Yêu Thần Lục

Chương 423: Hỏa Hệ Bảo Vật




Tam Giai Hạ Phẩm Linh Hỏa..!

Nghĩ đến cấp bậc này, Trần Vân Thanh không khỏi có chút chờ mong, khi đó với uy năng của mình, nó hoàn toàn không sợ bất kỳ Yêu Sư sơ kỳ nào, thậm chí là Yêu Sư trung kỳ, nó cũng không cần kiêng kỵ, đây được xem như là một át chủ bài quan trọng hàng đầu của hắn a.

Nhất là nếu nó đột phá Tam Giai Linh Hỏa, Trần Vân Thanh hắn có thể lợi dụng nó luyện chế đi ra Tam Giai Đan Dược, mấy viên Tam Giai Thượng Phẩm Đan Dược cũng không còn làm khó được hắn, thậm chí còn có thể luyện chế ra Tứ Giai Đan Dược. Hắn cũng thật sự chờ mong ngày đó sẽ đến a.

"Tăng lên Tam Giai Linh Hỏa, cũng không phải chuyện dễ dàng gì..!" Trần Vân Thanh đem Hắc Ngục Thôn Viêm thả trở lại vào bên trong Khí Hải của mình, cũng không còn hớn hở cùng tràn đầy tự tin như ban đêm nữa.

Hắc Ngục Thôn Viêm muốn tăng lên thì phải cắn nuốt Hỏa Hệ năng lượng bảo vật khác, nhưng mà những loại bảo vật này thật sự rất khó kiếm, có gặp được cũng muôn vàn nguy hiểm, cũng có thể sẽ bán với giá quá cao, Trần Vân Thanh hắn chỉ sợ không có đủ tiền để mà mua cho nó thăng cấp.

Xem ra con đường thăng cấp hỏa diễm cũng không có trải đầy hoa hồng, hắn phải tính toán kỹ lưỡng hơn mới được.

"Cốc..!"

"Dốt..! Không phải trong tay của mình có một khối Hỏa Hệ Bảo Vật hay sao?" Trần Vân Thanh khẽ gõ cái trán của mình một cái, thầm trách mình lãng trí.

Nhắc đến Hỏa Hệ Bảo Vật, Trần Vân Thanh mới nhớ đến, không phải trong tay của mình vẫn còn một khối khối Ám Hỏa Linh Ngọc mà trước đây mấy tháng hắn đem Trân Bảo Các của Trần Hiện Lương diệt đi có được hay là sao.

Khi đó hắn chính là muốn để dành loại Linh Ngọc này lại để chế tạo ra một bộ Nhị Giai Thượng Phẩm Hỏa Hệ Trận Pháp, nhưng giờ đây có lẽ chuyên đó nên dẹp qua một bên đi cái đã, cho Hắc Ngục Thôn Viêm lên cấp mới là quan trọng hơn cả.

"Xèo..Xèo..!".

"Mày ăn đi..! Nếu không có lên được cấp, từ nay đừng mong tao cho mày ăn cái gì nữa..!" Một lần nữa lấy Hắc Ngục Thôn Viêm đi ra, cùng quăng ra khối nữa mét Ám Hỏa Linh Ngọc, Trần Vân Thanh ánh mắt hung dữ, uy hiếp nói.

Đây là Hỏa Hệ Bảo Vật duy nhất trong tay mà hắn có, hắn cũng hy sinh một bộ Nhị Giai Thượng Phẩm Hỏa Hệ Trận Pháp để cho nó tiêu xài, nếu mà nó ăn xong không lên cấp, cũng đừng có trách Trần Vân Thanh hắn đây vô tình.

"Xèo..Xèo..!"

Như nghe hiểu được lời uy hiếp của Trần Vân Thanh, Hắc Ngục Thôn Viêm hơi rùng mình một cái, phát ra một cái âm thanh, giống như muốn cam đoan với lại Trần Vân Thanh là mình sẽ không làm cho hắn thất vọng một dạng.

Tiếp theo nó cũng không có chờ đợi được nữa, lao thẳng vào khối Ám Hỏa Linh Ngọc mà Trần Vân Thanh vừa mới quăng ra, bắt đầu tiến hành thôn phệ, cắn nuốt.



"Cũng không thể để lão tía mình như vậy được.!"

Không quan tâm đến Hắc Ngục Thôn Viêm đang cắn nuốt Ám Hỏa Linh Ngọc, Trần Vân Thanh nhìn lại Trần Thiên Tâm, đem Dung Thiên Thần Ngọc ra, đặt tại trên người của ông ta, dùng ý niệm truyền lại năng lượng bên trong Dung Thiên Thần Ngọc vào bên trong thân thể ông ta.

Tuy Hỏa độc là đã được Hắc Ngục Thôn Viêm cắn nuốt đi hết, nhưng thân thể ông ta lâu nay vẫn luôn bị Hỏa Độc hành hạ, cơ quan bộ phận bên trong có thể đã thương tổn khá nhiều, nếu không có biện pháp chữa trị hữu hiệu, e là cả đời này của ông ấy cũng khó có thể tu hành tiếp được, đây đương nhiên không phải là điiều mà Trần Vân Thanh hắn muốn thấy.

Năng lượng của Dung Thiên Thần Ngọc lần này hắn chuẩn bị dự trữ, chính là muốn đem hỏa Độc trong người ông ấy trị khỏi đi, bây giờ đã không cần, vậy đem nó làm chuyện khác giúp ông ấy vậy, hy vọng có được nhiều năng lượng như vậy đưa vào, những thương tổn trước đây có thể lành lặn, ông ấy cũng có thể tu hành được như bình thường.

"Cốc ...Cốc...! Cốc..!"

"Thiếu gia..! Em có thể vào bên trong được không..!"

"Tiểu Diễm..! Em vào đi..!" Trần Vân Thanh gật đầu lên tiếng.

Thương thế bên trong cơ thể của lão tía hắn cũng đã được chữa khỏi, Hắc Ngục Thôn Viêm đã thôn phệ hoàn tất Ám Hỏa Linh Ngọc để tấn thăng lên Nhị Giai Thượng Phẩm Linh Hỏa, mọi chuyện nơi đây đã hoàn thành rồi, không có lý do gì để không cho Ngô Tiểu Diễm đi vào.

"Thiếu gia..! Bên ngoài có một người tự nhận mình là Trang Chủ nơi đây, muốn gặp thiếu gia anh..!" Ngô Tiểu Diễm ngay sau khi vào, liền là thông báo cho Trần Vân Thanh biết bên ngoài có người muốn gặp.

"Vân Thanh công tử...! Vân Thanh công tử..! Thật là vinh hạnh được gặp cậu, thật quá vinh hạnh được gặp cậu..!"

Cửa vừa mở ra, Trần Phúc Thọ một bộ mập mạp không có kém gì con của hắn nhanh chân đi vào, nhìn Trần Vân Thanh một cái, hắn liền niềm nở chạy đến rất là tự nhiên lên tiếng chào hỏi, cứ như mình cùng Trần Vân Thanh quá mức thân quen một dạng.

'Vô sĩ quá vậy..!' Ngô Tiểu Diễm nhìn tình cảnh này, trong lòng không khỏi mắng Trần Phúc Thọ một câu.

Vừa mới gặp nàng bên ngoài, Trần Phúc Thọ rất ra vẻ khiêm cung, nói năng cử chỉ đều rất ra dáng là một người chủ nhà.

Nhưng hành động vừa rồi của Trần Phúc Thọ, làm cho ấn tượng tốt đẹp về người này bay biến đi đâu mất cả. Nàng rõ ràng muốn con lợn này chờ ở bên ngoài, nàng vào thông báo với thiếu gia một tiếng, thiếu gia có đồng ý thì mới được vào, bây giờ tốt rồi, tên này xông thẳng đi vào, làm nàng hết sức là khó xử a.

"Phúc Thọ Trang chủ..! Ông có chuyện gì tìm tôi xin nói thẳng ra đi, nếu giúp được tôi sẽ giúp đỡ!" Trần Vân Thanh ra hiệu cho Ngô Tiểu Diễm đi ra bên ngoài, sau đó mời Trần Phúc Thọ ngồi xuống, cho ông ta chén trà, rồi mới bình tĩnh hỏi.

Qua những gì mà hắn tìm hiểu được từ Trần Ánh Dương trong ngày hôm nay về Trần Gia Trang, hắn cũng có cái nhìn đại khái về Trần Phúc Thọ người này.

Đây là một người tham quyền, nhưng không phải người xấu.

Sau khi đem nhiều Yêu Sĩ bên trong Trần gia trấn gom lại Trần Gia Trang, Trần Phúc Thọ đối xử với tất cả mọi người cũng không có đến nỗi nào.

Dốc lòng đào tạo nhiều người chế tạo binh khí, tăng thêm thu nhập cho tất cả mọi người, bây chừ binh khí của Trần Gia Trang cũng nỗi tiếng xa gần mấy cái thôn trấn xung quanh, cuộc sống bên trong Trần Gia Trang hiện tại của tu luyện giả là khá khẩm hơn trước đây nhiều lắm.

Đặc biệt Trần Phúc Thọ này rất là có duyên với lại cha của hắn là Trần Thiên Tâm, thường xuyên lui tới giúp đỡ, quan hệ đôi bên rất là tốt, thậm chí Trần Phúc Thọ còn muốn đem con gái 'xinh như hoa' của mình gả cho hắn nữa kia.

Nói đâu xa, ngay ngày hôm qua, khi mà Trần Tùng Lâm dẫn theo một đám chú bác đến tìm cha của hắn gậy sự, ngoài Trần Ánh Dương trưởng bối ra mặt trợ giúp, còn có Trần Phúc Thọ này nữa, chính ông ta thể hiện ra Yêu Sĩ bát trọng sơ kỳ, đem tất cả mọi người chấn nhiếp, đuổi trở về. Nên cha của hắn mới bình yên sống ở nơi này.

Lần này Trần Phúc Thọ đến tìm hắn, chắc là có chuyện khó giải quyết, nên mới hớt ha hớt hải như vậy, nếu không quá khó mà nói, nghĩ đến ân tình của ông ta đối với lão tía mình trong thời gian qua, hắn không ngại giúp đỡ ông ta một lần.

"Rầm..!"

"Tất cả cũng chỉ là vì đám người Lăng gia kia..!"

Trần Phúc Thọ lấy tay đập xuống cái bàn một cái vang dội, như trút hết bực bội trong lòng của mình phải chịu đựng mấy ngày hôm nay.

Vốn năm nay là năm đầu tiên Trần Gia Trang mới thành lập, Trần Phúc Thọ hắn muốn tổ chức một trận đại bỉ giữa các thanh niên đệ tử bên trong trang, đánh giá năng lực, cũng như là sẽ tiến hành bồi dưỡng cho những người xuất sắc nhất.

Thật sự là không may, đang khi tiến hành, đám người của Lăng gia kia kéo đến, chỉ một cái Lăng Thụ Căn đã đem toàn bộ đệ tử của Trần Gia Trang đánh cho tan nát hết cả.

Như vậy thôi thì cũng không nói làm gì, Trần Gia Trang bọn họ tài nghệ không bằng người, bọn họ chỉ có thể cắn ra nhận thua.

Nhưng đám người của Lăng gia kia còn muốn làm tuyệt hơn, bọn chúng là muốn Trần Gia Trang quy hàng Lăng gia bọn chúng, hàng năm phải đóng góp một nữa thu nhập của Trần Gia Trang cho Lăng gia.

Chuyện phi lý như vậy, thử hỏi hắn sao có thể đồng ý cho được. Hắn quyết định cho đám người kia một bài học. Đáng tiếc thực lực của hắn không có bằng đối phương, bị đối phương đánh cho sấp mặt.

Thời hạn mà đám người Lăng gia kia để cho bọ họ suy nghĩ quy hàng là trong vòng ba ngày, bây giờ đã qua đi ngày thứ hai rồi, tình cảnh thật là khó xử.

Đang khi không biết phải làm sao thì con gái cưng của hắn trở về, thuật lại chuyện sáng nay tại nhà cũ của Trần Thiên Tâm cho hắn biết. Hắn là đã nhìn thấy hy vọng le lói đâu đây.

Nếu mà Trần Vân Thanh không có kiên kỵ Yêu Sĩ cửu trọng sơ kỳ Lăng Tĩnh Y, như vậy thực lực sẽ không cần đặt một tên Yêu Sĩ bát trọng hậu kỳ Lăng Tiến ở trong mắt, chỉ cần Trần Vân Thanh ra mặt, chuyện này hoàn toàn có thể giải quyết được êm xuôi.

"Phúc Thọ Trang Chủ..! Ông đi về đi, chuyện này tôi sẽ giúp ông giải quyết..!"

Trần Vân Thanh gật đầu, hắn đối với đám người Lăng gia thật không có một chút ấn tượng gì tốt đẹp, nếu mà bọn chúng đã muốn chết, hắn cũng không ngại thành toàn cho mấy tên đó.





Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.