Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới

Chương 46



Went đã bỏ xác Errol lại trong Huyễn Cảnh, mặc dù nó đang bị màn sương ăn mòn, nhưng với khả năng hiện tại, việc duy trì diện tích không lớn để bao hàm một người, không là vấn đề đối với cô.

Ngược lại, người cùng chạy với Went trong màn sương – Hyperlink, tự thân đã bắt đầu xảy ra vấn đề.

Hyperlink không ngừng thấp giọng rên rỉ, hai tay không tự chủ được mà bắt đầu mò mẫm hạ bộ của bản thân. Mặt khác, chính cô cũng đang chống cự lại bản năng đang dần thức tỉnh trong chính cơ thể cô, đôi chân nhỏ bé không ngừng chạy theo bóng lưng Went.

Nhưng sau một khắc, bóng lưng ấy cũng không còn, khi Hyperlink sực tỉnh người khỏi dục vọng đang xâm lấn lý trí, cô gào hét tên Went trong vô vọng.

Chỉ là mới cách nhau đó chừng hai mét, nhưng bởi vì thất thần trong giây lát, mà hai người lại như đang ở hai hành tinh khác biệt, xa xôi ở vũ trụ vô tận, vô pháp nhìn thấy nhau.

“A..a, Went..cô đợi ta, đừng bỏ ta mà Went ơi, a...a..!”

“Con khốn đó..a..a..ỷ nó có sức mạnh..lại dám coi thường ta..bỏ rơi ta sao..? Ư..ư..các ngươi..chờ xem...không có ta...ai sẽ trị liệu cho các ngươi..ư..ư!”

“Không, ta, không phải là loại người như vậy..ư..ư..các ngươi đừng nhìn ta...a..a.. không được..đừng chụp hình ta...mà..”

“...”

Hyperlink không thể kiềm chế được dục vọng đang ẩn sâu bên trong bản thân, để nó chế ngự cơ thể, làm những hành vi mà trong thâm tâm cô rất muốn thực hiện, nhưng lại bị giáo lý của xã hội, quy chuẩn đạo đức của con người rào cản lại.

Không, đó chỉ là một thước đo, một chuẩn mực mà xã hội trưng bày ra. Người chấp pháp nó chính là linh hồn của Hyperlink.

Và giờ đây, khi cả cơ thể đấm chìm trong thăng hoa của xác thịt, linh hồn lại bị giày vò bởi những thứ mà xã hội coi là tội lỗi, điều mà người ta không cho phép nó được phơi bày ra.

Nỗi đau trong tâm hồn, không hiện hữu các vết sẹo, nhưng nó lại chằng chịt chẳng khác nào giao thông giờ cao điểm.

Sự sung sướng của cơ thể được giải tỏa khi và chỉ khi, lý trí không đủ sức mạnh để ngăn cản bản năng.

Để rồi, một cô gái ở tuổi dậy thì, tuổi ăn tuổi lớn, tâm lý lần nữa lại biến chuyển dữ dội.

...

Went nhận ra mình bị lạc mất Hyperlink, hay nói đúng hơn là Hyperlink không theo kịp cô.

Vấn đề này khá là rắc rối, nhưng cũng không khó giải quyết lắm.

Một đoạn llama nhanh chóng được kiến tạo, hư hư thực thực trôi nổi trước mắt cô.

“Đi!”

Llama đơn thuần tồn tại là vì mục đích của Went, nhưng cô không hiểu sao, bản thân lại phải giao tiếp với nó, cứ như nó là một sinh mệnh đặc thù, nên được công tâm đối xử bình đẳng như những sinh vật khác với nhau?

“Chắc là thói quen thôi..”

Went tự nhủ.

Trong khi đó llama cũng đã tìm thấy Hyperlink.

Went có chút kinh ngạc, “Khoảng cách gần như thế, còn chưa đến 5 mét mà mình lại không cảm nhận được?”

“Hành vi của Hyperlink tuy là bình thường, nhưng đặt trong tình cảnh hiện tại thì đó là trạng thái bất thường. Cứu người trước rồi tính!”

Went nhanh chóng tiến lại gần Hyperlink, không quên kéo hai tay cô ra rồi mặc quần trở lại, Went vỗ mặt Hyperlink mấy cái: “Hyperlink, Hyperlink. Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại! Ngươi có nghe tư nói gì không? Hyperlink?”

Thấy đối phương không còn khả năng nhận thức, cùng một dạng với người say, Went không còn tâm tư hao tổn thời gian ở đây, liền vác cô để lên trên lưng mặc cho cô còn đương lầm bầm làu bàu cái gì, cáu gắt không thôi.

“Trước đó Hyperlink không có vấn đề, lúc đánh nhau cũng không, bị Huyễn Âm thao túng càng không có chuyện, nhưng từ khi màn sương xuất hiện, Hyperlink cũng bắt đầu có những biểu hiện khác thường. Lúc ấy, mấy chuyện đó toàn là chuyện cỏn con, nhưng bây giờ xem ra đó chính là dấu hiệu báo trước cho hoàn cảnh hiện tại...mình đã quá chủ quan! Hyperlink là Trị Liệu Sư nhưng mới là Cấp Thấp, thuộc hệ Đỏ nhưng về mặt tinh thần quá yếu kém, cộng thêm những chuyện đã xảy ra, khiến linh hồn Hyperlink suy yếu đến cùng cực. Màn sương cũng đã tích độc đủ lâu, giờ là lúc nó bùng nổ cộng dồn bấy lâu nay trên người Hyperlink?!”

“Nếu màn sương một mực có tính ác ý, Hyperlink đã chết từ lâu!”

“Vậy thì hành vi của Hyperlink đơn thuần là ý niệm sơ khai của cô ta muốn thực hiện, còn màn sương chỉ có nhiệm vụ phóng đại nó mà thôi?”

Sau một hồi phân tích, Went mơ hồ biết được khả năng của màn sương, cũng như nguyên lý hay cách vận hành của nó. Biết được những điều này thì cách chữa trị cho Hyperlink cũng rất đơn giản: đưa cô ta ra khỏi màn sương, để tâm trí dần hồi phục, chiếm ngự lại quyền điều khiển cơ thể!

Ấy thế, nói thì dễ hơn làm. Nếu Went có thể thoát ra được màn sương, há Hyperlink có thể có chuyện.

Dẫu Went tự trách mình nhưng cô không hề cảm thấy áy náy, dù sao cô cũng không có tội tình gì, Hyperlink lại càng không, cô ta chỉ là nạn nhân.

Mặc dù vác thêm một người ở trên lưng mà chạy, tốc độ của Went không giảm đi, mà ngược lại, chính vì hai người ở cùng một chỗ, chạy cùng một đôi chân nên Went không hề lo lắng việc lạc nhau như trước nữa, cũng chuyên tâm vào việc chạy hơn.

Hơn thế, Went càng không sợ bị màn sương tác quái khi đã nắm được thông tin căn bản của nó.

Điều này giúp ít cho cô rất nhiều, hiện tại trước mắt là có thể cứu Hyperlink. Sau này, nếu có đánh nhau với kẻ địch, cô có thể lợi dụng những đặc tính này để chiếm tiên cơ.

Nhưng cô mong, tốt nhất là nó đừng diễn ra. Went đã quá mệt mỏi ở cái DD21 này rồi, cô chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt mà thôi.

Khu vực DD21 nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Với tốc độ thông thường, cần tối đa 2 – 3 ngày là đã có thể đến vùng biên của khu vực này. Nhưng khi màn sương xuất hiện, khả năng xác định phương hướng không còn chuẩn xác nữa, tốc độ cũng phải chậm lại để tránh việc vấp phải cành cây, tảng đá, hoặc rơi xuống vực,..

Zenbos đang gặp phải vấn đề oái oăm này. Hắn không có llama như Went để dò đường, cũng không thông thuộc khu vực địa lý nơi đây như các eSP – er khác vì vốn dĩ ngay từ đầu hắn đã bị nhốt trong Huyễn Cảnh.

Đối với hắn mà nói, có ở trong Huyễn Cảnh hay thực tại thì cũng không khác nhau là mấy, vì hắn có nhận ra méo đâu. Nên từ đầu chí cuối, ngoại trừ gặp vài người rồi bem nhau với họ, hắn cũng chả biết làm gì hơn, cứ đi một mạch một phương.

Còn chuyện làm nhiệm vụ gì đó, thôi quên đi. Máy móc đã bị hắn làm lạc đâu mất con mẹ nó rồi.

Hắn cũng không tin vì vậy mà người ta cho kích hoạt con chip làm nổ đầu hắn!

Đây là tai nạn, là sự cố ngoài ý muốn. Không phải chủ đích cố tình của hắn, chắc đám người kia cũng sẽ không vô lý quá đâu.

Nhưng vấn đề xuất hiện rồi.

Hắn làm lạc mất các thiết bị đo lường, vô pháp thực thi nhiệm vụ. Càng không thể có ý nghĩ là nhân cơ hội này đào tẩu được, hắn sẽ bị nổ chết lúc nào không hay.

Hắn nghĩ được hai lựa chọn.

Một là, đi men theo đường cũ, cố gắng nhớ mình bị mất đồ ở đâu, lụm nó lại rồi làm nhiệm vụ, thật thà trở về căn cứ.

Hai là, canh thằng nào đó có thiết bị rồi đập nó một trận, sau đó giết người cướp của.

Nghĩ đến đây, hắn thấy mình đần vãi chưởng. Lẽ ra trước đó, lúc đánh nhau với tên cụt tay nên cướp hàng của hắn luôn.

Mà đọc lại mấy chương trước thì thấy không phải, khi tỉnh lại thì hắn đã không nhìn thấy đối phương, nếu là bỏ chạy thì mắc cái éo gì phải bỏ lại mớ thiết bị cho hắn?

Vậy thì lần này đã khôn ra rồi, kế hoạch chính là giết người cướp của. Mà loại hành vi này có lạ gì với tên tội phạm giết người liên hoàn như hắn.

“Ha ha ha..cái này gọi là ngựa quen đường cũ, a không phải, gọi là cá gặp nước, cũng không đúng, mèo mù vớ phải chuột chết? Không không, nói chung là ông trời giúp ta, mấy chuyện này còn không làm được thì đúng là ta nên đập đầu vào gối tự sát chết cho rồi.”

“Nhưng làm sao để tìm được mấy thằng kia đây? Cứ đi hoài một hướng cũng không phải là cách, nhất là trong cái môi trường toàn khói bụi gì thế này. Mẹ nó, đất dưới chân còn không thấy đường đi thì tìm mả mẹ gì được. Thông thường thì sẽ đi tìm con mồi ở các quán bar, xế hộp,.. Rồi theo dõi con mồi từ xa, từ khi chúng nó ra khỏi quầy, xác định đường về nhà, bố cục xung quanh,.. Rồi lựa chọn thời điểm nó say bí tị, xung quanh không có ai rồi bắt cóc đem về chỗ ở. Nhưng mà chỗ đéo này làm gì có quán bar hay gì đâu, một bóng người cũng chả thấy nữa là!”

Chiếu lý, một tên tội phạm nguy hiểm như Zenbos, há có thể để Chính phủ cứu vớt ngày Xích Quả hiện diện. Cho đến khi tổ chức eSP – er của Qingdao cần chuột bạch thí nghiệm, mới có đề xuất dùng tù nhân để thực nghiệm. Mà hắn, chỉ là một con chuột may mắn trong hàng trăm con chuột được chọn, ở các cấp độ tội phạm khác nhau. Càng là kì tích trong kì tích khi trên 100 mạng, mới có một người thành công trở thành eSP – er, lại thuộc về con đường tiến hóa dị biệt.

Quan trọng hơn cả thảy là lãnh thổ trên đất liền của Qingdao khi đó chưa bị tự nhiên hóa, vẫn còn kiến trúc của con người, vẫn còn kịp để dùng tù nhân. Tỉ như Alaska hay chính là một tổ với Camryk's, hoặc như Heekcaa,.. Bọn hắn không may mắn như vậy, lãnh thổ của bọn hắn đã bị tự nhiên hóa một cách nhanh chóng, không kịp làm gì, đến khi ý thức được mình cần dùng người số lượng lớn để thí nghiệm thì mọi thứ đã quá muộn. Hoặc có thể nói, ngay cả khi bọn hắn biết trước tất cả, vẫn không có khả năng chứa chấp số lượng lớn người trong những lần đầu di cư.

Nếu không, sau đó sẽ chẳng còn sau đó.

Sẽ chẳng có Zenbos nào ở đây cả.