Yêu Thần Lục

Chương 401: Bạch Quang Vụ



Lần này mũi tên bắn trúng hắn cấp bậc cao hơn Nhị Giai Thượng Phẩm Yêu Binh nhiều lắm.

Ngay cả khi Nguyễn Dư Khúc trên người mang một bộ hộ giáp, cũng bị nó xuyên qua, chỉ lệch một chữ nữa, mũi tên đã đâm xuyên tim của Nguyễn Dư Khúc mất rồi.

Đột nhiên xảy ra biến cố, làm cho Nguyễn Thụ Quang cũng như binh sĩ còn lại một phen choáng váng.

"Mũi tên có độc..! Chu Ma Chốc..! Mày cũng thật là âm hiểm..!"

Nhìn xuống bên dưới mũi tên bắn vị trí đã chuyển qua màu đen, Nguyễn Dư Khúc đương nhiên là hiểu được mũi tên này có độc, còn là không phải tầm thường độc dược.

Chiến tranh bên trong, thường các vũ khí sẽ không có bôi lên độc dược, đây là quy tắc bất thành văn của các quốc gia xảy ra giao tranh trên Nam Hoang Chi Địa này.

Không ngờ hôm nay Chu Ma Chốc vì muốn giết hắn, lại dùng đến chiêu thức bẩn thỉu như thế này.

"Tên đê tiện..!" Người của Nguyễn Dư Khúc thấy tình cảnh của tướng quân nhà mình gặp phải cũng thay nhau mắng nhiếc.

Tên khốn kiếp này không sợ chuyện này truyền ra bên ngoài sẽ bị người đời chê cười hay là sao?

Danh tiếng bấy lâu nay của Chu Ma gia tộc gây dựng lên cũng bị hủy trong tay hắn.

"Tụi bây chết hết, còn ai đem tin này nói ra được bên ngoài!"

Chu Ma Chốc chỉ cười nhẹ, hắn vẫn như bao kiêu hùng khác, chỉ cần đạt được mục đích, thủ đoạn nào cũng có thể làm ra được. Hắn không muốn làm mấy cái anh hùng vớ vẩn kia, chỉ nhanh chết sớm chứ chẳng được tích sự gì.

"Xẹt.!"

"Các vị..! Chúng ta liền lao ra cùng đám Chân Lạp chó kia liều mạng đi..!"

Rút đi ra mũi tên, Nguyễn Dư Khúc nhanh chóng dùng thuốc cầm máu, cũng như là dùng tạm mấy viên Giải Độc Đan nuốt vào. Trong một thời gian ngắn tạm thời có thể trấn áp được Độc Dược bên trong cơ thể, hắn rút kiếm trong tay của mình ra, muốn tất cả xông lên cùng Chu Ma Chốc đám người liều mạng.

Nguyễn Dư Khúc biết hoàn cảnh hiện nay của mình, hắn cũng hiểu quá rõ, trong hoàn cảnh bị bao vây như thế này, sống sót là điều rất khó.

Tuy nhiên, trước khi chết hắn cũng phải kiếm thêm vài mạng người của Chân Lạp Vương Quốc binh sĩ, làm cho bọn chúng tổn thất được chừng nào thì hay chừng đó, không thể nào mài đi nhuệ khí của quân nhân Lạc Việt Vương Quốc cho được.

"Tướng quân..! Chúng tôi tôi có thể liều mạng với đám người kia, nhưng mà anh thì không có được..!" Nguyễn Thụ Quang lắc đầu lên tiếng khuyên ngăn.

Nguyễn Dư Khúc là dòng chính Nguyễn gia, cũng là người thừa kế của Nguyễn gia, nếu như mà y có xảy ra vấn đề gì, Lạc Việt Vương Quốc bên trong sẽ xảy ra chấn động lớn, thậm chí là toàn lực khai chiến với lại Chân Lạp Vương Quốc cũng có thể.

Có điều với quốc lực hiện nay, Lạc Việt Vương Quốc khó lòng có thể dành chiến thắng trong trận chiến này, đó là chưa kể, bên kia Hoàng Sa Sơn Mạch, Đại Hán Vương Quốc quân đội cũng đang chờ cơ hội đem Lạc Việt Vương Quốc xơi tái, nên trong hoàn cảnh này, tốt nhất là không cần khai chiến, mà muốn làm được như vậy, Nguyễn Dư Khúc phải bình yên rời khỏi nơi đây.

"Theo Ông tôi phải làm sao..?"

Nguyễn Dư Khúc trong lúc nhất thời nóng giận, cũng không nghĩ đến hậu quả, bây giờ nghe Nguyễn Thụ Quang nói, hắn cũng hiểu nếu mình bỏ mạng nơi đây, sẽ để lại hậu quả rất là nghiêm trọng.

Nhưng nhìn quanh nơi đây, đâu đâu cũng có người của Chân Lạp Vương Quốc, hắn muốn rời khỏi nơi đây cũng đâu có dễ, thật sự là muốn tiến cũng không được, muốn lùi cũng chẳng xong.

"Tướng quân..! Tôi có cách này...! Cách này...! Cách này..!" Nguyễn Thự Quang ghé lại bên tai của Nguyễn Dư Khúc, thì thầm nố nhỏ một chút.

"Được...! Vậy làm theo ý của ông đi..!"

Không biết Nguyễn Thụ Quang ghé vào tai của Nguyễn Dư Khúc nói cái gì, chỉ thấy Nguyễn Dư Khúc gật đầu liên tục, khen ngợi hết lời.

...

"Các anh em..! Cùng tôi tiến lên, đem Chân Lạp Vương Quốc binh sĩ giết sạch..!"

Tranh thủ ngay khi Chân Lạp Vương Quốc binh sĩ dừng bắn tên một chút thời gian, tử bên trong những tấm khiên, âm thanh của Nguyễn Dư Khúc vang lên chấn động núi rừng.

"Vâng..! Tướng quân..!"

Còn lại không đến năm mươi tên binh sĩ, cũng là đồng thanh lớn tiếng đáp.

"Ào...Ào..!"

Ngay sau đó không lâu, mấy chục binh sĩ còn lại của Lạc Việt Vương Quốc, tay cầm sẵn khiên chắn, tay thì cầm Trãm Hổ Đao, dưới sự cầm đầu của Nguyễn Dư Khúc, lao về một phương hướng, đó là hướng Nam, Chấn Nam Đại Sơn.

Nhìn ra được, bên ngoài tuy nói hùng hồn muốn liều mạng, nhưng bên trong, tất cả đều muốn chạy trốn khỏi nơi này mà thôi.

"Hừ..! Muốn trốn sao..?" Chu Ma Chốc hừ lạnh một cái.

Hành động của đám người Nguyễn Dư Khúc nào có phải muốn cùng hắn liều mạng cái gì, chẳng qua muốn đi vào Chấn Nam Đại Sơn, nương theo sự yểm trợ của núi rừng, chạy trốn an toàn một chút.

"Lập tức biến trận, dùng năm mươi người lấy ra tấm khiên, cùng đối cứng với bọn chúng, số còn lại, chuẩn bị đầy đủ cung tiễn, chỉ cần người nào của Lạc Việt Vương Quốc bị đánh ra tấm khiên, lập tức đem chúng bắn bỏ..!"

Đã biết được âm mưu của Nguyễn Dư Khúc, Chu Ma Chốc nào có chuyện sẽ để cho đám người này thực hiện được ý đồ của mình, hắn ra lệnh một tiếng, hơn trăm tên binh sĩ đi theo lập tức biến đổi trận thế, lao vào cùng đối phương đánh giáp lá cà.

"Ầm...Ong..! Rầm..!Rầm..!"

Hai bên va chạm vào nhau, trong nháy mắt cả đôi bên đều bị tổn thất, lực va chạm mạnh đến nỗi nhiều người bị hất cẳng lên không trung.

"Vút...Vút..Vút..!"

"A..A...A..!"

Đến bây giờ, quân số nhiều hơn của Chân Lạp Vương Quốc đã thể hiện ưu thế, cứ mỗi khi Lạc Việt Vương Quốc quân đội trong tay không còn tấm khiên, đó cũng là lúc những mũi tên của Chân Lạp Vương Quốc binh sĩ bắn đến.

Một khi trúng tên, nặng thì cũng đã toi mạng, nhẹ thì cũng đã không còn khả năng chiến đấu, qua lần này, binh sĩ còn lại của Lạc Việt Vương Quốc lại giảm đi gần nữa.

"Xẹt..!"

"Tướng Quân đã chạy thoát, chúng ta cùng đám Chân Lạp chó này liều mạng đi thôi..!"

Tuy là chiến đấu theo phong cách tự sát, nhưng mà không có nghĩa là bên Lạc Việt Vương Quốc binh sĩ Không có được lợi gì, chí ít người mà bọn họ muốn bảo vệ nhất, cũng đã rời khỏi được nơi đây, chạy vào bên trong Chấn Nam Đại Sơn, như vậy bọn họ đã có được thành quả rồi, mình bây giờ dù cho có phải hy sinh cũng không hề tiếc nuối.

"Ai giết được Nguyễn Dư Khúc..! Sẽ được thưởng mười triệu viên Hạ Phẩm Linh Thạch, cấp bậc tăng thêm một cấp..!" Chu Ma Chốc rút ra thanh kiếm trong tay, chỉ về đám người của Nguyễn Dư Khúc lên tiếng ra lệnh.

Theo sau hắn cũng là nhanh chóng đuổi theo Nguyễn Dư Khúc hướng đi, thể quyết không thể để cho Nguyễn Dư Khúc rời khỏi nơi đây một dạng.

Nghĩ lại cũng là, Chu Ma Chốc hắn phải phí biết bao nhiêu công sức, tổn hao bao nhiêu binh sĩ, mới dồn Nguyễn Dư Khúc vào tử địa như ngày hôm nay, làm sao hắn có thể để cho Nguyễn Dư Khúc bình an rời khỏi nơi này được.

"Ong..! Rầm..!"

"Ha ha ha..! Nguyễn Dư Khúc, mày cũng có ngày rơi xuống trong tay của tao..!" Một quyền đem Nguyễn Dư Khúc đánh bay, Chu Ma Chốc đắc ý cười to.

Bên kia binh sĩ của hắn cũng đã đem vài chục người còn lại của Nguyễn Dư Khúc tiêu diệt, bây giờ đã đuổi đến, lấy thế bao vây đem Nguyễn Dư Khúc vây vào giữa, hắn cũng muốn nhìn xem, ở trong cái hoàn cảnh này, Nguyễn Dư Khúc còn chiêu thức gì có thể giúp mình thoát chết nữa.

"Ầm..!"

Nguyễn Dư Khúc từ khi dính đòn cho đến khi bị bao vây, vẫn là không nói một lời, bất ngờ từ trong tay của hắn xuất hiện một viên màu trắng giống như một quả trái cây, đem nó quăng ra.

Trong nháy mắt, xung quanh nơi này phát ra một chùm sáng chói chang, giữa ban đêm nhưng khu vực nơi đây bây giờ còn sáng hơn cả ban ngày, binh sĩ của Chân Lạp Vương Quốc, kể cả Chu Ma Chốc bên trong, đều là phải nhắm mắt lại tránh đi cái ánh sáng này, đồng thời còn lui lại về sau cả chục mét, đề phòng Nguyễn Dư Khúc tiến hành đánh lén

"Bạch Quang Vụ..!"

Ánh sáng tan đi, nhìn xung quanh đã không còn Nguyễn Dư Khúc đâu cả, Chu Ma Chốc gương mặt không khỏi có chút âm trầm.

Bạch Quang Vụ, một loại phụ trợ thủ đoạn Yêu Binh, một khi kích phát nó, ánh sáng sẽ chiếu rọi cả một khu vực, giúp cho người đó nhân cơ hội này đào tẩu.

Trên thị trường hiện nay cũng rất ít khi xuất hiện loại bảo vật này, Chu Ma Chốc hắn từng mong có một quả mà không có được, Không nghĩ đến trong tay của Nguyễn Dư Khúc này lại có một quả.

"Tướng quân..! Bây giờ chúng ta có nên đuổi theo không..?"

Một tên Yêu Sư tứ trọng cấp bậc đại tá tên Oa Chát Nghi tiến đến lại gần, lên tiếng hỏi Chu Ma Chốc.

Hiện tại xung quanh nơi đây không còn bóng dáng của Nguyễn Dư Khúc nữa, Không ai biết tên kia đã chạy đi nơi nào, muốn tìm được cũng khó khăn.

Đám người mình hôm nay đã đem nhiều người như vậy giết đi, cũng đã là một thành công không nhỏ rồi, cũng có thể lui binh được rồi, đây là suy nghĩ của hắn cũng như khá nhiều anh em, nên nhớ bây giờ bọn họ đã đi vào sâu bên trong lãnh thổ của Lạc Việt Vương Quốc rồi, nếu như bị đám người này phát hiện truy sát, vậy cũng thật khó khăn.

"Đuổi..! Lập tức đi theo tôi..!"

Chu Ma Chốc không có chần chừ dù chỉ một giây, lập tức dẫn đầu đi theo một phương hướng, tiếp tục đuổi theo.

Đã đi được đến bước đường này, chỉ còn chút xíu nữa là có thể thành công đem mạng chó của Nguyễn Dư Khúc giết chết, bây giờ lại muốn hắn từ bỏ, như vậy làm sao mà được.

"Đi thôi...!"

Chu Ma Chốc đã làm ra quyết định, Oa Chát Nghi mấy người biết dù có nói thêm gì cũng vô ích, thế là cả đám nhanh chân đuổi theo cước bộ của Chu Ma Chốc.

...

"Khục..! Một đám vô dụng, muốn bắt lấy ta, đúng là nằm mơ...!"

"Phập..!"

Chữ giữa ban ngày còn chưa nói hết câu, trong bộ tướng phục của Nguyễn Dư Khúc đã không thể nào nói hết câu được nữa, hắn đang là trân trối nhìn xuống thanh kiếm đang đâm xuyên tim của mình đây, một bộ không thể nào tin nỗi một dạng.

Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.