Yêu Thần Lục

Chương 485: Hưởng Thụ Mỹ Nhân




Tiều Thủ, Kỷ Nguyên, hai người đều là tộc trưởng của hai đại gia tộc là Kỷ gia cùng Tiều gia, hai gia tộc khá hùng mạnh tại bên trong Chấn Nam Thành này.

Tuy không thể nào so sánh được với lại những đại tộc có thâm niêm như Mang gia hay Trần Gia, nhưng bên trong gia tộc cũng là có Yêu Sĩ cửu trọng cường giả tọa trấn.

Nói đâu xa, hai người Tiều Thủ cùng Kỷ Nguyên chính là hai tôn Yêu Sĩ cửu trọng cường giả.

Nơi này Chấn Nam Thành, nếu hai gia tộc bọn họ liên minh lại với nhau, ngay cả những đại tộc như Trần Gia cũng phải kiên kỵ ba phần.

Thực tế là bọn họ đã làm như thế, bao nhiêu năm qua, vì đề phòng sự bành trướng cùng uy hiếp của Tam Đại Gia Tộc, Kỷ gia cùng Tiều gia đã liên minh, hai bên thường có những cuộc hôn nhân mang tính chính trị cao, nhằm cũng cố niềm tin nơi nhau.

Lần này hai người bọn họ cùng nhau uống trà bàn chuyện ở nơi đây, đều là vì chuyện Mang gia vừa mới bị Trần gia diệt, cùng với lại mệnh lệnh mới nhất của Trần gia sai bảo bọn họ đi truy tìm tung tích của Trần Vân Thanh.

Đây là những chuyện hết sức là hệ trọng, vì nếu chỉ cần quyết định sai một ly, đổi lại hai gia tộc bọn họ sẽ phải đi van dặm, mà không phải một dặm như trước nữa.

"Nhận ra..! Từ bên trong tờ thông báo này, tôi có thể đoán được Trần gia đang sợ hãi..!"

Kỷ Nguyên gật đầu, đây đều là chuyện mà hai người bọn họ đều đã nhìn ra từ trước, muốn hỏi cũng chỉ là để xác nhận thêm một chút cái nhìn của đôi bên mà thôi.

"Vậy ý của anh là gì..?".

Là nghe theo sự sai bảo của Trần gia, dốc hết toàn lực để truy tìm Trần Vân Thanh, sau đó liền có thể bình an sống qua ngày, hay là có cái ý nghĩ khác nữa, hắn cũng là rất muốn biết Kỷ Nguyên quyết định như thế nào.

"Trần gia bây giờ thế lực rất mạnh..!" Kỷ Nguyên trầm ngâm một chút, sau đó đưa ra nhận định.

Trần gia sau khi đem cả Tô gia cùng Mang gia tiêu diệt, đã không còn nghi ngờ gì nữa là bá chủ chân chính của Chấn Nam Thành nơi đây.

Hiện tại tất cả thế lực bên trong Chấn Nam Thành đã không còn ai không phục, cũng không còn người nào dám chống đối. Nếu như Trần Gia muốn, không cần tự mình ra tay, chỉ cần sai bảo các thế lực khác, cũng đã đủ đem hai gia tộc mình tiêu diệt, cho nên hắn nói, Trần Gia bây giờ thế lực rất mạnh, mạnh đến nỗi không ai dám phản kháng.

"Bọn họ liệu có bỏ qua cho chúng ta..?" Tiều Thủ cũng nhàn nhạt tiếp lời.

Giường bên cạnh, sao có thể cho người khác cùng ngủ.

Kỷ gia bọn họ cùng Tiều gia không phải là những gia tộc yếu kém như Minh gia hay Tù gia, mà là những gia tộc có đủ thực lực chống lại được Trần gia, nếu cả hai liên thủ lại, đã không thể kém hơn Mang gia.

Một cái uy hiếp tiềm tàng như vậy, không sớm hay muộn, Trần Gia cũng sẽ nghĩ cách đối phó.

Theo như hắn dự đoán, chậm nhất là khi bọn họ đã đem Mang gia tiêu hóa xong, giải quyết một số chuyện khó nhằn của mình, cũng là lúc Trần gia đem hai gia tộc mình xóa tên, từ giờ đến khi đó, cần phải chuẩn bị kỹ càng một chút mới được.

"Trần Gia cũng không phải không có điểm yếu..!" Kỷ Nguyên cũng gật đầu, nhìn qua bức ảnh của Trần Vân Thanh, ánh mắt đầy thâm ý.

"Không sai..! Trần gia đã lộ ra điểm yếu cho chúng ta nắm lấy..!" Tiều Thủ cũng hết sức là đồng ý.

Sự vội vàng của Trần gia, sự lo lắng của Trần gia khi huy động toàn bộ thế lực của Chấn Nam Thành đi tìm Trần Vân Thanh, cái tên thiếu niên kém bao nhiêu tuổi này.

Điều đó chứng minh Trần gia đang hết sức kiên kỵ người thanh niên này, cũng có thể là trong tay người thanh niên này có thứ mà Trần gia cần.

Nói tóm lại, Trần Vân Thanh này chính là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa hy vọng, giúp bọn họ chống lại được Trần gia, xem ra phải điều tra kỹ hơn về tên thanh niên này một chút mới được rồi.

"Chúng ta vẫn còn một cái Phủ Thành Chủ nữa để trông cậy vào..!" Kỷ Nguyên nở một nụ cười bí hiểm.

"Ha ha ha..! Thật đúng là như vậy..!". Tiều Thủ cười lớn một tiếng gật đầu.

Phủ Thành Chủ không có xen vào chuyện ân oán của các thế lực bên trong phạm vi quản hạt của mình, nhưng đừng có quên, Nguyễn Thành Chủ cùng Mang gia có quan hệ thông gia.

Trong thời điểm này, Trần gia đem Mang gia tiêu diệt, đây là không có nể mặt của Phủ Thành Chủ rồi, mà người trọng mặt mũi như Nguyễn Thành Chủ, sẽ khó có thể nuốt trôi cơn giận này. Chờ mà xem, Trần gia sẽ không có an ổn làm được bá chủ của Chấn Nam Thành này đâu.

...

Tạ Thủy Cư...!

Số năm trăm biệt viện bên trong..!

"Nơi...! Nơi này là thiên đường hay địa ngục..?"

Trần Vân Thanh mí mắt có chút chớp giật, lờ mờ mở ra được một, có thể quan sát được một chút hoàn cảnh xung quanh, hắn lẩm nhẩm lên tiếng nói nhỏ.

Nhớ lại trước khi ngất xỉu một màn, mình cùng Dương Tư Tư đang rơi xuống tay của Trần Ấn Văn, tên đó còn ra tay cực nặng trước khi mình không còn tri giác nữa, trong hoàn cảnh đó mình chắc chắn là đã chết rồi.

Có điều không biết khi chết mình có thể lên thiên đường, hay phải xuống lại địa ngục, thậm chí được đi đầu thai làm lại kiếp khác, cái này hắn cũng không được rõ ràng cho lắm.

"Vân Thanh đại ca..! Anh đã tỉnh lại..! Thật tốt quá..! Cuối cùng anh cũng đã tỉnh lại..!"

Đang ở bên giường chăm sóc cho Trần Vân Thanh, Dương Tư Tư nghe được âm.thanh phát ra từ miệng của Trần Vân Thanh, liền là mừng rơi cả nước mắt, tiến lại ôm lấy hắn, như là sợ hắn một lần nữa không tỉnh lại một dạng.

"Khụ..!Tư Tư..! Bình tĩnh lại..!"

Dương Tư Tư ôm hắn quá chặt, đôi gò bồng to lớn kia làm cho hắn hít thở có chút không thông, suýt nữa liền đã chết ngạt mất rồi.

Người ta nói chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, nhưng Trần Vân Thanh hắn lại không thích loại cách nói này, vừa có thể hưởng thụ mỹ nhân, lại không cần phải chết, đó mới là mục tiêu mà hắn hướng đến.

'Không đúng...! Mình vẫn còn chưa có chết..!' Trần Vân Thanh trong lòng âm thầm giật mình.

Dương Tư Tư ôm hắn rất chặt, làm hắn khá khó thở, ban đầu hắn có chút mơ hồ, nhưng mà tỉnh táo lại, hắn nhận ra một sự thật làm hắn vui mừng đến phát điên, đó là mình vẫn còn chưa có chết.

Nếu như người đã chết, sẽ không phải có hơi thở, cũng không thể nào có cảm đau đớn toàn thân như thế này được. Cũng sẽ không có cảm giác ấm áp mềm mại như bây giờ.

Nhưng sao có thể?

Trong hoàn cảnh đó mình sao có thể thoát chết cho được?

Nên nhớ tên Trần Ấn Văn kia mục tiêu muốn giết hắn về nhận thưởng còn lớn hơn tất cả.

"Vân Thanh đại ca..! Thật xin lỗi..!"

Âm thanh của Trần Vân Thanh làm cho Dương Tư Tư từ trong cực độ vui mừng quay về hiện thực, nhìn lại tư thế mình ôm Trần Vân Thanh, nàng là đỏ hồng gương mặt như là một trái táo chín, nhanh chóng buôn ra Trần Vân Thanh.

Thật quá xấu hổ, không biết vừa rồi Trần Vân Thanh trong lòng có nghĩ nàng là một người con gái quá tùy tiện hay không nữa đây.

"Tư Tư..! Không có chuyện gì..!"


Nói xin lỗi cũng là nên để cho Trần Vân Thanh hắn nói mới đúng, vừa rồi hắn là chiếm quá nhiều tiện nghi của người ta.

Ân, cái hương thơm tuyệt mỹ kia, đến giờ hắn vẫn còn lưu luyến không thôi, lúc nãy hắn là có chút hối hận khi lên tiếng quá sớm một chút đâu, nếu mà muộn..

"Tư Tư..! Đây là nơi nào..?"

Trần Vân Thanh rất nhanh đem mọi tạp niệm trong lòng của mình dẹp bỏ đi, nên quay lại thực tế một chút, hắn rất là muốn biết, nơi mình đang ở đây là nơi nào?

Còn nữa, đêm hôm đó thực ra đã xảy ra chuyện gì? Mình cùng Dương Tư Tư sao có có thể tránh thoát được ma thủ của Trần Ấn Văn cho được..

Tất cả những thứ này cần được làm rõ ràng, để xem hắn đã thực sự thoát được nguy hiểm hay chưa, còn biết đường tính toán cho tương lai sau này.

"Vân Thanh đại ca..! Chúng ta đang ở nơi đây gọi là Tạ Thủy Cư..!"

Dương Tư Tư cũng là đã bình tĩnh lại, đến gần bên cạnh Trần Vân Thanh, đưa cho hắn một chén trà nhỏ, sau đó lên tiếng trả lời.

"Tạ Thủy Cư..?" Trần Vân Thanh nhớ lại, đây không phải là khu vực biệt viện dành cho những người giàu có nhất Chấn Nam Thành sinh sống hay là sao?

Hắn còn nhớ, mình đã từng đến qua khu vực này một lần rồi, kia là thời điểm mà hắn đem Trần Túng Quyền giết đi, cũng là đến Tạ Thủy Cư nơi này, chỉ là nơi đây chắc chắn không phải là căn biệt viện của Trần Túng Quyền trước đây, hắn chắc chắn là như thế, không biết được mình đang ở căn biệt viện số bao nhiêu đây? Còn chủ nhân nơi này là ai nữa..?

"Đúng vậy..! Tinh Tinh tỷ tỷ đã có nói qua với em, đây là Tạ Thủy Cư khu vực.!" Dương Tư Tư gật đầu.

Biệt viện nơi đây bố trí thanh nhã, nó còn xuất sắc hơn cả căn biệt viện mà trước đây không lâu nàng cùng Trần Vân Thanh ở tại Trần Phủ nữa kìa.

Hỏi ra nàng mới hay, đây là nơi dành cho những người giàu có bật nhất của Chấn Nam Thành sinh sống, ở bên trong này, nàng cũng xem như mình đã đưa thân vào tầng lớp thượng lưu của Chấn Nam Thành rồi.



Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.