Ái Dục: Tội Phạm Tình Yêu

Chương 14: Thỏa mãn (H+)



Son môi của cô nhòe đi, gương mặt xinh xắn không tránh khỏi thất thần khi La Cung Bách giờ đây đã hóa thú. Dù cô có nói gì hay giải thích ra sao anh đều nghe không lọt tai.

Nụ hôn miễn cưỡng chẳng chút ngọt ngào, cô có vùng vẫy né tránh nhưng không thể, vừa rời môi nhau, anh liền nhìn cô với anh mắt đầy căm phẫn:

- Nếu cô muốn tìm đàn ông để vui vẻ thì chi bằng để tôi thỏa mãn cô.

Anh càng nghĩ càng xa và sai lệch. Chỉ cần biết cô ra ngoài gặp đàn ông, đặc biệt người đó còn là Tô Thẩm Dương thì anh sẽ nổi trận lôi đình, hành động như một kẻ điên bị đả kích tinh thần.

- Không, mau bỏ tôi ra, anh điên rồi. Tôi không phải là Cố Mãn Đình.

Mặc lời đính chính trong vô vọng của cô, Cung Bách thô bạo xé toạc chiếc đầm cô đang mặc trên người. Trước đây anh đã không có được cô, sau nhiều năm gặp lại, nỗi yêu hận vẫn tiếp tục dày vò anh.

Cung Bách đã phần nào tha thứ vì quá yêu người cũ, anh muốn chinh phục cô, muốn cả hai quay về bên nhau, chỉ cần cô đừng phản bội anh thêm một lần nào nữa. Nhưng khi anh thấy cô đến quán bar gặp Tô Thẩm Dương, anh đã vô cùng tuyệt vọng.

Người con gái anh yêu lần nữa muốn rời khỏi anh để chọn lựa một người đàn ông khác. Nếu đã như vậy, anh thà chiếm lấy cô, ép buộc cô phải ở cạnh anh.

- Bỏ tôi ra, tôi xin anh, đừng mà.

Phần vải che chắn trước ngực bị xé rách, để lộ chiếc áo lót nhỏ khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.

- Anh điên rồi, dừng lại đi.

Cô vặn mạnh cổ tay nhưng vẫn không thoát khỏi sự kiềm hãm của bàn tay to lớn đang siết chặt. Anh vừa bảo sẽ khiến cô phải khóc lóc van xin, xem ra lần này Lạc Xuyên khó lòng tránh khỏi số mạng đã định.

Anh dùi mặt vào hõm cổ của người con gái dưới thân, không ngừng hít hà mùi hương quyến rũ trên làn da trắng mơn mởn. Rất nhanh nụ hôn đã di chuyển xuống ngực, cảm giác nhột nhạt truyền khắp cơ thể cô.

- Đừng, dừng lại đi mà, tôi không phải Cố Mãn Đình, anh nhầm rồi.



Gương mặt lẫn vóc dáng của cô đều giống hệt với người yêu cũ của anh. Hơn nữa, Cung Bách biết rất rõ gia đình của Cố Mãn Đình, cô ấy là con một, hoàn toàn không thể có chuyện có chị em song sinh. Chính vì vậy chuyện người giống người như đúc trong khi chẳng có quan hệ họ hàng khiến anh cảm thấy rất khó tin. Từ đầu đến cuối, anh đều khẳng định Lạc Xuyên chính là người yêu cũ đã phụ bạc anh.

- Chẳng phải tôi đã nói dù cô có phải là Cố Mãn Đình hay không thì cũng phải chịu sự kiểm soát của tôi thôi.

Vừa nói dứt lời, anh đưa tay kéo mạnh bra áo một cách thô bạo khiến dây áo bị đứt toạc. Đôi gò bồng đảo to tròn lộ ra ngay trước tầm mắt anh. Hai viên ngọc hồng hào quyến rũ đến mê người.

Cô đỏ mặt vì xấu hổ, cảm xúc hỗn loạn khi thân thể bị phơi bày một cách đầy miễn cưỡng.

- Anh mất trí rồi, bỏ tôi ra.

Những lời cầu xin, phản kháng của cô dần trở nên tuyệt vọng, bàn tay to lớn chạm vào nơi căng tròn rồi không ngừng nhào nặn. Đôi môi cô lại bị chiếm lấy, liên tục trao nụ hôn trong sự gượng ép.

Cô muốn đưa hai tay che chắn trước ngực nhưng không thể, anh ghì chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, ngăn chặn tuyệt đối sự kháng cự của Lạc Xuyên. Cơ thể tuyệt mị bị sờ soạng đủ chỗ, sự kích thích xác thịt khiến hai nụ hoa hồng trở nên cứng cáp, anh nở nụ cười nhếch môi, trong mắt cô lúc này Cung Bách chẳng khác nào tên cuồng bạo đang gieo rắc sự nguy hiểm, gây ám ảnh đầy kinh hoàng.

- Tôi thấy cơ thể của cô thành thật hơn lời cô nói.

Anh chẳng những vượt giới hạn mà còn nói ra những lời châm chọc vô sỉ. Cô tức giận muốn đánh anh nhưng lại bất lực, chỉ biết trơ mắt nhìn người đàn ông đang dần xâm chiếm mọi ngóc ngách trên cơ thể cô.

Ngực cô hằn đỏ vết tích bàn tay vừa thỏa sức xoa nắn. Anh tiếp tục tiến xa hơn, xé cả phần còn lại bên dưới của chiếc đầm đang che chắn vùng nhạy cảm. Cô hốt hoảng, tâm trí hỗn độn, cố gắng vặn vẹo tay thật mạnh nhưng Cung Bách càng siết chặt khiến cô đau điếng người.

- Dừng lại đi, tôi xin anh, tôi biết lỗi rồi, thiếu gia à, xin anh...

Bây giờ cô chẳng còn cách nào khác ngoài nài nỉ vai xin. Cơn thịnh nộ trong anh đã trổi dậy thì nào có chuyện dễ dàng buông tha. Anh đã nói sẽ khiến cô phải khóc lóc cầu xin anh, xem ra Cung Bách đã làm được.

Cung Bách cắn nhẹ vành tai cô trong khi bàn tay hư hỏng lại đang mò mẫn tìm đến nơi tư mật. Cô cố khép hai chân lại, nỗ lực mong mang hòng ngăn chặn hành động của anh. Mọi thứ thầm kín trên người cô gần như đã để lộ ra ngay trước mắt anh, chỉ còn duy nhất nơi quý giá nhất vẫn đang được ẩn giấu phía sau chiếc quần nhỏ.

Anh buông tay đang giữ chặt lấy hai cổ tay cô, trong lúc Lạc Xuyên chưa kịp phản ứng thì mảnh vải nhỏ duy nhất còn sót lại trên người cô đã bị cởi bỏ. Anh nhanh chóng tách hai chân thon dài rồi ngang nhiên chen vào giữa, vị trí nhạy cảm cứ thế hiện ra chẳng chút che đậy...