Anh Không Cần Bùa Xanh, Anh Chỉ Cần Em

Chương 4



Giải đấu bắt đầu khởi tranh rất thuận lợi, dù sao cũng đang là mùa hè nên Tiết Linh Quân và Nguyễn Viên đã hẹn nhau sẽ cùng đi từ thành phố C đến thành phố B.

Nguyễn Viên không muốn ở nhà mãi, cô vẫn muốn lấy một số kinh nghiệm thực tập.

Mẹ của Tiết Linh Quân là một phóng Viên rất nổi tiếng ở thành phố B nhưng Tiết Linh Quân lại đến thành phố C để học, vì bà ngoại của Tiết Linh Quân ở đây nên Tiết Linh Quân đến thành phố C để chăm sóc cho bà ngoại.

Khi bà ngoại của Tiết Linh Quân biết cô sẽ đến thành phố B thực tập thì rất vui mừng, luôn miệng nói là bà có thể tự chăm sóc bản thân thì Tiết Linh Quân mới an tâm đi thành phố B.

Vừa tới thành phố B cô đã gọi luôn cho mẫu thân đại nhân.

Nguyễn Viên biết lúc này cô không nên quấy rầy Tiết Linh Quân, vì thế cô mở điện thoại, ở WeChat nhắn tin với mẹ cô: ‘Con đã đến thành phố B rồi, cụ thể ở chỗ nào còn phải đợi bạn cùng bàn của con nữa, con nói thật mà, thực tập xong con sẽ về thăm mẹ.’

Chưa có tin nhắn trả lời từ WeChat, Nguyễn Viên ngẩng đầu ở bên kia Tiết Linh Quân đã nói chuyện xong với mẫu thân đại nhân: “ Đi thôi, mấy ngày nay mẹ tớ đi công tác, chúng ta về nhà mẹ tớ ở”.

Nguyễn Viên gật đầu cùng với Tiết Linh Nhan kéo vali bắt xe đi đến một tiểu khu yên tĩnh ở thành phố B.

Tiết Linh Quân thật ra là một cô gái có vóc dáng rất đẹp và khỏe khoắn, da không trắng lắm nhưng lại có một đôi mắt rất to, nhìn rất có sức sống. Ở trường đại học lại là phó chủ tịch hội sinh Viên vì thế có rất nhiều người theo đuổi cô.

Nguyễn Viên lại có một bộ dạng không có chí lớn, ngày thường cô rất ít nói.. ở cùng Tiết Linh Quân cô cũng không thèm trang điểm đương nhiên không thể thu hút được sự chú ý của người khác.

Hai cô gái không hề nói chuyện về làm đẹp, dưỡng da, thời trang mà nói về việc thực tập ở thành phố B.

Địa điểm thực tập của Tiết Linh Quân là do mẹ của cậu ấy đưa tới, biết con gái mình thích trò chơi vì thế cũng có lưu ý đến phương diện này, lại lo lắng con gái ở một mình cô đơn vì thế đưa cho Tiết Linh Quân hai vị trí thực tập, kêu cô tìm một người bạn có cùng chí hướng học tập đi cùng nhau, vé máy bay bà sẽ trả tiền chỉ cần con gái vui vẻ thì sao cũng được.

Tiết Linh Quân đương nhiên sẽ nghĩ đến người bạn cùng bàn chính là Nguyễn Viên, hai cô ngồi cùng bàn với nhau từ lúc còn học trung học tới lúc học đại học vẫn vậy, đến khi học chuyên ngành vẫn đồng hành bên nhau, bạn ngồi cùng bàn đã gọi quen rồi, nhiều năm như vậy không sửa.

Nhà của mẹ Tiết Linh Quân trang trí rất đơn giản, phong cách Châu Âu nhưng Nguyễn Viên không có thời gian để ngắm nhìn căn nhà, Tiết Linh Quân để cô ở căn phòng dành cho khách, gọi cơm hộp, ăn lấp bụng xong liền đi báo danh.

Nơi mà các cô thực tập chính là một công ty truyền thông có tiếng, Nguyễn Viên nghe Tiết Linh Quân nói vậy bắt đầu vẽ lông mày tô ít son nhìn thoáng qua rất có tinh thần, Tiết Linh Quân nhéo nhéo mặt nàng: “Như vậy rất đáng yêu nha, về sau cậu có thể trang điểm như này còn sợ không có bạn trai sao”.

Nguyễn Viên cười cười, cùng đấu võ mồm với Tiết Linh Quân: “Cậu xinh đẹp như vậy cũng đâu có bạn trai”.

Tiết Linh Quân trừng mắt nhìn cô rồi nói chuyện với tiếp tân, nói hai cô là thực tập sinh, lên công ty để báo cáo.

Cô gái ở quầy lễ tân mỉm cười dịu dàng với hai cô rồi chỉ đường cho họ, Nguyễn Viên cùng với Tiết Linh Quân nói cảm ơn sau đó đi vào thang máy.

Trong lòng cô có một chút căng thẳng, lo lắng suốt cả mùa hè cô chỉ dành thời gian để chơi game bây giờ cô mới tỉnh ngộ, cảm giác bản thân làm một con cá mặn.

(Cá mặn: là cá khô ướp muối. Tức là cá chết rồi nhưng ướp muối nên không bị ươn. Ám chỉ những người còn sống mà giống như đã chết. Không có đam mê, nghị lực, ý chí).

Thầy hướng dẫn đã bố trí công việc thực tập vì thế cô và Tiết Linh Quân rất coi trọng việc thực tập lần này.

Các cô đi đến bộ phận nhân sự báo danh bởi vì lúc hai cô thực tập có một vài vị phóng Viên nghỉ kết hôn, nghỉ dưỡng thai cho nên rất cần thực tập sinh để bù vào những vị trí còn trống.

Nguyễn Viên và Tiết Linh Quân đưa chứng minh thư cùng ảnh, hộ chiếu ra rồi lại điền mấy cái bảng biểu sau đó được một cô gái thân thiện ở bộ phận nhân sự đưa đến phòng làm việc, sau đó mới tươi cười rời đi.

Lúc cô gái ở bộ phận nhân sự rời đi vẫn còn lưu lại mùi nước hoa nhàn nhạt, ở trong lòng Nguyễn Viên cảm thán đến lúc nào cô mới có thể trở thành một người như vậy.

Hít sâu một hơi, Nguyễn Viên cùng Tiết Linh Quân liếc nhìn nhau, các cô lấy hết cam đảm gõ cửa.

………………………………..

Thẩm Dục đến thành phố B được người đồng đội tốt đến đón, ngày thường Thẩm Dục rất ít nói, các fans không biết lần này anh đến thành phố B để làm gì.

Ngôn Quang Khê là bạn tốt của Thẩm Dục, từ lúc hai người bắt đầu đánh chuyên nghiệp, Thẩm Dục chuyển từ đường giữa lên đường trên mà Ngôn Quang Khê vẫn luôn đánh ở vị trí hỗ trợ.

Thẩm Dục đã từng chuyển qua hai chiến đội, Ngôn Quang Khê vẫn luôn đi theo Thẩm Dục chỉ là anh giải nghệ sớm hơn Thẩm Dục một năm bỏ lỡ mất thời khắc huy hoàng nhất của RS.

Thẩm Dục có vóc dáng cao lớn, anh cao đến 1m82, Ngôn Quang Khê chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra anh sau đó vẫy vẫy tay ra hiệu.

Tháo tai nghe xuống, Thẩm Dục đi về phía Ngôn Quang Khê, hôm nay anh ăn mặc rất đơn giản: một cái áo sơ mi trắng cùng với quần jean rất giống với những thanh niên còn trẻ, Ngôn Quang Khê nhìn thấy anh liền vỗ lên vai anh một cái, cười nói: “ Càng ngày càng đẹp trai”.

Thẩm Dục cười nhẹ, đem vali trên tay đưa cho Ngôn Quang Khê: “ Giúp tớ cầm chút đi, bây giờ tớ có chút đói, cậu đưa tớ đi ăn món gì đó đi”.

“Cậu được lắm, nhiều năm rồi mà cái công phu sai bảo người khác vẫn chưa giảm sút đâu”. Ngôn Quang Khê mắng Thẩm Dục nhưng tay vẫn cầm lấy cái vali trong tay anh, có người đang nhìn qua phía này, vóc dáng Thẩm Dục cao lớn, lớn lên cũng không tệ, đã đánh nhiều năm ở giải chuyên nghiệp đương nhiên cũng phải có chút danh tiếng, có rất nhiều cô gái trẻ lấy điện thoại ra hướng về phía hai người chụp ảnh.

Hai người nhanh chóng rời đi, Ngôn Quang Khê lái xe tới, để hành lý của Thẩm Dục vào trong cốp xe, anh xoay người mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái.

Thẩm Dục ngồi ở ghế phụ, xem điện thoại.

Xe chạy chậm rãi, Thẩm Dục để điện thoại ở một bên rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, Ngôn Quang Khê nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của anh liền hỏi: “ Làm sao vậy, cảm giác tinh thần của cậu không được tốt lắm”.

“ Đúng. Mấy ngày trước thức đêm chơi game, không ngủ đủ giấc”.

Ngôn Quang Khê gật đầu nói: “Tớ  còn nghĩ cậu đang tính chuyển qua chơi VGVD ấy?”.

Thẩm Dục mở to mắt nhìn Ngôn Quang Khê, cười cười: “ Sao vậy, không lẽ tớ chỉ có thể chơi mỗi LOL thôi sao”.

“Không phải vậy”. Ngôn Quang Khê bận lái xe cho nên không quay đầu nhìn Thẩm Dục, anh ta nói tiếp: “ Fans hâm mộ của LOL và fans hâm mộ của VGVD có chút cứng nhắc, không ưa nhau cho lắm. Lúc trước cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp tuy là bây giờ cậu đã giải nghệ nhưng LOL vẫn luôn gắn liền với cái tên của cậu, tuy là mở rộng lĩnh vực không có gì xấu chỉ là có chút ảnh hưởng mà thôi”.

Thẩm Dục nhíu mày, Ngôn Quang Khê nói ra lời này làm anh tỉnh táo lại đôi chút, năm đó chiến đội RS thành tích không tốt bị chửi đến tan nát, anh cũng bị người ta mắng rất lâu, sau này dùng thành tích chứng minh nhưng nghĩ lại quãng thời gian đó vẫn khiến anh cảm thấy lạnh cả người.

Có đôi khi fans sẽ trở thành lưỡi dao mạnh mẽ nhất, chỉ cần bạn không đáp ứng được nhu cầu, yêu cầu của họ, họ có thể tùy ý thoát khỏi nhóm người hâm mộ sau đó quay lại dẫm đạp bạn.

Ngôn Quang Khê không nghe thấy động tĩnh của Thẩm Dục, tranh thủ lúc đèn đỏ quay qua nhìn anh quả nhiên liền nhìn thấy Thẩm Dục đang cau mày, cười ra tiếng nói:

“ Tớ cũng chỉ nói vậy với cậu thôi, cậu đừng quá để ý làm gì, hiện tại VGVD thật sự rất nổi, có rất nhiều người ưa thích. Thật ra cũng khá giống với LOL, có một lượng người chơi rất đông đảo dù sao thì cậu livestream cái gì thì fans của cậu sẽ xem cái đó”.

Thẩm Dục bây giờ ngày nào cũng livestream, nhiều fans của anh đã coi việc anh livestream hằng ngày thành một thói quen, có đôi khi Ngôn Quang Khê sẽ coi livestream của Thẩm Dục, sau đó sẽ cảm thán đã nhiều năm trôi qua vậy mà tốc độ tay cùng với phản ứng và cách nhìn bao quát của Thẩm Dục vẫn chưa bao giờ suy giảm.

“Bởi vì mấy ngày nay máy tính bị hỏng nên mới livestream VGVD, chơi mấy ngày cũng thấy bình thường, không suy nghĩ quá nhiều”.

Bây giờ Thẩm Dục cảm thấy phải suy nghĩ thật kĩ càng về chuyện này về phương hướng livestream của anh sau này.

Tuy rằng livestream có thể kiếm thêm thu nhập nhưng anh chỉ coi việc livestream như một dạng sở thích, thú vui của bản thân có thể cùng với fans giữ liên lạc không phụ sự cổ vũ, đồng hành của họ.

Dọc đường đi kiếm chỗ đỗ xe rất lâu, Thẩm Dục ăn cơm thì đã 7h tối rồi, anh còn ở đó tươi cười trêu chọc: “ Cái này chính là gộp 2 bữa ăn trưa và tối lại với nhau, Quang ca, tớ đang giúp cậu tiết kiệm tiền đó nha”.

“Nghèo mà, đợi tớ đưa cậu đến khách sạn, mấy ngày nay cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, trận chung kết còn chờ cậu đó” Tâm tình của Ngôn Quang Khê rất tốt, giọng nói vẫn luôn đều đặn, nhẹ nhàng.

Thẩm Dục cũng đói bụng, anh đang ăn cơm rất vui vẻ liền nghe thấy giọng nói kiểu này của Ngôn Quang Khê, gắp một đũa thức ăn vào chén:

“ Xem ra lần này chiến đội của chúng ta có hi vọng rất lớn nha”.

Gần đây Thẩm Dục vẫn chưa cảm nhận lại được không khí của trận đấu.

Ngôn Quang Khê cười cười không nói gì, im lặng ăn cơm.

Hai người ăn cơm xong xuôi Ngôn Quang Khê mới đưa Thẩm Dục về khách sạn, Thẩm Dục đặt hành lý xuống, đi tắm sau đó lau khô tóc rồi ngủ một giấc thật ngon lành.

Mấy ngày sau anh vẫn không rời khỏi khách sạn, anh đối với thành phố B quá quen thuộc, quen đến nỗi sợ ra ngoài sẽ gặp phải người quen, chuyện này thật sự rất xấu hổ.

Vì thế Thẩm Dục ở lại khách sạn cùng với Ngôn Quang Khê xem thi đấu, hai ngày nay không có trận đấu nào cần Ngôn Quang Khê đi bình luận để so sánh với những bình luận viên chuyên nghiệp, tuyển thủ chuyên nghiệp như Thẩm Dục mà nói thì Ngôn Quang Khê kém quá xa.

Tâm tình của Ngôn Quang Khê trước sau vẫn rất bình thản, nhẹ nhàng hơn nữa đã có tình bạn nhiều năm với Thẩm Dục, không phải vì anh không bằng bạn mình mà sinh ra tâm lý ghen ghét, đố kỵ.

LPL đã thành công bước vào lượt trận chung kết, Thẩm Dục đích thân đến bình luận và cổ vũ cho những người đồng đội cũ đang ở trên sân nghiêm túc thi đấu, trong lòng Thẩm Dục rất tự hào, bọn họ vẫn còn ở trên sân kiên trì thi đấu vì những mục tiêu cao hơn.

Cùng bình luận với Thẩm Dục còn có thêm hai vị bình luận viên khác, hai người họ từ trước đến nay là những bình luận Viên hay nhất của giải LPL, màn bình luận vui vẻ, hài hước thu hút cả những người không coi giải chung kết mà coi vì bình luận viên bình luận quá hay.

Khi hai vị bình luận viên đang nói chuyện, tương tác qua lại, Thẩm Dục cũng tham gia bình luận, dự đoán một chút về đội hình hai đội sẽ lựa chọn, giải thích một số vấn đề mà hai vị bình luận Viên đưa ra vô cùng hài hòa.

Sau 4 trận đấu trôi qua, muốn đoạt giải quán quân của LPL cần phải đạt được 3 trận thắng trong 5 trận, RS đã thành công lấy được chức quán quân năm nay, Thẩm Dục đứng ở đài bình luận vỗ tay, hai bình luận Viên cũng kích động, hai mắt đỏ lên, sắp rớt nước mắt rồi.

Đạt được chức quán quân dễ khiến người ta hưng phấn, đỉnh cao của sự vinh quang, tự hào chỉ có một.

Bình luận Viên bước xuống, phần còn lại chính là trao giải thưởng, Thẩm Dục đang định vào hội trường chờ đợi các thành Viên của RS, ở chỗ lối đi nhỏ anh đột nhiên nhìn thấy một chiếc thẻ, anh cúi người nhặt chiếc thẻ đó lên là một cái thẻ công tác, trên thẻ công tác có ảnh của một cô gái mi thanh mục tú, dưới ảnh chụp còn có tên: Nguyễn Viên, chức vị: thực tập sinh.