Yêu Thần Lục

Chương 319: Tà Tâm Bất Tử



Rời khỏi nơi tồi tàn Trần gia Nội Viện này, A Hồng cùng A Đào trên gương mặt hiện rõ sự vui mừng quá đỗi.

Trời phật phù hộ, cuối cùng Ngô Tiểu Diễm cũng liền đã nghe theo lời khuyên của các nàng rời khỏi nơi này, ngày tháng tươi sáng của bọn họ là sắp đến rồi.

Bọn họ cần phải nhanh chóng rời đi, nếu như không, vị Vân Thanh công tử đáng ghét kia đổi ý ngăn cản bọn họ lại, khi đó muốn đi cũng liền là không có được rồi.

"Không phải tất cả..! Mà chỉ hai người các cô cút khỏi nơi đây mà thôi..!" Âm thanh lần này của Ngô Tiểu Diễm biến lạnh hơn trước vài phần, trên người cũng liền phát ra một loại ý chí không cho phép bất kỳ người nào phản kháng.

"Tiểu thư...! Cô là nói cái gì.? Hai tỷ muội chúng tôi không có được rõ...!" A Hồng cùng A Đào hai người là rùng mình một cái khi đối diện với lại đôi mắt không hề có một chút cảm tình nào của Ngô Tiểu Diễm.

Ngô Tiểu Diễm này hiện tại thật sự rất là đáng sợ, không hề giống như một cái con hình nộm ngoan hiền dịu dàng dễ mến mà hai người từng gặp trước đây hai người quen biết nữa, ánh mắt kia như muốn đem hai người bọn họ giết đi một dạng...

Còn lời nói của cô ta nữa, như hai nàng nghe không nhầm, là Ngô Tiểu Diễm bảo hai nàng rời khỏi nơi đây, nhưng cô ta sẽ không đi theo, mà vẫn là ở tại nơi đây với lại tên Trần Vân Thanh kia...

Sao lại có thể như thế này được ...?

Kịch bản đúng phải là Ngô Tiểu Diễm ngoan ngoãn cùng hai nàng rời khỏi nơi tồi tàn này mới phải a...

"Ta không muốn lập lại thêm một lần nữa!" Ngô Tiểu Diễm lời nói mang đầy vẻ kiên quyết cùng vô tình bên trong.

Hai người này thường ngày cùng nàng vui đùa, bọn họ nói cái gì, hay đưa ra cái gì yêu cầu, không quá đáng mà nói, nàng sẽ không cùng hai người này tính toán, thậm chí nghe theo lời bọn họ không ít.

Duy lần này là không có được, khuyên nàng từ bỏ thiếu gia?

Chuyện này có khả năng hay sao? Mệt hai người này có thể nghĩ ra được đến?

Ngay cả cái tên Trần Kim Tiền bên kia, đối xử với nàng cực tốt, cũng là không có dám mở miệng ra khuyên nàng rời khỏi thiếu gia.

Loại chuyện này đã chạm đến nghịch lân của nàng, là cấm kỵ của nàng, ai dám đưa ra loại này yêu cầu, đều là kẻ thù của nàng, bọn chúng đều đáng chết, đều khá thể tha thứ...

Ánh mắt của Ngô Tiểu Diễm hiện tại hết sức âm ngoan.

"Tiểu thư...! Chúng tôi sai rồi...! Cầu xin tiểu thư đừng đuổi chúng tôi đi..!"

Như đã hiểu được Ngô Tiểu Diễm không có nói đùa, cô ta chẳng những không có đi theo hai người bọn họ, mà còn đuổi hai người bọn họ rời khỏi nơi đây, hai người liền là hoa dung thất sắc, quỳ xuống năn nỉ cầu xin.

Bọn họ hai người sở dĩ có can đảm rời khỏi nơi này, là vì nghĩ trong tay mình có lá bùa hộ mệnh Ngô Tiểu Diễm này. Có một người đẹp hơn tiên nữ bên cạnh, đi đến nơi nào cũng có thể sống tốt.

Như không có Ngô Tiểu Diễm mà nói, hai người bọn họ tính là cái gì, có thể tại Chấn Nam Thành bên trong sinh tồn hay không cũng là khó nói a.

Không cần nói đến chuyện ra bên ngoài chi cho cao xa, nhìn thần sắc đáng sợ của Ngô Tiểu Diễm vị này, có thể rời khỏi nơi đây hay không, hai người bọn họ cũng không có dám chắc...

"Là ai đứng tại phía sau sai khiến các cô khuyên ta rời khỏi thiếu gia..?" Ngô Tiểu Diễm lạnh lẽo lên tiếng hỏi, như hai người này đã không có chạy đi, nàng cũng muốn cho bọn họ cơ hội đến.

"Tiểu thư ...! Không...! Không có người...!"

A Hồng hai người sắc mặt càng là tái nhợt cả rồi, bọn họ là muốn nói không hề có người nào tại phía sau sai sử bọn họ cả, tất cả những gì mà mình làm, cũng chỉ là muốn tốt cho Ngô Tiểu Diễm mà thôi.

Thế nhưng khi đối diện với lại ánh mắt của Ngô Tiểu Diễm, không ai trong hai người dám nói hết câu nói của mình.

"Nơi đây là giấy bán thân ta dùng hai mươi đồng vàng mua các cô từ Nghênh Thanh Các...! Ta có thể đem nó bán lại cho Nghênh Thanh Các, cũng có thể đưa nó cho hai cô rời khỏi nơi này, từ đây có thể bắt đầu làm lại một con người mới..! Đi con đường nào, tùy thuộc vào sự lựa chọn của các cô..!" Ngô Tiểu Diễm lấy từ Túi Không Gian ra hai tờ khế ước bán thân quăng đến cho A Hồng hai người.

Không có người sai bảo sao? Chuyện này quá sức là buồn cười, hai người này đang tại bên cạnh nàng ăn ngon mặc đẹp, không phải ngày ngày lo lắng bị Nghênh Thanh Các bán vào Nam Hồng Viện làm danh kỹ, như thế cuộc sống tốt đẹp, nếu không có lời đề nghị tốt hơn, một cuộc sống tốt hơn hiện tại, hai người này dám rời khỏi nơi này hay là sao? Đáp án dĩ nhiên là không thể nào rồi.

"Là Mang Đại Hổ....! Mang thiếu gia...! Chính ngài ấy đã ra lệnh cho chúng tôi làm như vậy..!" A Hồng hai người nói xong, như trút hết hơi sức trong người mình một dạng, xụi lơ xuống bên dưới.

Mang Đại Hổ sáng sớm nay gặp hai nàng khi hai nàng ra bên ngoài mua thực phẩm đi về, hắn ta vẽ tiền cảnh thực sáng sủa cho hai nàng nếu như có thể khuyên được Ngô Tiểu Diễm rời khỏi Trần Vân Thanh cùng như Trần Kim Tiền, còn hứa sẽ cho hai nàng một số lượng tiền vàng thật lớn sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Hai nàng là bị mê hoặc bởi tiền cảnh tương lại quá mức tươi sáng do Mang Đại Hổ vẽ ra, nên một lòng muốn khuyên Ngô Tiểu Diễm rời đi.

Giờ đây Ngô Tiểu Diễm không đi theo bọn họ, tất cả tương lai tươi sáng của bọn họ đều thành bọt biển, không những thế, còn là phải đối diện với lại nguy cơ đi vào Nam Hồng Viện hết đời, hai nàng không còn lựa chọn nào chỉ có thể đem Mang Đại Hổ bán.

"Mang Đại Hổ..?"

"Đúng vậy tiểu thư, chúng tôi không dám nói dối..!" Hai người nước mắt chảy ròng ròng, gật đầu xác nhận.

"Đúng là tà tâm bất tử mà...!"

Đuổi đi hai người A Hồng, Ngô Tiểu Diễm không khỏi mắng chửi tên Mang Đại Hổ kia một câu.

Bài học đêm hôm qua Trần Kim Tiền ban cho, tên này không những không rút kinh nghiệm, vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc, một hai phải muốn cùng nàng không qua được, thật là không biết điều, như có cơ hội mà nói..

"Vẫn là thiếu gia đối xử với ta tốt nhất, nên chuẩn bị bữa sáng cho thiếu gia trước đi..!" Ngô Tiểu Diễm thu lại ánh mắt có chút đáng sợ, bỏ đi con cá vừa chém, mỉm cười hiền dịu chuẩn bị nấu nướng một bữa ra trò cho Trần Vân Thanh dùng.

So với lại cái gì đuổi hai người A Hồng, hay tên đáng ghét Mang Đại Hổ, thậm chí là Trần Kim Tiền chuyện, đều không có quan trọng bằng chuyện phải nấu một bữa thật ngon cho Trần Vân Thanh đến thưởng thức.

...

"Vân Thanh sư huynh..! Tiểu Diễm cô nương đã thay đổi..!"

Đứng nép tại một ví trí khá xa phòng bếp Trần Tú, khẽ mỉm cười đối với lại Trần Vân Thanh nói.

"Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi..!" Trần Vân Thanh cười nhạt một tiếng.

Hắn nhìn Ngô Tiểu Diễm giận dữ chạy đi, cũng là muốn đến đây xem nha đầu này có vì giận hắn mà bỏ thuốc độc gì vào bên trong thức ăn hại hắn đau khổ hay không, thế nên màn kịch Ngô Tiểu Diễm ra tay trừng trị hai người A Hồng, đều không thể nào qua mắt được hắn.

Đối với Ngô Tiểu Diễm chuyển biến, hắn là có chút bất ngờ, nhưng là không quá ngạc nhiên, Ngô Tiểu Diễm vốn là một cô gái rất thông minh, trước đây chỉ vì quá lo lắng cho hắn, cộng thêm dung nhan tổn thương, làm cho cô ta có chút tự ti, cũng đem thông tuệ của cô ta đè nén lại, bây giờ mọi chuyện đã hoàn toàn khác, cô ta không có lo lắng cho hắn nữa, dung nhan lại xinh đẹp xuất chúng, trí tuệ phủ bụi lâu năm cũng liền thất tỉnh, thay đổi là chuyện đương nhiên.

May mắn một điều là dù Ngô Tiểu Diễm có thay đổi như thế nào, hắn vẫn nhìn ra được, cô ta đối với hắn trước sau như một, không hề thay đổi.

Hơi quá hơn một chút, sau khi trở lại dung nhan thật, nha đầu này đối với hắn càng lúc càng lớn mật, dã tâm cũng càng ngày càng lớn, e là cô gái này sẽ không có cam tâm làm một cái a hoàn của hắn thế này mãi đâu, đây vấn đề này cũng thật sự làm cho hắn đau đầu tìm cách giải quyết, cũng là cảm giác vui mừng từ trong lòng của mình phát ra.

"Trần Tú..! Lần này cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi một chút chuyện lớn!"

Không quan tâm đến Ngô Tiểu Diễm tấp nập chuẩn bị bữa sáng cho hắn nữa, hắn liền rời khỏi nhà bếp cái khu vực này, đi đến phòng tiếp khách, vừa đi, hắn vẫn là không quên cảm tạ Trần Tú một câu.

"Vân Thanh sư huynh! Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi..!" Trần Tú rất là khiêm cung, không hề muốn nhận lấy công lao thuộc về mình.

Trần Vân Thanh là đang ám chỉ lúc sáng nay hắn đến tu luyện thất thông báo cho y biết về Trần Tố Nga một chuyện, theo hắn thấy đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến chút nào.

"Muốn lấy ta ra làm tấm mộc sao? Trần Tố Nga cô cũng thật độc ác..!" Trần Vân Thanh ánh mắt xẹt qua một tia hàn mang.

Hắn nhớ lại, mình mới xuất hiện bên ngoài tu luyện thất thì Trần Tú này đã chờ sẵn, y là gấp gáp báo cho hắn biết Trần Tố Nga đến chơi, ban đầu hắn cũng là ngạc nhiên, không hiểu Trần Tố Nga hạ cố đến tìm hắn làm cái gì, nhưng sau khi nghe Trần Tú giải thích, hắn là giận ứa gan, rất là muốn một kiếm đem cô gái này chém làm đôi xúc động.

Trần Tố Nga đang là bị Cổ Cự Cao dây dưa không dứt, cô ta cũng không có vui vẻ gì khi cùng Cổ Cự Cao bên nhau, thế nên mới nghĩ cách kiếm một người ra để đuổi Cổ Cự Cao đi, không may, người mà cô ta ngắm nghía lại là Trần Vân Thanh hắn đây.

Cô gái này tâm cơ thật khá, nhưng cô ta chỉ nghĩ đến mình, không quan tâm bất kỳ người nào khác sống chết, cô ta không nghĩ lại xem Cổ Cự Cao là ai?

Đây là Yêu Sĩ bát trọng hậu kỳ cảnh giới, còn có Yêu Sư cường giả đi theo bảo hộ, như người nào làm tình địch của y, liệu có còn mạng để mà sống tiếp hay không đây?

Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.

Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!

Chỉ có tại