Yêu Thần Lục

Chương 613: Sao Lại Ở Đây




Nếu mà Trần Vân Thanh như bọn họ biết chỉ là một tên không quyền không thế, như vậy Trần Vân Thanh sẽ không bao giờ có thể là đối thủ của Lăng Thành Phong được cả.

Nhưng tình cảnh bây giờ đã khác, Trần Vân Thanh có hậu trường, hậu trường của y so với lại Lăng Thành Phong chỉ có hơn chứ không có kém, niềm tin của bọn họ lại lung lay.

Như trong vòng ba tháng thời gian, Trần Vân Thanh học được tuyệt kỹ gì từ Phát Chính Nam, vậy trận chiến giữa hai người Lăng Thành Phong kết quả cũng thật khó nói, bọn họ là không muốn mạo hiểm lớn đến như thế này đâu.

"Hừ..! Các người nghĩ có khả năng sao..?" Tinh Khoa hừ lạnh một tiếng, quay bước bỏ đi.

Đến hiện tại hắn vẫn còn là đang bị sốc bởi tin từ vừa rồi Vu Hình vừa mới công bố, càng sốc hơn nếu như ba tháng sau Trần Vân Thanh dành chiến thắng, khi đó con số hắn phải bồi thường là xấp xỉ hai mươi triệu điểm cống hiến.

Nghĩ đến con số kia, trong lòng của hắn không khỏi tê tái một chút.

Hai mươi triệu điểm cống hiến, nó tương đương với lại một phần ba tài sản trong tay của hắn, nó là hắn dành dụm kinh doanh bao nhiêu năm ở Mân Việt Học Viện mới được đến.

Tiền mồ hôi xương máu của hắn, phải nghĩ một biện pháp nào đó hắn không cần phải trả số điểm cống hiến này mới được.

"Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma thôi!"

Nhất Hiện đám Ngoại Viện đệ tử nhìn thấy Tinh Khoa mặt xám mày tro rời đi, trong lòng vui vẻ đến lạ thường.

Bình thường Tinh Khoa dựa vào thế lực của mình ăn chặn tiền bạc của không ít đệ tử, nhiều người chỉ dám giận mà không dám nói, cũng không dám phản kháng.

Nhưng giờ xem ra tên này gặp phải quả báo mất rồi.

Mấy chục triệu điểm cống hiến cũng không phải số tiền nhỏ đâu nha.

...

"Thường Quân đại ca..! Anh muốn tự tay giết Trần Vân Thanh xem ra khó khăn rồi..!"

Nhìn Mạnh Thường Quân trên mặt không vui, Thiệu Mỹ Mỹ cũng là không quên đã kích y một câu.

Trần Vân Thanh tiếp được một chiêu kiếm của Lăng Thành Phong mà không có chết, còn là can đảm ước hẹn Lăng Thành Phong ba tháng sau sẽ quyết đấu một phen, thực lực nhìn qua rất là không đơn giản.

Chưa nói đến hiện tại Trần Vân Thanh có chỗ dựa phía sau là Phát Chính Minh, hậu trường này ngay cả cha của Mạnh Thường Quân cũng không dám đắc tội, muốn giết Trần Vân Thanh trả thù mà nói đã khó càng thêm khó à nha.

"Không có vấn đề gì..! Ta có thể tự mình giải quyết được..!"

Gặp nhiều bất lợi trong tay, tuy nhiên Mạnh Thường Quân vẫn là khá tự tin về việc mình có thể tự tay giết được Trần Vân Thanh.

Hắn nhìn qua, Trần Vân Thanh hiện tại thực lực không cao, trên cảnh giới còn kém cả hắn nhiều, thêm thủ đoạn trong tay, hắn hoàn toàn có thể giết được Trần Vân Thanh.

Cái mà hắn lo âu hiện tại chẳng qua chỉ là Phát Chính Nam lão già mắc dịch kia.

Nhưng chỉ cần hắn làm kín đáo một chút, sẽ không có người nào nhìn ra được một chút sơ hở gì cả.

'Hừ..! Mình vẫn nên chuẩn hơn kế sách tiếp theo thì hay hơn..!' Thiệu Mỹ Mỹ nhìn theo hướng đi của Mạnh Thường Quân trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng.

Dựa vào Mạnh Thường Quân có thể giết được Trần Vân Thanh, cái này sau khi chứng kiến một màn vừa rồi nàng là đã không còn có niềm tin nữa.

Nhưng không sao, nàng tự có kế sách của mình, dù Mạnh Thường Quân có giết được Trần Vân Thanh hay không, tên đó cũng phải chết.

...

"Người này quả nhiên bất phàm..!"

Trâu Thiệu Long không khỏi cảm thán một tiếng, hắn nghĩ lại nếu mình ở trong hoàn cảnh của Trần Vân Thanh vừa rồi, dùng toàn bộ thực lực cũng khó có thể thoát khỏi một chiêu kiếm vừa rồi của Lăng Thành Phong.

"Minh chủ nói không sai, Trần Vân Thanh là một người hết sức bất phàm..!" Khương Duy gật đầu.

Nếu Trần Vân Thanh là một người bình thường, hắn cũng không có giới thiệu Trần Vân Thanh cho Trâu Thiệu Long quen biết.

Nếu mà Trần Vân Thanh là người bình thường, Đường Thư cũng không phải tỏ ra kiên kỵ Trần Vân Thanh đến như thế này.

"Minh chủ..! Vậy ý của anh là..!"

Đường Thái Phật thấy hỏa hầu cũng đã đủ rồi, liền là lên tiếng đề nghị.

Trần Vân Thanh thực lực là không phải chê, thêm nữa hiện tại y còn là đệ tử của Phát Chính Nam, đại thần cấp bậc của Mân Việt Học Viện, suy đi nghĩ lại, bọn họ cũng chỉ thấy mỗi mình Trần Vân Thanh là hợp lý hơn cả.

"Để ta suy nghĩ lại một chút..!"

Trâu Thiệu Long lắc đầu, Trần Vân Thanh người này đúng thật là rất ưu tú, tuy nhiên không biết tính cách của y ra làm sao, trước khi đưa ra quyết định hắn phải suy nghĩ cho thật cẩn thận một chút, quan sát Trần Vân Thanh thêm một thời gian nữa rồi mới đưa ra quyết định.

Chí ít cũng phải nhìn Trần Vân Thanh có vượt qua được quan ải Lăng Thành Phong này hay không cái đã.

...

Số ba trăm lẽ hai biệt viện bên ngoài cửa nhà.

"Vân Thanh học viện trưởng..! Là tôi quá mạo muội, xin anh bỏ qua cho..!"

Vu Hình ôm quyền thật sâu nhận lỗi với Trần Vân.

"Không có sao..! Tôi không có trách anh..!"

Trần Vân Thanh lắc đầu, hắn hiểu Vu Hình này nhận lỗi là vì chưa có sự đồng ý của hắn đi đem chuyện của hắn cùng Phát Chính Nam tiết lộ ra bên ngoài.

Ban đầu hắn cũng có chút giận Vu Hinh, tên này tuyên dương ra như thế, mọi người đều hiểu lầm hắn là đệ tử của Phát Chính Minh, vốn không muốn dựa hơi Phát Chính Minh cũng không có được rồi.

Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn thấy Vu Hình làm việc không có sai lầm gì.

Lăng Thành Phong tên này hắn không sợ, chỉ e ngại tên này nghĩ mình không thể dành chiến thắng, lợi dụng thế lực cha chú phía sau đối phó mình, khi đó dù hắn có bản lĩnh như thế nào cũng khó mà chống lại.

Đưa Phát Chính Minh ra, làm cho tất cả mọi người đều có kiên kỵ trong lòng, ít ra cho bọn họ biết, Trần Vân Thanh hắn cũng có chỗ dựa rất mạnh phía sau, hậu bối tranh đấu trong đó dùng thủ đoạn gì cũng được, nhưng nếu trưởng bối xen tay đi vào, như thế là hoàn toàn không được.

Nhìn gương mặt của tên Lôi Thiện kia phát khiếp khi Vu Hình nói ra hắn có quan hệ thầy trò với lại Phát Chính Nam cũng là đủ hiểu, cái chiêu bài Phát Chính Nam ở Mân Việt Học Viện này vẫn còn có rất là nhiều tác dụng, qua chuyện này hy vọng cái tên tiểu nhân Lăng Thành Phong kia đừng có giở trò gì mờ ám nữa.

Thế nhưng lần này mình phải mắc nợ Phát Chính Nam kia một cái nhân tình mất rồi.

"Vân Thanh học trưởng hiểu được ta cũng an tâm..!"

Vu Hình gật đầu, hắn sợ chính là Trần Vân Thanh là một tên sĩ diện hảo, vì chuyện này đi trách mắng mình, như vậy thì thật sự không tốt, may hắn không có nhìn nhầm người.

Cũng nên đến lúc trở lại rồi..!

Để xem nghe đâu bây giờ nhiều sòng bạc bên trong Mân Việt Học Viện đang lập ra trận cá cược giữa Trần Vân Thanh cùng Lăng Thành Phong ba tháng sau, nếu lợi dụng tốt, không chừng mình có thể phát tài lớn cũng nên.

Không mong gì thắng được vài trăm lần, chỉ cần một hai chục lần hắn cũng đã ẳm đủ, phải nhân lúc đám chủ sòng kia chưa phả ứng kịp ra tau mới được, chờ bọn chúng tỉnh ra, hạ thấp tỷ lệ xuống, khi đó kình lại thiệt thòi lớn.

"Vu Hình học đệ..! Cậu có thân phận gì..?"

Vừa muốn bước vào trong nhà, ngẫm nghĩ lại chuyện phát sinh vừa rồi, Trần Vân Thanh quay lại hỏi Vu Hình một câu.

Cả Lăng Thành Phong cùng Lôi Thiện đều không phải là hạng người lương thiện gì.

Vu Hình hôm nay chạy lên Lôi Đài chất vấn hai người đó đến đỏ mặt tía tai, nhưng cả hai lại không có dám lên tiếng hó hé cái gì, càng không nói đến chuyện trách mắng Vu Hình, người bình thường tuyệt đối sẽ không có cái đãi ngộ đó.

Hắn thật là hiếu kỳ không biết Vu Hình này là thần thánh phương nào, hay hậu trường của y lớn đến trình độ nào.

"Vân Thanh học trưởng..! Không giấu giếm anh, Quận Thủ phu nhân chính là cô cô của tôi..!"

Vu Hình mỉm cười, hôm nay hắn biểu hiện khác người như vậy, nếu Trần Vân Thanh không nghi hoặc thân phận của hắn, hắn còn cho đây là chuyện không bình thường đâu.

Cũng vậy, hai người bọn họ dù sao cũng có duyên, nói cho y biết hậu trường phía sau lưng của hắn cũng không có sao.

"Cạch..!"

"Là cháu của Quận Thủ đại nhân, hèn gì..!" Trần Vân Thanh mở cửa đi vào bên trong, không khỏi lắc đầu cười nhạt.

Mân Việt Quận nơi này nói thế lực lớn nhất không phải là Mạnh Gia, Ngô gia, hay Mân Việt Học Viện, lớn nhất phải tính đến là Nguyễn gia, dù không thực sự đem nhiều năng lượng đến Mân Việt Quận, nhưng cũng không có người nào dám khinh thường Nguyễn gia cả, bọn họ chính là nắm giữ quyền lực triều đình trong tay.

Đây là chưa nói đến lực lượng quân đội hùng mạnh đang trấn thủ tại Trường Sa Sơn Mạch, nghe đâu đại tướng quân thống lĩnh Trường Sa Quân Đoàn cũng là họ Nguyễn thì phải.

"Vân Thanh đại ca..! Anh đã trở về rồi..!"

"Ân..! Tư Tư..? Sao em lại ở đây..?"



Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.