Anh Trai Tốt Quá Làm Sao Bây Giờ?

Chương 1: Xuyên Thư



Hoắc Vũ lại một lần nữa quên mất lời kịch.

Khi cô đối mặt với vị nam phụ soái ca lần thứ ba, đạo diễn rốt cuộc không nhịn được nữa, ném kịch bản cầm trong tay xuống, rống lớn một tiếng, "Nghỉ ngơi năm phút, đợi lát nữa quay phần của nữ chính trước."

Bây giờ đã vào mùa đông, dướt tiết trời tháng 12, trên người Hoắc Vũ chỉ mặc một bộ trang phục diễn mỏng manh. Sau khi đạo diễn kêu nghỉ ngơi, đúng lúc có cơn gió lạnh thổi qua, Hoắc Vũ theo bản năng mà rụt rụt cổ, dùng hai tay ôm lấy bản thân mình.

Cô rũ mắt, không dám nhìn tới đạo diễn giờ phút này sắc mặt như Bao Công.

Nam phụ lúc nãy diễn cùng Hoắc Vũ đi đến bên cạnh, tốt bụng đưa cho cô một chiếc áo khoác ấm, ngữ khí quan tâm, "Cô không nghỉ ngơi tốt sao?"

Hoắc Vũ tuy rằng là một diễn viên tuyến mười tám, hiện tại cũng chỉ đảm nhiệm nhân vật nữ số 3, nhưng lúc trước cô làm việc vẫn vô cùng tận lực, lời kịch ghi nhớ cũng rất nhanh chóng, việc quên lời thoại liên tiếp 3 lần giống ngày hôm nay trước kia chưa bao giờ xảy ra.

Cô cầm lấy chiếc áo khoác từ trong tay anh ta, nhẹ giọng nói cảm ơn.

Nghe được lời nam phụ nói, Hoắc Vũ chớp chớp mắt, qua mấy giây mới gật đầu.

Cô cũng biết trạng thái hôm nay của mình không tốt, nhưng mà đây cũng không phải là lí do thật sự. Lý do thật sự ư? Chính cô cũng cảm thấy xấu hổ, không dám nói.

Tối hôm qua, sau khi xem lời thoại kịch bản xong, bởi vì uống hơi nhiều cà phê nên cô không thấy buồn ngủ, liền tùy tiện tìm trên mạng một bộ tiểu thuyết đọc giết thời gian.

Nói đến kể cũng khéo, cô tìm được một bộ tiểu thuyết ngôn tình tên là 《 cưỡng chế yêu 》, nữ phụ trong bộ này lại trùng tên họ với cô, vốn dĩ Hoắc Vũ chỉ định xem qua nửa giờ thôi, đến lúc buồn ngủ sẽ lập tức đi ngủ, ai ngờ cô xem đến quên cả thời gian, xem một cái là suốt cả đêm.

Trong truyện, nữ phụ căn bản là con nhà nghèo, nhưng mười tám năm trước y tá trong bệnh viện nhầm lẫn, đem cô đổi thành con gái của một gia đình giàu có. Bởi vậy, những thứ mà cô ta có được cơ bản đều không phải của chính mình.

Nhưng chân tướng sẽ có ngày bị lộ ra ánh sáng. Mười tám năm sau, một lần ngoài ý muốn, sự việc nữ phụ không phải con gái ruột của Hoắc gia bị truyền khắp bàn dân thiên hạ.

Cuộc sống về sau của cô ấy thay đổi hoàn toàn.

Nghĩ đến kết cục trong truyện của nữ phụ, Hoắc Vũ khẽ thở dài. Nữ phụ tuy rằng kiêu căng, nhưng kỳ thật tâm địa không xấu, hơn nữa sự việc lúc trước, cô ấy không hề có lỗi gì cả.

Xét đến cùng, nữ phụ và nữ chủ đều không sai, hai đứa nhỏ bị tráo đổi là lỗi của bệnh viện. Nhưng mà nữ chủ lại đem tất cả sai lầm đổ lỗi trên người nữ phụ, cảm thấy nữ phụ đoạt đi tất cả mọi thứ thuộc về cô ta mười tám năm, cũng vì thế mà trả thù nữ phụ.

Xem xong kết cục của nữ phụ, Hoắc Vũ liền ném tiểu thuyết sang một bên.

Tuy rằng Hoắc Vũ biết rõ đó không phải cuộc đời của cô, nhưng có thể do nữ phụ cùng tên với mình, cho nên khi xem xong tiểu thuyết lòng cô liền nặng trĩu, làm cái gì cũng không nhấc lên nổi.

Suốt một buổi tối thêm cả buổi sáng hôm nay tâm tình của cô bị chịu ảnh hưởng của tiểu thuyết nên có chút hạ xuống. Vậy nên lúc đóng phim mới phạm phải sai lầm.

"Hôm nay hoàn thành công việc xong cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi thấy sắc mặt cô không được tốt."

Hoắc Vũ cùng với nam phụ kỳ thật cũng không có giao tình gì, hai người là qua bộ phim cổ trang lần này mới quen biết nhau, nhân khí của đối phương cao hơn cô rất nhiều, nhưng Hoắc Vũ cũng không muốn nói chuyện cùng anh ta lắm, nghe vậy cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Sau năm phút nghỉ ngơi, cảnh quay của nữ chính quay trước. Hoắc Vũ ngồi một bên yên tĩnh chờ đợi.

Mãi đến bốn tiếng sau mới đến cảnh quay của cô.

Cảnh này theo kịch bản là cảnh nữ số 3 nhảy vực vì tình nên yêu cầu phải dùng đến dây thép.

Hoắc Vũ tuy rằng là diễn viên tuyến mười tám, nhưng mấy năm nay cô đóng cũng không ít bộ phim, tất nhiên cũng dùng qua dây thép rồi.

Cảnh nhảy vực đối với diễn viên yêu cầu rất cao. Động tác của diễn viên không thể cứng đờ, mặc dù ở trên không trung nhưng yêu cầu phải duy trì biểu cảm, đặc biệt là mấy cảnh diễn bi thương, đau buồn như này. Vạt áo Hoắc Vũ bay tán loạn, khóe mắt cô trào ra một giọt nước mắt trong suốt, đẹp mà ảo.

Lúc Hoắc Vũ bị treo trên không trung không cần phải giữ cảm xúc, bởi vì gió thổi lạnh quá nên nước mắt cô tự nhiên mà chảy ra.

Chóp mũi bị gió thổi qua đến đỏ bừng.

Nhìn qua quả thật có vài phần đau buồn.

Cô vừa mới chuẩn bị xong tư thế, nhưng mà bên dưới lại ríu rít truyền đến âm thanh hoảng sợ.

"Không xong rồi, dây thép bị hỏng!"

"Mau lấy đệm lót, nhanh lên!"

"Ai gọi cấp cứu đi!"

Hoắc Vũ còn chưa ý thức được xảy ra chuyện gì thì giây tiếp theo cả người cô liền ngã thẳng xuống mặt đất.

-

"A Vũ, cậu nhìn xem, lát nữa cậu chuẩn bị mặc kiểu lễ phục nào?"

Một giọng nữ ở bên tai Hoắc Vũ ríu rít, nói mãi không ngừng.

"Ôi, cái váy của Inbal Dror thiết kế thật sự quá đẹp, nhưng mà quá gợi cảm, không hợp với cậu. Vẫn là cái này đi, hoạt bát nhưng quyến rũ."

Đại não Hoắc Vũ còn có chút hỗn loạn, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, một lát sau, tầm mắt mới chậm rãi trở nên rõ ràng.

Lúc này, cô đang ngồi trên một chiếc giường mềm mại, mà cách đó không xa là khuôn mặt nhỏ nhắn của một cô gái, nhìn qua nhiều lắm cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi. Trên mặt còn có mấy hạt mụn.

Dư Tâm Tâm thấy Hoắc Vũ còn ngồi ngây ngốc ở đó, vội vàng đẩy cô một cái, có chút kỳ quái hỏi, "Cậu làm sao vậy? Bữa tiệc của anh trai cậu còn một giờ nữa là bắt đầu rồi, cậu còn chưa chọn được bộ lễ phục nào nữa, có thể nhanh hơn một chút không hả?"

Anh trai? Trong nhà cô là con một, làm gì có anh trai?

Còn có cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn này nữa, cô tin rằng trong 24 năm cuộc đời của mình không có quen người này.

Quan trọng nhất là, cô nhớ rõ ràng thời điểm cô đóng phim dây thép bị đứt, cô từ độ cao hơn mười mét rơi xuống phía dưới. Trong thời khắc cuối cùng, cô chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn kịch liệt, lúc sau liền không còn có ý thức.

Chờ đến lúc mở mắt ra lần nữa, cô đã xuất hiện ở nơi này.

Trong lòng Hoắc Vũ cảm thấy sự việc đã vượt qua sự khống chế của mình nhưng cô ở trong giới showbiz nhiều năm cũng không phải để làm gì, lăn lộn đã lâu, sớm đã có kinh nghiệm ứng phó với mọi chuyện. Cô bất động thanh sắc chọn cho mình một chiếc váy màu đen Red Valentino.

"Chọn cái này đi." Thanh âm vừa ra khỏi miệng, Hoắc Vũ liền hoảng sợ.

Tiếng nói này, quá mức trong trẻo rồi.

Hoàn toàn không phải giọng nói của cô.

Lúc này, đầu Hoắc Vũ đột nhiên truyền đến từng cơn đau đớn.

Các mớ ký ức hỗn loạn đều ập tới.

Có ký ức thuộc về cô, cũng có ký ức của người khác.

Các loại ký ức lẫn lộn với nhau, làm cô không biết bây giờ là lúc nào.

"A Vũ, cậu làm sao vậy? Đừng làm tớ sợ!"

Qua một phút sau, Hoắc Vũ mới hiểu rõ hoàn cảnh của mình bây giờ.

Cô xuyên sách! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà cô vừa xem tối hôm qua《 cưỡng chế yêu 》.

Dù đáy lòng Hoắc Vũ đang nổi lên sóng to gió lớn nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra chút nào, cô nói với người bạn tốt của mình Dư Tâm Tâm, "Tâm Tâm, thân thể tớ hiện tại có chút không thoải mái, tớ muốn nghỉ ngơi một chút."

Dư Tâm Tâm cắn môi dưới, nhìn thấy sắc mặt Hoắc Vũ hơi tái, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, liền nói, "Vậy được rồi, cậu nghỉ ngơi trước đi. Nhưng mà nhanh một chút nhé, anh trai cậu lúc này chắc đã xuống máy bay rồi, nếu như đến muộn sẽ không tốt lắm."

"Tớ biết rồi, Tâm Tâm."

Chờ Dư Tâm Tâm ra khỏi phòng rồi, Hoắc Vũ mới không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay trắng nõn này.

Đôi tay này khác hoàn toàn với đôi tay của cô.

Móng tay được chăm sóc cực kỳ tốt, màu hồng nhạt, ngón tay thon dài, là một đôi tay cực kì thích hợp để đánh dương cầm.

Hoắc Vũ đánh giá căn phòng trước mặt này một chút, sau đó nhìn khuôn mặt đang phản chiếu trong gương, trong lòng thầm kinh hãi một phen.

Gương mặt này so với gương mặt đời trước của cô phải giống đến ba phần.

Đời trước, cô có thể ở giới giải trí lăn lộn kiếm cơm ăn, lớn lên tất nhiên sẽ không xấu. Bằng không thì nam phụ trong đoàn làm phim sẽ không xum xoe cô như thế.

Nhưng mà gương mặt này so với gương mặt đời trước của cô còn động lòng, diễm lệ hơn nhiều.

Thậm chí có thể nói rằng một cái ở trên trời, một cái ở dưới đất.

Mà ở trên trời chính là gương mặt này.

Hoắc Vũ nhẹ nhàng chớp mắt, cô gái trong gương cũng chớp đôi mi dày như cánh quạt theo. Đôi mắt to mà đen, mang theo vài phần ngây thơ.

Nhưng chính sự ngây thơ, vô tội này của nguyên chủ mới hấp dẫn người khác.

Sự thật trước mắt nói cho Hoắc Vũ biết, cô thật sự xuyên thư rồi.

Cô sẽ vĩnh viễn trở thành Hoắc Vũ trong tiểu thuyết.

Sau khi chấn kinh một phút đồng hồ, rất nhanh cô đã điều chỉnh được trạng thái của mình.

Nếu cô không đoán sai thì chắc chắn Hoắc Vũ của đời trước chết rồi.

Rơi từ độ cao hơn mười mét, phía dưới lại không có thứ gì bảo vệ, cô không có khả năng sống sót được.

Nếu như trời cao đã ban tặng cho cô một cơ hội sống sót nữa, mặc kệ thế nào, cho dù đã thay đổi thân phận, nhưng cô vẫn phải sống thật tốt.

Hoắc Vũ cẩn thận nhớ lại một chút cốt truyện trong sách, ngay lập tức nhớ ra bây giờ là thời điểm nào.

Cũng may cô vừa mới xem qua tiểu thuyết không lâu nên hiện tại vẫn còn nhớ rất rõ cốt truyện.

Hôm nay là ngày "Anh trai ruột" Hoắc Dữ Sâm của cô về nước.

Hoắc Dữ Sâm, 25 tuổi, là tiến sĩ chuyên ngành tài chính đại học Harvard. Trên những tạp chí lớn nhất thế giới đã phát biểu năm luận văn, đạt được hai giải thưởng quốc tế về ngành tài chính. Lần này về nước anh ta chuẩn bị tiếp quản sự nghiệp của gia tộc.

Nhìn những danh hiệu và giải thưởng đó cũng đủ để biết anh ta ưu tú cỡ nào.

Cô nhớ rất rõ thời điểm xem qua tiểu thuyết, tác giả có nói qua anh trai của nữ chủ còn ưu tú hơn nam chủ rất nhiều. Vì hưởng ứng những lời kêu gọi của độc giả nên chỉ có thể ủy khuất cho anh trai làm một nhân vật phụ.

Nhưng tác giả rõ ràng rất thiên vị Hoắc Dữ Sâm, trên người anh ta hào quang lấp lánh, đủ để người khác phải ghen tị không thôi.

Cũng chính vì tác giả quá thiên vị nhân vật anh trai này nên anh ta có thể nói là không gì không làm được. Nhưng trong nguyên tác, suất diễn của anh ta không nhiều, bởi vì tác giả sợ rằng cho anh trai quá nhiều đất diễn thì độc giả sẽ ghét bỏ nam chủ, cuối cùng sẽ không còn cp nào nữa.

Tuy rằng đất diễn của Hoắc Dữ Sâm không nhiều lắm, nhưng mỗi lần lên sân khấu đều mang phong cách rất cường đại nên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người khác.

Tục ngữ nói rằng, nam chủ là của nữ chủ, nam phụ là của độc giả.

Cho nên mỗi một bình luận dưới câu chuyện đều xuất hiện tên của người anh trai này.

Hoắc Vũ nghĩ đến miêu tả của Hoắc Dữ Sâm trong sách, trong lòng cũng nổi lên tò mò về nhân vật này.

Một nam phụ không gì không làm được sẽ là người như thế nào đây?