Yêu Thần Lục

Chương 402: Ngũ Tuyệt Độc



"Xẹt.! Rầm..!"

"Nếu để cho mày chạy trốn được, Triệu Yên Đà tao làm gì có mặt mũi nhìn ai được nữa ..!"

Rút thanh kiếm đang đâm xuyên tim của Nguyễn Dư Khúc ra, Triệu Đan Sư lấy chân trái đạp thi thể của Nguyễn Dư Khúc xuống, lạnh lẽo lên tiếng nói.

Ngay khi Nguyễn Dư Khúc này chạy được vào Chấn Nam Đại Sơn, hắn biết tên này rất là không có đơn giản, thế cho nên từ trên người của đối phương hắn quăng đến một loại bột phấn làm giấu.

Đây là thủ đoạn truy tung đặt biệt mà hắn học được tại Đại Hán Vương Quốc.

Quả nhiên không có nằm ngoài dự đoán của hắn, Nguyễn Dư Khúc dù bị bao vây, nhưng với nội tình thâm hậu của một tên Nguyễn gia thiếu chủ, tên này vẫn có thể chạy ra bên ngoài được.

Tuy nhiên, y chỉ có thể thoát được mấy người Chu Ma Chốc, Không thể nào trốn qua được tay của hắn. Hắn đã chờ tên này ở đây thời gian không ngắn, cũng chỉ để dành cho giây phút này thôi.

Giờ thì Nguyễn Dư Khúc đã chết, chờ xem bên kia Nguyễn gia sẽ phản ứng thế nào đi, một hồi trò hay sắp diễn ra, có khi Đại Hán Vương Quốc của hắn sẽ nhân cơ hội này có thêm được lãnh thổ của Lạc Việt Vương Quốc cũng nên.

"Xoẹt..Xoẹt..!.!"

"Triệu quân sư..! Ông thật sự là phúc tinh của tôi..!"

Đuổi theo Nguyễn Dư Khúc rất nhanh liền đến chỗ này, nhìn đến bên kia Nguyễn Dư Khúc đã nằm bất động, Chu Ma Chốc chạy đến bên cạnh Triệu Đan Sư cất tiếng khen ngợi.

Kế hoạch lần này chu toàn, hắn nghĩ mình sẽ không cần đến Triệu Yên Đà ra tay nữa, nhưng cuối cùng mọi chuyện không được như ý của mình cho lắm, hắn cũng là phải cần đến Triệu Yên Đà giúp đỡ, xem ra càng ngày hắn càng không thể nào thiếu được Triệu Yên Đà này rồi.

"Tướng quân..! Người chết không phải là Nguyễn Dư Khúc..!"

Oa Chát Nghi lật ra mũ giáp của Nguyễn Dư Khúc sau, liền nhanh chóng chạy đến báo cáo với lại Chu Ma Chốc.

Oa Chát Nghi là quân sư trước đây đi bên cạnh Chu Ma Chốc, sau vì có Triệu Yên Đà gia nhập, nên hắn mới thôi giữ cái chức vụ này, chuyển qua làm một tên lính dưới trướng của Chu Ma Chốc, đi theo Chu Ma Chốc không thiếu một trận chiến nào. Thế nên tính cảnh giác của hắn cũng tương đối cao.

Ngay khi vừa mới đến đây, việc đầu tiên hắn làm không phải là chúc mừng Triệu Yên Đà như tướng quân mình cùng các anh em đang làm, mà phải kiểm tra thêm một lần nữa xem thử Nguyễn Dư Khúc thật sự đã chết hay là chưa, đây là bản tính cố hữu của hắn rồi.

Kết quả không như kỳ vọng, người chết này không phải là Nguyễn Dư Khúc, mà là Nguyễn Thụ Quang, tên này tuy đã cạo hết râu đi, hóa trang thật giống Nguyễn Dư Khúc, nhưng cũng không thể nào qua mắt được hắn.

"Thay mận đổi đào...!"

"Nguyễn Dư Khúc..! Chiêu này mày dùng cũng thật hay..!"

Hai người Chu Ma Chốc nghe báo cáo cũng chạy đến xem thử một lần, đúng thật là người chết không phải là Nguyễn Dư Khúc, xem ra hắn đã đánh giá thấp Nguyễn Dư Khúc này rồi, mưu trí của tên này đúng là nhất lưu, lần này hắn đã bị chơi một vố.

"Nguyễn Dư Khúc đã trúng phái Ngũ Tuyệt Độc của ta, tên đó sẽ không có chạy bao xa được, chúng ta lập tức đuổi theo..!" Chu Ma Chốc không cam lòng chịu bỏ qua như thế.

Đúng thật bây giờ Nguyễn Dư Khúc đã nhờ dùng chiêu thay mận đổi đào chạy thoát khỏi nơi đây, tuy nhiên trên người của Nguyễn Dư Khúc đã trúng phải Ngũ Tuyệt Độc của hắn là sự thật.

Đây là một loại Độc Dược bí truyền cần Chân Lạp Vương Quốc. Trừ giải dược trong tay của Chân Lạp Vương Quốc cao tầng hắn ra, Nam Hoang Chi Địa này không có thuốc giải, Nguyễn Dư Khúc sẽ không thể nào sống được bao lâu.

Dù vậy, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, tên Nguyễn Dư Khúc lỡ may có cơ duyên gì, đem Độc Dược hóa giải, không phải chuyến đi này của hắn đã không công hay là sao.

Mang độc dược trong người, Nguyễn Dư Khúc cũng không thể nào chạy xa, hắn tin, chỉ cần mình chịu khó đuổỉ theo, không bao lâu nữa, có thể bắt được Nguyễn Dư Khúc. Hắn tin tưởng vững chắc sẽ như vậy.

"Xẹt..!"

"Tướng quân..! Không ổn..! Bên kia Trường Sa Quân Đoàn đã phát hiện ra chuyện chúng ta vây giết Nguyễn Dư Khúc..! Bây giờ bọn chúng đang điều binh đi đến nơi này ứng cứu..! Chúng ta phải nên lập tức rút lui trước khi bọn chúng đóng lại Hồ Huyền Quan..!"

Tiểu Nhạn Thú vừa bay qua, Triệu Yên Đà nhanh chóng bắt lấy thư từ ở trong chân của nó, đọc được tin tức bên trong, hắn không khỏi biến sắc hồi báo.

"Nhanh như vậy sao..?" Chu Ma Chốc nhíu mày.

Lần này đi sâu vào bên trong lãnh thổ của Lạc Việt Vương Quốc, là vì bọn họ ngụy trang đi theo một cái thương đội, đến Trường Sa Sơn Mạch tấn công chi đội binh sĩ của Nguyễn Dư Khúc, đem tên kia giết đi. Hành động của hắn rất tuyệt mật, cũng làm mọi thủ đoạn để che giấu thông tin.

Như hắn tính toán, bên kia Trường Sa Quân Doanh ít nhất cũng phải ba ngày nữa mới nhận tin tức rồi làm ra ứng đối, khi đó hắn đã đem Nguyễn Dư Khúc giết đi từ lâu rồi.

Bây giờ bọn chúng đến sớm, xem ra không phải bên trong hắn có nội gian, cũng là ngành tình báo của Trường Sa Quân Doanh quá mức xuất chúng.

"Tướng quân...! Không cần chần chừ nữa, chúng ta lập tức trở lại Su Pha Thành trước khi quá muộn..!" Oa Chát Nghi gương mặt rất là thận trọng lên tiếng khuyên can.

Trường Sa Quân Đoàn sẽ phái người đến đây hiệp trợ cho Nguyễn Dư Khúc, đó là điều không cần phải bàn cãi gì nữa.

Khi đó đám người mình không chỉ phải đối mặt với lại vài trăm tên lính của Lạc Việt Vương Quốc, con số đó sẽ lên đến một ngàn, thậm chí là cả một vạn. Có cả Yêu Sư quân đội nữa.

Vào thời điểm này, phải nhân lúc Trường Sa Quân Đoàn lo giải cứu Nguyễn Dư Khúc, mình phải nhanh chóng đi trở về, nếu mà bằng không, một khi chạm mặt bọn chúng, đám người mình sẽ không còn con đường sống để trở về.

"Nhưng mà Nguyễn Dư Khúc nơi này..!"

Chu Ma Chốc đương nhiên là biết hoàn cảnh của mình rất là nguy hiểm, nhưng Nguyễn Dư Khúc tên này đang ngay trước mắt, trông thấy chỉ cần cố gắng tìm kiếm một chút nữa thì đã có thể bắt được rồi, bây giờ phải rút lui, con vịt đun sôi ngay trước mắt lại bay đi, hắn thật có chút không cam tâm a.

"Tướng quân..! Việc tìm Nguyễn Dư Khúc xin hãy giao cho tiểu đội chúng tôi làm..! Tôi sẽ cố hết sức tìm được hắn, sau đó đưa đầu của hắn về cho ngài...!" Oa Chát Nghi đầu óc xoay chuyển rất nhanh, liền là đưa ra một cách giải quyết vấn đề.

Hắn biết với cái tính của Chu Ma Chốc, muốn y trong lúc này bỏ qua cho Nguyễn Dư Khúc là điều không thể, cũng chỉ còn cách này mà thôi..

"Như vậy cũng được..! Tôi về trước chờ tin tức của anh..!" Chu Ma Chốc trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó liền gật đầu đối với lại Oa Chát Nghi nói.

Hắn biết thân phận của mình không giống với những binh sĩ thông thương, sống chết của hắn sẽ ảnh hưởng lớn đến sự hưng suy của Chu Ma gia tộc, cũng sẽ làm lung lay căn cơ của Chân Lạp Vương Quốc, nên hắn là không thể nào chết được.

Oa Chát Nghi này đưa ra đề nghị cũng là hợp tình hợp lý nhất hiện nay rồi.

"Tướng quân an tâm..! Bây giờ Nguyễn Dư Khúc đã trúng phải Ngũ tuyệt Độc của chúng ta, tên đó sẽ không thể nào chạy được xa, thuộc hạ chắc chắn không làm nhục mệnh...!"

Để tăng thêm độ tin tưởng cho Chu Ma Chốc z Oa Chát Nghi cũng chỉ có thể đưa ra những luận điểm có lợi nhất cho mình, làm cho y tin tưởng liền rời khỏi nơi đây.

"Được..! Như vậy thì anh hãy cẩn thận..!"

Nói đến mức độ này rồi, Chu Ma Chốc cũng không có cưỡng cầu ở lại thêm.

Oa Chát Nghi nói quá đúng, bây giờ Nguyễn Dư Khúc đã trúng độc, sẽ không thể nào chạy đi khoảng cách quá xa.

Chỉ sợ chưa đến phiên Oa Chát Nghi tìm đến, Nguyễn Dư Khúc đã độc phát thân vong từ lâu rồi.

"Triệu quân sư..! Các vị anh em..! Tướng quân xin nhờ các vị chăm sóc rồi..!"

Cũng chưa an tâm cho lắm, trước khi đi, Oa Chát Nghi lên tiếng căn dặn đám người phía sau này một câu.

"Oa đại nhân xin an tâm, chỉ cần Triệu Yên Đà này còn một hơi thở, cũng sẽ bảo hộ Chốc tướng quân trở lại Chu Pha Thành an toàn...!" Triệu Yên Đà ra sức cam đoan.

Chu Ma Chốc bây giờ là thần tài của hắn, là con đường tiến thân của hắn, bằng mọi giá hắn sẽ không có để cho Chu Ma Chốc xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Mấy chục người khác tuy không có lên tiếng, nhưng cái gật đầu thật mạnh của bọn họ còn hơn bất kỳ một lời hứa hẹn nào.

Quen biết bao nhiêu năm, nhìn đến tình cảnh này, Oa Chát Nghi cũng không có lên tiếng nữa, hắn cùng những anh em còn lại cúi chào theo theo nghi thức quân đội, sau đó dẫn mười người anh em của mình tiến vào bên trong Chấn Nam Đại Sơn chỗ sâu đi tìm kiếm Nguyễn Dư Khúc.

...

Chấn Nam Thành..! La Lâm Thương Hội..!Đêm tối..!

"Tiểu Diễm..! Em mua quá nhiều đồ như vậy để làm gì..? Cha của anh cũng sẽ không có dùng hết..!"

Trần Vân Thanh lắc đầu, bây giờ thì hắn có chút cảm thông cho số phận của những anh chàng đi theo bạn gái của mình khi đi mua hàng ở siêu thị, mặc dù trong tay của hắn không chỉ có nhiều túi Không Gian, còn có cả Nhẫn Trữ Vật nữa, nhưng với cái cách mua sắm như của Ngô Tiểu Diễm bây giờ, chỉ sợ hắn có nhiều hơn không gian, cũng không đủ để chứa đồ a.

Bây giờ thì hắn đã có chút hối hận vì đã hứa cho Ngô Tiểu Diễm thật nhiều tiền để mua sắm những thứ mà mình thích rồi.

Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.