Yêu Thần Lục

Chương 661: Dùng Đạo Của Người




Trần Vân Thanh nhìn lên kinh ngạc.

Một chưởng vừa rồi của Lâm Thế Đạo không có gì là đặc sắc, chỉ tương đương với lại Nhị Giai Trung Phẩm Yêu Kỹ cảnh giới tiểu thành.

Tuy nhiên tu vi của lão già này lại quá cao, Yêu Sư thất trọng trung kỳ cảnh giới, dựa vào Linh Lực hùng hậu trong có thể của mình, xuất ra chiêu thức uy lực không phải là bình thường Yêu Sư trung kỳ có thể chống lại được.

Vừa rồi không phải hắn dùng Lôi Bộ nhanh chóng tránh đi, chỉ sợ hiện tại mình đã là một cái xác chết mất rồi.

"Yêu Sư tứ trọng hậu kỳ..?"

Lâm Thế Đạo ngạc nhiên.

Nhìn Trần Vân Thanh này còn rất là trẻ tuổi, không nghĩ lại là Yêu Sư tứ trọng hậu kỳ cường giả, vừa rồi không phải tên này sử dụng thân pháp làm Linh Lực giao động, hắn còn là không hề biết Trần Vân Thanh cảnh giới chân chính nữa mà.

Khoan đã! Mà sao tên Trần Vân Thanh này có thể là Yêu Sư tứ trọng hậu kỳ được kìa.

Trong hàng cự đầu của Mân Việt Học Viện hắn cũng nghe qua không ít, nhưng hắn chưa nghe nói qua Trần Vân Thanh cái tên này.

"Chết..! Hôm nay mày nhất định phải chết..!"

Nhận ra được tu vi chân chính của Trần Vân Thanh, sát ý bên trong ánh mắt của Lâm Thế Đạo càng ngày càng nông đậm.

Tuổi trẻ thiên kiêu, thật sự là tuổi trẻ thiên kiêu, mới nhiêu đây tuổi đã có cảnh giới như thế này rồi, nếu mà để tên tiểu tử này có thêm thời gian, vậy hắn làm sao có thể sống sót được.

Lâm Thế Đạo hắn đối với tu luyện cũng có hứng thú, thiên phú cũng không đến nỗi tệ, nhưng là đột phá được Yêu Sư cũng phải ngoài ba mươi tuổi.

Còn Trần Vân Thanh này mới mười mấy tuổi đã là Yêu Sư tứ trọng, tại Lạc Việt Vương Quốc nơi này hắn chưa từng nghe nói qua, hai người bọn họ đã kết thù, như vậy hôm nay không thể nào để loại thiên kiêu này còn sống mới được.

"Xẹt..! Chạy thôi..!"

Yêu Sư thất trọng trung kỳ thật sự rất mạnh, muốn đối phó với lại cường giả như thế này đối với lại Trần Vân Thanh hắn đúng thật sự là có một chút khó khăn, tạm thời lánh đi mũi nhọn của đối phương trước cái đã, sau này quay lại tính toán với đối phương cũng không muộn.

"Xẹt..!"

"Ân..! Sao lại thế này..?"

Chuyện quái lạ gì thế, hắn dùng hết tốc độ chạy thật nhanh, nhưng làm sao chạy cả buổi hắn cũng liền là đứng nguyên tại vị trí cũ như thế này.

"Xẹt.!. Rầm..!"

"Tiểu tử..! Chạy đi..! Sao mày không có chạy tiếp nữa..?"

Lâm Thế Đạo thân ảnh như ma mị, Trần Vân Thanh còn chưa kịp phản ứng lại thế nào thì đã phải ăn ngay một cước của đối phương, căn bản không có cách nào để tránh né cả.

"Khụ..! Phốc.!"

"Trận Pháp..! Ông dùng Trận Pháp giam cầm tôi lại..!"

Cảnh vật xung quanh khác biệt, nơi đây không thể nào là rừng rậm chứa đầy cây cối được, hắn cũng không thể nào chạy mãi vẫn không rời khỏi vị trí cũ một bước, nhớ đến thân phận của Lâm Thế Đạo, hân liền nghĩ ngay ra là mình đã rơi vào Trận Pháp của đối phương mất rồi.

"Mày cũng không có ngu lắm..!"

Lâm Thế Đạo gật đầu, Trận Pháp nơi đây hoàn toàn hắn làm ra, cấp độ của nó lên đến Tam Giai Trung Phẩm, mục đích là giam cầm Trần Vân Thanh lại, cũng là không muốn để cho người khác nghe tiếng động lạ quấy rầy hành động của hắn.

Mới ban đầu hắn còn cho là mình làm việc có chút cẩn trọng, đối phó với lại một tên tiểu tử mười mấy tuổi chưa ráo máu đầu, lại đi dùng đến Trận Pháp cao siêu như thế để đối phó.

Tuy nhiên qua chuyện vừa rồi hắn là quá may vì quyết định của mình hoàn toàn đúng đắn, thằng nhóc Trần Vân Thanh này không phải là thiên kiêu bình thường, mà là một tên quái vật, thân pháp vừa rồi y sử dụng là Tam Giai Trung Phẩm Yêu Kỹ cảnh giới viên mãn, dựa vài loại thân pháp này, muốn thoát khỏi lòng bàn tay của Yêu Sư thất trọng trung kỳ như hắn là không có gì khó khăn.

"Ong.!"

"Mày có thể lên đường được rồi..!"

Phiến La Chưởng xuất ra, Lâm Thế Đạo cười gằn một tiếng, đêm dài lắm mộng, dù là nắm chắc phần thắng trong tay, thằng nhóc này ở trong Trận Pháp của mình có chắp cánh cũng không phải thể nào bay được, nhưng là hắn nghĩ vẫn nên kết thúc cái mạng của y sớm một chút thì hay hơn.

"Rầm..!"

"Không trúng sao..?"

Lâm Thế Đạo nhíu mày, uy lực một chưởng của hắn hắn hiểu quá rõ ràng, Yêu Sư lục trọng hậu kỳ toàn thịnh cũng chỉ có nước chết, Trần Vân Thanh chỉ là một tên Yêu Sư tứ trọng hậu kỳ, thêm vào còn tại trong Trận Pháp của hắn, sao có thể tránh được một chưởng kia được nhĩ.

"Ân..! Nguy hiểm..!"

Lâm Thế Đạo là Yêu Sư thất trọng cường giả, thần thức của hắn là linh mẫn hơn bình thường Yêu Sư trung kỳ trở xuống quá nhiều, chỉ cần có gió thổi cỏ lay quanh hắn vài mét, hân cũng liền có thể phát hiện ra.

"Rầm..! Phốc..!"

"Mày..!"

Phát hiện ra nguy cơ đằng sau là một chuyện, có thể tránh thoát được hay không là mộ chuyện khác, Trần Vân Thanh sử dụng thân pháp của y quá nhanh đi mất, hắn lại không cảm nhận được vị trí chính xác của Trần Vân Thanh, trúng chiêu là chuyện không thể nào tránh khỏi.

"Lão già dịch..! Trên người của ông có mặt hộ giáp sao..?"

Trần Vân Thanh không có tấn công nữa, đưa mắt về còn đang giả vờ như người sắp chết Lâm Thế Đạo bên kia gằn giọng hỏi.

Nhiệt Hỏa Nguyên Dương chưởng của hắn đã đạt đến cảnh giới viên mãn, thêm vào Hắc Ngục Thôn Viêm lực lượng, Yêu Sư thất trọng hậu kỳ trở xuống hoàn toàn không có cơ hội sống sót, nhất là hắn còn dùng chiêu đánh lén nữa chứ.

Lâm Thế Đạo này hắn nhìn ra chiến lực không hơn Yêu Sư thất trọng sơ kỳ là mấy, người như vậy ăn một chưởng toàn lực của hắn đúng lý đã đi đời nhà ma rồi, không có ngấp ngoải như hiện tại đâu. Tên này rõ ràng là đang đóng kịch, muốn để cho hắn sơ ý liền ra tay đây mà.

"Hắc.. Hắc..! Trần Vân Thanh..! Tao thật sự có chút xem thường mày ..!"

Lâm Thế Đạo đứng lên, chứng minh lời nói của Trần Vân Thanh vừa rồi hoàn toàn là sự thật.

Nhưng vẫn không hoàn toàn chính xác trăm phần trăm, đúng là Hộ Giáp hắn mang trên người có thể đem đại lượng kình lực của Trần Vân Thanh hóa giải, nhưng lực lượng phản chấn của nó cũng làm cho lục phủ ngũ tạng của hắn chấn động không hề nhẹ, nôn ra huyết kia vừa rồi cũng không phải là đóng kịch duyên cớ đâu.

Nếu mà Trần Vân Thanh này tiếp tục công kích thêm vài lần nữa, kình lực không hề giảm, hắn dù có Hộ Giáp tại thân, cũng sẽ bị chấn đến chết, đáng tiếc là thằng nhóc này không có cơ hội thứ hai như vậy nữa.

"Xẹt..! Ong..!"

"Phiến La Chưởng..! Giết..!"

Không thể làm cho Trần Vân Thanh mắc mưu lo là cảnh giới cũng không có sao, Lâm Thế Đạo hắn chỉ tốn thêm một ít thời gian cùng sức lực nữa mà thôi.

Nên nhớ hắn là nắm quá nhiều lợi thế, Trần Vân Thanh một khi còn ở tại trong Trận Pháp của hắn, hắn liền có thể làm chủ sinh tử của y, hắn là không tin y có thế may mắn thoát khỏi bàn tay của hắn thêm một lần nữa.

"Ong..! Rầm..! Phốc..!"

"Sao..! Sao..! Lại như thế này..?"

Kịch bản không đúng, Lâm Thế Đạo hắn nương theo Trận Pháp hỗ trợ biến mất, Trần Vân Thanh sẽ không thể nào phát hiện ra được tung tích của hắn, sẽ bị động chịu đòn mới phải, như thế nào người trúng chiêu lại là hắn đây, tên Trần Vân Thanh đó làm như thế nào mà làm được như thế kia.

"Lâm Thế Đạo..! Mùi vị gậy ông đập lưng ông có phải thoải mái lắm hay không hả..?"

Trần Vân Thanh treo nụ cười trên môi, đi đến Lâm Thế Đạo vị trí, dùng chân đạp lên ngực của hắn, có chút ra sức.

Nếu như vừa rồi hắn còn là sợ Lâm Thế Đạo giở trò, như vậy bây giờ đã không còn cần thiết nữa, liên tiếp trúng phải hai chưởng toàn lực của hắn, dù là Yêu Sư bát trọng hậu kỳ cũng là không thể nào chịu nỗi, huống chi là Lâm Thế Đạo tên này.

"Khụ..! Phốc..!".

"Mày..! Mày..!"

Làm sao có thể biết được chính xác vị trí của hắn, nên nhớ hắn là ẩn trốn bên trong Trận Pháp để mà xuất thủ a.

Còn vừa rồi Trần Vân Thanh nói với hắn gậy ông đập lưng ông gì đó, không lẽ.

"Hắc .. Hắc..! Lâm đại sư, ông đoán đúng rồi..! Tôi chính là lợi dụng Trận Pháp của ông, để mà đánh lại ông đó!"

Trần Vân Thanh thêm ra sức một chút, cách Hộ Giáp dùng Linh Lực đánh tan đi Khí Hải của Lâm Thế Đạo, có như vậy, tên này mới không thể nào làm ra sóng gió gì nữa.

Cẩn thận của Trần Vân Thanh hắn tuyệt đối không thừa, tên Lâm Thế Đạo này là một con cáo già, còn là lâu năm Trận Pháp Sư cao cấp, thủ đoạn tuyệt đối không ít, hắn dù nắm chắc phần thắng, nhưng cũng không muốn lật thuyền trong mương đâu.


"Phốc..!".

"Không thể nào..! Không thể nào..!"

Khí Hải bị phế mang đến đau đớn Lâm Thế Đọa là nhận ra được, Lâm Thế Đạo biết quá rõ từ nay trở về sau hắn hoàn toàn trở thành một tên phế nhân thực sự rồi.

Tuy nhiên hắn không có quan tâm đến chuyện này, mà hắn quan tâm đến lời nói vừa rồi của Trần Vân Thanh nhiều hơn.


Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.