Bảo Bối Của Mặc Thiếu

Chương 38: Chạm mặt



Kể từ giây phút biết Ám Nguyệt đã có chồng sắp cưới hay nói cách khác là hoa đã có chủ thì Trần Tuấn Khang bắt đầu luống cuống hơn hẳn, vẻ mặt dần trở nên mất tự nhiên. Ám Nguyệt có thể nhìn ra nụ cười gượng gạo của anh ta khôi hài vô cùng.

Cô cũng thuận theo vờ như vô tình nhắc đến mối hôn sự của anh ta: “Tôi nghe nói Trần tổng cũng sắp kết hôn với Trương tiểu thư, lúc đó không thể thiếu thiệp mời của tôi đâu đấy.”

Trần Tuấn Khang chỉ ậm ừ cho qua. Tim anh ta nhói một cái khi thấy Ám Nguyệt nói ra câu này một cách rất tự nhiên, vui vẻ.

Cứ như vậy suốt cả bữa ăn bầu không khí trầm xuống hẳn.

Ám Nguyệt nhìn điện thoại, Mặc Tiêu Dao nhắn anh đã đến.

“Trần tổng, xin phép tôi còn có việc đi trước. Cảm ơn anh vì bữa ăn hôm nay.”

Thấy Ám Nguyệt đứng dậy cầm túi tách, Trần Tuấn Khang cũng buông đũa nói: “Vậy để tôi tiễn Ám tổng.”

“Không cần đâu.” Dù nói vậy thì Trần Tuấn Khang vẫn đi theo cô ra khỏi nhà hàng, đúng lúc chạm mặt Mặc Tiêu Dao đang ung dung dựa người vào chiếc siêu xe khi nãy cô lái tới.

Vừa thấy Mặc Tiêu Dao, Ám Nguyệt vui ra mặt sải bước đi tới bên anh.

“Ám tổng, đây là?” Vì xe của Trần Tuấn Khang đậu ngay bên cạnh nên anh ta cũng đứng sát chỗ hai người.

Chưa kịp để cô trả lời Mặc Tiêu Dao đã lên tiếng: “Tôi là trợ lí của em ấy.”

Ám Nguyệt tròn xoe mắt nhìn Mặc Tiêu Dao, với dáng vẻ này của anh giống trợ lí chỗ nào chứ? Nói anh là cấp trên có lẽ hợp lí hơn kìa.

Nhận được câu trả lời, Trần Tuấn Khang thả lỏng hơn hẳn bởi khi nãy thấy Ám Nguyệt cười tươi đến như vậy anh ta còn tưởng người chồng sắp cưới kia đến đón cô.

“Tôi cứ tưởng…”

Trần Tuấn Khang đang nói đột nhiên bỏ lửng giữa chừng bởi hành động sau đó của Mặc Tiêu Dao.

Mặc Tiêu Dao vòng tay qua eo Ám Nguyệt kéo sát cô lại phía mình, ánh mắt hai người chạm nhau, anh nói tiếp: “Ngoài ra còn là chồng chưa cưới của em ấy.”

Ám Nguyệt suýt nữa thì bật cười thành tiếng, Mặc Tiêu Dao chẳng phải đang cảnh cáo ai kia sao? Người đàn ông này sức chiếm hữu quá mạnh.



“Cảm ơn Trần tổng vì bữa trưa nay, tôi với anh ấy còn có việc.”

“Vậy tạm biệt Ám tổng, hẹn gặp lại.”

Mặc Tiêu Dao mở cửa xe giúp cô sau đó cũng lên xe.

Cho đến khi cả hai không còn xuất hiện trong tầm mắt của Trần Tuấn Khang nữa anh ta mới khôi phục lại tinh thần. Ban nãy chạm mắt với Mặc Tiêu Dao, Trần Tuấn Khang cảm thấy toàn thân lạnh toát, cảm giác âm u bao trùm khắp cơ thể. Ánh mắt ấy quá đáng sợ.



Ngồi trên xe, Ám Nguyệt nhớ lại câu nói khi nãy của anh thì tâm trạng cảm thấy vui vẻ vô cùng.

“Vui vậy sao?” Mặc Tiêu Dao thấy cô đang cười ngây ngốc thì nhướng mày hỏi.

“Đương nhiên rất vui. Phải rồi lão đại không phải anh đã bay trở về trụ sở rồi sao?”

“Ừm.”

“Vậy sao giờ anh lại ở đây?”

“Tối nay lão già Allen tổ chức yến tiệc, đích thân tới mời. Em có muốn đi không?”

Ám Nguyệt suy nghĩ một hồi liền đồng ý, bởi dù sao công việc bên đây cũng đều ổn thỏa. Mồi đã giăng sẵn chỉ cần đợi cá cắn câu. Cô cũng nên trở về gặp nhóc Johnne mane. Nghe nói cậu nhóc này đã xin Allen tới chỗ của Mặc Tiêu Dao rèn luyện.

Vừa về tới biệt thự, Mặc Tiêu Dao đã bế cô vào phòng tắm.

“Lão đại?”

“Tôi không muốn mùi của tên đó lưu trên người em.”

Ám Nguyệt dãy dụa nói: “Nhưng hắn ta còn chưa chạm vào tôi mà, lão đại?”

“Khoảng cách gần như vậy cũng bị ám mùi.”



Cứ như thế bộ đồ của Ám Nguyệt bị lột sạch ném vô sọt rác, cả người cô ngâm trong làn nước ấm nóng.

Phải mất hai tiếng sau đó cả hai mới ngồi trực thăng bay đến Frice.



Trần Tuấn Khang sau khi trở về tập đoàn thì tâm trạng vô cùng tệ, dọa cho nhân viên sợ mất mật. Trong đầu anh ta cứ lởn vởn cảnh Mặc Tiêu Dao ôm eo thân mật với Ám Nguyệt.

Cốc…cốc…

“Có chuyện gì?” Trần Tuấn Khang lớn tiếng nói.

Trương Đình muốn tạo bất ngờ cho anh ta nên đến mà không báo trước nghe thấy tiến quát thì ngây cả người.

“Là em, Tuấn Khang.”

“Vào đi.”

“Sao vậy? Anh có chuyện gì sao?” Trương Đình đặt túi xách bên cạnh bàn, trùng hợp thế nào lại giống với túi xách hôm nay Ám Nguyệt dùng. Cô ta ngồi vào lòng Trần Tuấn Khang vòng tay ôm lấy cổ anh ta.

||||| Truyện đề cử: Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày |||||

“Sao anh lại tức giận như vậy?”

“Không có chuyện gì, chỉ là do đám nhân viên làm việc quá vô dụng. Em đến tìm anh có chuyện gì sao?”

“Có chuyện thì em mới được đến tìm anh sao? Người ta nhớ anh mà.” Cô ta nói bằng giọng nũng nịu, bàn tay vuốt từ cổ Trần Tuấn Khang xuống đến cúc áo.

“Chẳng phải nói tối nay gặp sao?”

“Thì người ta đến tập đoàn đợi anh trước mà.” Trương Đình nắm lấy cà vạt của Trần Tuấn Khang khéo anh ta sát lại đặt lên môi anh ta một nụ hôn.

Trần Tuấn Khang cũng thuận thế đáp lại, cứ như vậy mà liên miên không dứt. Trong đầu teanf ngâph hình ảng của Hàn Quyên.