Alpha Vô Cảm Và Omega Vạn Nhân Mê

Chương 1



Bầu trời màu trong xanh, khu dân cư tấp nập người qua kẻ lại. Tử Đằng đứng trên ban công nhà trọ thẫn thờ nhìn xuống khung cảnh tươi vui đó. Đôi mắt màu nâu trong sáng khiến người khác không thể đoán được bản thân cậu đang nghĩ gì. Gió thổi làm mái tóc bay phấp phới, Tử Đằng khó chịu đi vào nhà.

Nhìn xuống thời khoá biểu dán trên bàn học, cậu chán nản thở dài:

"Lại đi học"

Một alpha bị mất khứu giác và vô cảm trước omega, beta như cậu sống trong cái thế giới tồn tại sáu giới tính này thật khổ sở. Đi đến đâu cũng đều thấy mọi người có đôi có cặp, còn bản thân dù xuyên đến đây đã hơn một năm nhưng vẫn chưa thể biết mùi hương của omega hay alpha nó như thế nào.

Tử Đằng thay bộ đồ và xách chiếc ba lô chuẩn bị lên đường. Vì trường cũng gần nên phương tiện đi lại của Tử Đằng chính là 'căng hải'. Vừa đi vừa ngắm cảnh cũng khá tuyệt!

Keng keng keng

Khá nhiều học sinh đi xe đạp, tiếng kèn nối nhau liên tiếp để nhắc mọi người mau tránh mình. Gần đến giờ vào lớp quả là đặc sắc!

Trường Tử Đằng theo học là một trường cấp ba chuẩn quốc tế, tất cả giới tính đều có thể theo học, nhưng chỉ có những thí sinh vượt qua được kì thi đánh giá mới có thể đặt chân vào ngôi trường danh giá này.

"Đàn anh!"

Một giọng nói hớn hở phía sau mình, Tử Đằng ngoái đầu lại. Thì ra là Gia Huy, đàn em khối lớp 10 cùng câu lạc bộ vẽ tranh với cậu. Tử Đằng khá thân với đàn em này, vì cậu ta là beta, không ngửi được tin tức tố giống cậu.

Vừa chạy đến Tử Đằng, Gia Huy chưa kịp thở đã vội hỏi:

"Anh biết tin gì chưa?"

Gia Huy mang biểu cảm mong chờ nhìn hắn. Trái với sự mong đợi đó, Tử Đằng là người thuộc dạng 'thông tin chậm'. Cậu lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Gia Huy không mấy thất vọng khi nhìn thấy biểu cảm đó, cậu ta đã sớm đoán được rồi, hỏi cho tăng độ bất ngờ thôi:

"Hôm nay có một omega cấp S chuyển đến trường chúng ta! Ngạc nhiên chưa!!"

"...Ờ, ngạc nhiên lắm, anh đi đây"

"........"

"Khoan, khoan đã! Đàn anh! Là omega cấp S đó, báu vật của nước V chúng ta, anh hờ hững như vậy sao??"

"Thì liên quan gì đến anh?" Tử Đằng tỏ vẻ khó hiểu.

"Ông trời ơi!!! Anh có phải là alpha kh-"

"Phải" Gia Huy chưa kịp nói hết câu đã bị Tử Đằng chen vào trả lời, một câu trả lời vô cùng nghiêm túc và chắc nịch. Không thể để người khác phát hiện ra sự bất thường của cậu được!

"......." Gia Huy bị chọc tức muốn hộc máu. Sau vài giây, cậu dùng đôi mắt mang chút bi thương nhìn đàn anh:

"Chỉ có anh bình tĩnh như thế thôi. Mấy tên alpha khác nghe tin đó xong đứng ngồi không yên, lũ đó còn phái cả người đến tận phòng làm việc của giáo viên ngóng tin tức, à, còn canh cả phòng bác bảo vệ nữa. Mấy cô, mấy cậu omega, thậm chí cả beta còn kích động hơn anh cơ! Cái đất nước này, omega cấp S trưởng thành còn chưa đến một trăm người, nói chi còn là học sinh cùng tuổi với chúng ta"

"Anh bị tâm thần phân liệt đúng không? Đừng có giấu em"

Cóc

Tử Đằng gõ một cái khá đau lên cái đầu hay nghĩ nhiều của Gia Huy, cậu nhún vai:

"Anh chỉ là alpha cấp D, không dám để ý tới nhân vật lớn"

Nói xong liền liếc mắt xuống đồng hồ của Gia Huy:

"Sắp vào giờ rồi, đi thôi"

Gia Huy gật đầu, buồn thiu khi phản ứng của đàn anh không như mong đợi, cậu thua cược rồi, huhu!

Phía sau hai người, cách tầm tám bước chân có một cô gái trùm kín cả cơ thể lặng lẽ theo sau, nở nụ cười hài lòng.

'Mong là cậu thật lòng nghĩ như vậy'

Cô gái nhìn chăm chú vào bàn tay của beta lạ mặt đang đặt trên vai Tử Đằng. Thầm không vui.

Tử Đằng bỗng dưng thấy đàn em run người, quan tâm hỏi:

"Sao thế?"

"Tự dưng em thấy lạnh gáy!"