ngày, anh phát hiện thân thể mình có chút khác thường.

Lâm Hạ đến một phòng khám nhỏ làm kiểm tra toàn thân, liền phát hiện ra bản thân đã mang thai.

Biết được kết quả kiểm tra khiến Lâm Hạ cuống quít bỏ chạy trước ánh mắt ngạc nhiên của bác sĩ, chờ anh bình tĩnh lại liền bắt đầu suy nghĩ về tương lai.

Nói thật, loại sự tình như nam nhân mang thai này thật sự rất ít thấy nhưng cũng không phải không có.

Những cái đó chỉ tồn tại trên tin tức không nghĩ tới sự tình phát sinh trên người mình, anh cũng không phải không thể tiếp thu, nhưng giữ lại hay bỏ đứa bé chính là vấn đề lớn.

Cuối cùng Lâm Hạ lựa chọn lưu lại đứa bé, bởi vì anh cảm thấy chính mình không còn người thân nào, có một đứa bé huyết mạch tương liên thực tốt.

Lại nói đứa trẻ trong bụng anh cũng là một cái sinh mệnh, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện khiến anh biết sinh mệnh thực đáng quý.

Lâm Hạ có một người bạn tốt làm bác sĩ tại Giang Thành, anh dự định đến Giang Thành nương nhờ hắn.

Bằng hữu của Lâm Hạ gọi là Trần Minh Kiệt, hắn cùng Lâm Hạ ở trên diễn đàn sủng vật mạng quen biết, bọn họ bởi vì chung sở thích hứng thú nên kết giao với nhau.

Nhận được tin tức của Lâm Hạ, hắn nhiệt tình hoan nghênh Lâm Hạ đến.

Vì thế, Lâm Hạ liền đến Giang Thành.

Phụ thân của Trần Minh Kiệt là viện trưởng bệnh viện nơi hắn đang làm việc, Trần Minh Kiệt lợi dụng thân phận con trai viện trưởng giúp Lâm Hạ sinh hạ đứa bé.


Nhưng mà sau khi mang thai mấy tháng, Trần Minh Kiệt giúp Lâm Hạ làm kiểm tra khi phát hiện Lâm Hạ mang thai không phải trẻ con nhân loại, mà là tiểu động vật bốn chân.

Nhưng dù sao Trần Minh Kiệt kiến thức rộng rãi cũng không có bị dọa sợ, bởi vì hắn biết trên thế giới tồn tại một loại chủng tộc khác.

Thế giới này có đủ loại chủng tộc thực bí ẩn tồn tại, bọn họ bề ngoài cùng hành vi giống nhau như đúc với nhân loại, chỉ là những người này có thể biến thân thành động vật, tựa như tiểu thuyết thú nhân vậy, những người này được xưng là dị tộc.

Dị tộc đều là trước lúc ba tuổi chỉ có thể bảo trì hình thú, sau ba tuổi mới có thể biến thành nhân thân.

Cho nên, ý nghĩa chính là dị tộc ấu tể ở trước ba tuổi đều là hình thú.

Trần Minh Kiệt sở dĩ hiểu được những điều này, là bởi vì gia tộc của hắn làm trong ngành sản xuất thuốc, tiếp xúc với dị tộc, Trần Minh Kiệt từng xem qua tư liệu ở phương diện này.

Tuy rằng thực khiếp sợ chính mình mang thai không phải tiểu hài tử nhân loại, nhưng trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Lâm Hạ cuối cùng vẫn tiếp nhận thân phận hài tử.

Anh đã quyết định giữ lại đứa bé này thì mặc kệ con anh ra thế nào, anh đều sẽ tiếp nhận cùng yêu thương đứa nhỏ của mình.

Đứa nhỏ được sinh ra là một con tiểu bạch hổ, bé con có một đôi mắt màu xanh thẳm.

Tiểu bạch hổ lớn lên giống hổ lại có chút giống mèo, ngay từ đầu bọn họ còn không thể xác định thân phận.

Lâm Hạ đặt tên nhóc là Lâm Dư An, hy vọng bé cả đời này khỏe mạnh giàu có bình an.

An An nhũ danh gọi là bảo bảo, bởi vì Lâm Hạ luôn miệng cứ bảo bảo, bảo bảo mà kêu bé.

Sinh con xong Lâm Hạ liền phải suy xét đến vấn đề mưu sinh.

Anh thích động vật, trước kia viên trưởng của cô nhi viện rất phúc hậu, thường xuyên cho chó mèo hoang đồ ăn.

Bởi vì có sự ảnh hưởng của bà, Lâm Hạ cũng rất thích động vật nhỏ.


Ngay cả khi tới Trình gia, anh cũng không có từ bỏ niềm yêu thích này, khi học đại học cũng không màng người Trình gia phản đối cùng cười nhạo dứt khoát chọn chuyên ngành thú y.

Tuy rằng còn chưa có bằng tốt nghiệp tư cách làm bác sĩ thú y, nhưng anh có đủ năng lực cùng tố chất của một bác sĩ thú y chuyên nghiệp.

Thời điểm mang thai Cục Bột Trắng, Lâm Hạ liền chuẩn bị khảo chứng, sau khi sinh xong Cục Bột Trắng một đoạn thời gian, anh liền lấy được chứng chỉ.

Đồng dạng cũng yêu thích động vật nên Trần Minh Kiệt đề nghị anh mở một cửa hàng thú cưng, Lâm Hạ ngẫm nghĩ xong liền đồng ý.

Lâm Hạ dùng tài sản còn dư lại không nhiều lắm của mình cùng với sự trợ giúp của Trần Minh Kiệt mở một cửa hàng thú cưng đặt tên là Vật Ngữ, cửa hàng đã kinh doanh một năm rưỡi, sinh ý khá tốt.
......
Cơm nước xong, hai ba con đi tắm rửa.

Lão hổ thích tắm rửa, Cục Bột Trắng cũng không ngoại lệ, bé đặc biệt thích cùng ba ba cùng nhau tắm rửa.

Ba ba sẽ giúp bé thoa lên sữa tắm thơm ngào ngạt, sau đó giúp bé tắm sạch sẽ, tắm xong còn sử dụng khăn tắm bông lâu khô cho bé.

Tắm rửa xong Cục Bột Trắng trên người thơm ngát, đặc biệt dễ ngửi.

Tắm rửa xong, hai ba con liền đi ngủ.

"Ngao ô ~" ba ba, mau kể chuyện cổ tích ạ!
Cục Bột Trắng muốn nghe chuyện cổ tích, vì thế Lâm Hạ lấy sách kể chuyện cho bé con nghe trước khi ngủ, Cục Bột Trắng nghe nghe bất tri bất giác ngủ rồi.

Thấy Cục Bột Trắng đã ngủ, Lâm Hạ tay chân nhẹ nhàng rời đi đến phòng khách tính thu chi của ngày hôm nay.

Tính xong rồi Lâm Hạ lại lén lút trở lại trên giường, chui vào ổ chăn ôm con trai ngủ.

Một ngày cứ như vậy trôi qua, chờ khi mặt trời lên cao, một ngày mới lại đến......
——-
25/3/2020.