Yêu Thần Lục

Chương 252: Giải Quyết Vân Thanh



Nhân tuyển của hắn cho lần hành động này là không có thiếu, thậm chí có thể nói là rất nhiều, nhưng không có người nào làm cho hắn an tâm.

Tiền tài động lòng người, như nữa đường đối phương sinh ra tham niệm, như thế đối với hắn thật sự là rất không xong.

Cùng cấp bậc đối thủ, hắn muốn thắng đối phương để dành lại những gì thuộc về mình có lẽ tương đối khó.

Chọn một đối tượng vừa tầm, lại là người mà mình quen biết rất lâu, cũng như hiểu rõ tính cách mới là mục tiêu mà hắn muốn nhắm đến, Trần Vân Thanh là nhân tuyển thích hợp nhất.

Tên này là người mà hắn quen biết đã lâu, thực lực cũng vừa đủ, không quá cao, cũng không thể quá thấp, không thể chê được điểm nào.

Chỉ là tên này bỗng nhiên trở nên quá thông minh, như vậy chuyến đi lần này với hắn là tốt hay xấu đây?

Hắn trong lòng thật sự có đối chút hối hận vì đến tìm Trần Vân Thanh ngày hôm nay rồi.

"Thôi kệ đi...! Mình chuẩn bị đầy đủ, cũng không tin không thể nào khống chế được Trần Vân Thanh! " Trần Hàn Xương nói nhỏ một tiếng, sau đó liền rời đi nơi này.

Đã lựa chọn Trần Vân Thanh, như vậy có hối hận cũng không được tích sự gì, nên suy nghĩ tích cực một chút, thực lực hắn mạnh hơn Trần Vân Thanh, thủ đoạn của hắn cũng nhiều hơn Trần Vân Thanh, như vậy dù Trần Vân Thanh có phản phúc thì có thể làm sao.

"Trần Hàn Xương a Trần Hàn Xương! Chúng ta là huynh đệ lâu năm! Mày cũng đừng nên làm ra chuyện gì quá đáng nha!" Trần Vân Thanh nhìn bóng dáng của Trần Hàn Xương khuất xa hồi lâu, liền là lẩm nhẩm lên tiếng nói nhỏ.

Trần Hàn Xương này đã không còn như trước đây tại Trần gia trấn hắn quen, lục lại ký ức so sánh hắn là hiểu quá rõ, y trở nên mưu tính nhiều hơn, âm u nhiều hơn.

Những cái này Trần Vân Thanh hắn không có để ý đến, người tại tu luyện giới, đôi khi cũng nên biến hóa để có thể theo kịp thời đại, nếu như không chắc chắn sẽ bị đào thải.

Nhưng hắn thật sự không có hy vọng nhìn đến người huynh đệ này lại đem hắn tính toán vào bên trong, nếu ngày đó xảy ra, nói thật hắn rất là khó xử.

"Thiếu gia! Thiếu gia! Đến dùng cơm chiều thôi!"

"Được! Tiểu Diễm! Anh đến đây!"

Trần Vân Thanh mỉm cười, một nụ có thể nói là không giả dối nhất từ trước đến nay, cũng chỉ tại bên Ngô Tiểu Diễm, hắn mới lộ ra nụ cười chân thành như thế này.

Nghĩ lại, trên thế giới này người nào cũng có thể gạt hắn, người nào cũng có thể hại hắn, nhưng Ngô Tiểu Diễm này thì sẽ không thể, nàng ta sẽ không bao giờ hại hắn đâu.

...


Bảy ngày sau! Trần gia Nội Viện! Số năm mươi tám biệt viện!

"Thái Thành sư huynh! Anh gọi chúng tôi gấp gáp đến nơi đây là có chuyện gì!?" Trần Côn thay mặt cho hai người còn lại cung kính lên tiếng hỏi Trần Thái Thành.

Từ hơn một tuần trước chuyện của Trần Tiên Phượng xảy ra đến nay, vì tránh cho người của Trần gia nỗi lên nghi ngờ, đám người bọn họ tận lực ít tiếp xúc nhiều hơn, như có thể tránh được mà nói, liền tránh mặt nhau cũng tốt.

Nhất là bọn họ nhận được tin tức của gia tộc báo lại, Trần Huyền Phong vị kia là Nội gián cao cấp bật nhất của Mang gia, bọn họ càng sợ hơn.

Một khi đám người Trần gia điều tra đến bọn họ nơi này, đám người mình sẽ là chết không kịp ngáp a.

Vào thời điểm hiện tại, vẫn là nên tránh mặt nhau càng xa càng tốt mới phải, vị Thái Thành sư huynh này đêm tối triệu bọn họ đến đây, không biết là có chuyện gì nữa đây.

"Tin tức ta vừa nhận được từ Hiếu Vinh tổng quản..! Trần gia đã cho người âm thầm điều tra chuyên sâu về Trần Tiên Phượng cùng những người xung quanh, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ điều tra đến chúng ta nơi này!"

"Hiếu Vinh tổng quản nói chúng ta thu xếp mọi chuyện nơi đây ổn thỏa liền trở lại Mang gia đi!" Trần Thái Thành đứng lên, gương mặt rất là trầm trọng lên tiếng.

"Như vậy chúng ta không phải nguy hiểm quá hay sao?" Trần Côn, Trần Già cùng Trần Thành Kiệt ba người đưa mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương liền có thể nhìn ra được khủng hoảng không hề nhẹ.

Nội gian một việc nếu như bị lộ đi ra, không cần phải nói đám người của mình cũng là sẽ có loại kết quả gì, trong bọn họ không những không thể nào giữ được địa vị cùng tài nguyên hiện tại, còn là phải đi lên đoạn đầu đài nữa, như thế khủng bố kết quả, người nào trong số bọn họ lại không sợ đây.

"Yên tâm đi! Hiếu Vinh tổng quản nói, bọn họ chỉ mới xúc tiến điều tra, trong một thời gian ngắn, sẽ không tìm đến chúng ta nhanh như vậy!" Trần Thái Thành lên tiếng trấn an đám người nói.

Tất cả chuyện này cũng là do cha con của Mang Tiên Phượng làm ra, như cô ta làm chuyện sạch sẽ một chút, đem Tô Trục Lưu diệt đi luôn, đám người mình đâu có phải rơi xuống hoàn cảnh như ngày hôm nay.

Hắn thật sự hận Mang Tiên Phượng vô cùng, như cô ta xuất hiện trước mắt hắn, hắn nhất định sẽ đem cô ta trước gian sau diệt, mới giải được mối hận này.

Tiếc là hiện tại nói gì cũng đã muộn, chuyện đã xảy ra rồi không thể thay đổi, nên nghĩ cách giải quyết hậu quả thì hay hơn.

"Thái Thanh sư huynh! Chúng ta vẫn nên rời khỏi Trần Phủ này sớm một chút hay hơn!" Trần Thành Kiệt cung kính đưa ra lời đề nghị.

Trần gia mới bắt tay vào điều tra, bọn họ sẽ là không có sớm phát hiện ra đám người mình nhanh như thế thật, nhưng muộn một chút, liền sẽ có thể, vào lúc này.

Nên nhân lúc Trần gia còn chưa điều tra đến nên rời khỏi, may ra bọn họ còn có một con đường sống, nếu như không, chậm một chút, chỉ sợ là bọn họ có muốn đi cũng không thể.

"Rời khỏi nơi đây sao?" Trần Thái Thành nhíu mày lên tiếng nói nhỏ.

Rời khỏi đây, không phải hắn không có nghĩ đến khi nhận được tin tức đáng sợ kia của Mang Hiếu Vinh, nhưng rời đi bây giờ hắn liền sẽ mất tất cả.

Địa vị Nội Viện này hắn không có quan tâm, nhưng thứ hắn không bỏ nhất chính là Mân Việt Học Viện danh ngạch.

Hắn hiện tại đã là Yêu Sĩ tam trọng hậu kỳ đỉnh phong, chỉ cần cho hắn thêm một chút thời gian nữa, hắn tự tin mình có thể đột phá Yêu Sĩ tứ trọng, đến chừng đó, Mân Việt Học Viện danh ngạch sẽ là nằm trong tay của hắn, bây giờ đi như thế này, hắn thật sự không có cam tâm.

"Thôi được rồi! Chuẩn bị một chút, ba ngày sau chúng ta lập tức rời khỏi Trần Phủ!" Trần Thái Thành suy nghĩ một hồi lâu, dù là không nỡ, nhưng hắn cũng chỉ có thể rời khỏi nói này

Không có cách nào, giữa mạng sống cùng danh ngạch đi Mân Việt Học Viện, hắn rất sáng suốt chọn cái trước, như không còn mạng sống, có lấy được đến danh ngạch cũng chẳng để làm cái gì nữa.

Hơn nữa hắn nghĩ lại, mình tại Trần gia làm nội gián lâu năm như thế, công lao lập được cho Mang gia cũng là không có nhỏ, cộng thêm mình sắp là Yêu Sĩ tứ trọng, tại Mang gia lấy đi một cái danh ngạch cũng sẽ không có khó khăn, vẫn như mấy người này nói, nên rời bỏ sớm thì hay hơn.

"Sư huynh anh minh!" Mấy người Trần Anh Kiệt vui mừng quá đỗi, lên tiếng vuốt mông ngựa Trần Thái Thành một câu.

Đám người bọn họ sợ nhất là Trần Thái Thành vì cái danh ngạch Mân Việt Học Viện kia thà mạo hiểm cũng không chịu đi, như thế bọn họ đám người liền là chết chắc.

Giờ thì hay rồi, bọn họ chỉ cần tận dụng trong ba ngày thời gian này dọn dẹp hết mọi thứ thuộc về mình tại đây, sau đó liền trở lại Mang gia hưởng phúc là được rồi.

"Thái Thành sư huynh! Như vậy Trần Vân Thanh một chuyện, chúng ta phải tính như thế nào?" Trần Côn vẫn là không có quên mối hận bị Trần Vân Thanh ép phải chặt đi một cái cánh tay lần trước, không đem món nợ này lấy lại, hắn là có chút không cam tâm.

"Bên phía Cái Bố Tông điều tra như thế nào rồi?"

Trần Thái Thành cũng hiểu được ân oán của Trần Côn cùng Trần Vân Thanh, như trước khi rời đi có thể giúp đỡ được cho người huynh đệ này của hắn một tay, hắn cũng khá là sẵn lòng.

"Hồi Thái Thành sư huynh! Bên kia Cái Bố Tông truyền lại tin tức, bọn họ không có điều tra được Trần Vân Thanh sau khi trở lại Chấn Nam Thành tiếp xúc qua với ai một thời gian lâu!" Trần Thành Kiệt lên tiếng trả lời.

Đây là tin tức vài ngày trước mà Cái Bố Tông truyền lại cho hắn, bọn họ điều tra rõ ràng, Trần Vân Thanh tại trước khi trở lại Chấn Nam Thành mấy người kia không điều tra ra.

Nhưng sau khi tên Trần Vân Thanh kia trở lại Chấn Nam Thành, hành tung của y là đã bị người của Cái Bố Tông theo dõi, tin tức bọn chúng truyền lại, Trần Vân Thanh không tiếp xúc với ai liền trở lại Trần Phủ cùng Trần Côn động thủ.

"Như thế này thì lạ quá! Không lẽ tiểu tử kia giao danh sách về chúng ta cho người bên ngoài thành?" Trần Thái Thành hơi có chút nghi hoặc.

Hắn còn một ý nghĩ nữa đó là tên Trần Vân Thanh này đang hư trương thanh thế, thật ra tên này chưa có giao bản danh sách nội gián kia cho bất kỳ người nào cả.

"Thái Thành sư huynh! Chúng ta sắp rời khỏi Trần Phủ rồi, còn quan tâm đến chuyện mình bị lộ tẩy làm cái gì nữa?" Trần Côn nhìn thấy Trần Thái Thành vẫn còn là chưa nhìn ra rõ ràng vấn đề, liền lên tiếng cảnh tỉnh nói.

Đám người bọn họ vốn không còn có ý định ở lại Trần Phủ làm nội gián tiếp nữa, Trần Vân Thanh tên kia có đem thân phận của bọn họ tiếc lộ đi ra liền có thể thế nào đây, nên nhớ khi đó bọn họ đã tại Mang gia làm một viên Nội Viện đệ tử rồi, Trần gia người có bản lĩnh đến Mang gia đem đám người mình về trị tội nữa hay là sao đây.

"Vậy mày có cách gì hay giải quyết tên Trần Vân Thanh này hay không?" Trần Thái Thành nhìn lại Trần Côn một cái, nhàn nhạt lên tiếng hỏi.

Hắn đúng thật sự là có quên đi điểm này, nhưng mà không có cái uy hiếp kia, bọn họ làm sao để trừng trị tên Trần Vân Thanh kia đây.

Nên nhớ một điều hiện tại Trần Vân Thanh không còn là một tên Ngoại Viện Khu tạp dịch như mấy ngày trước đây, bọn họ xoa nắn thế nào cũng được, hiện tại tên này cũng như bọn họ, đều là Nội Viện đệ tử, Trần Vân Thanh còn là lấy Yêu Sĩ nhị trọng hậu kỳ tu vi tiến nhập Nội Viện, gây chấn động một hồi.

Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.