Yêu Nụ Cười Của Em

Chương 2



Tay Ngô Nhất Phàm nắm chặt, gân xanh nổi lên.

"Đại nhân vật" bước vào!

"Ai da, Chu tổng chúc mừng năm mới, Chu tổng ngài tới ngồi đi!"

Cả nhà đều đồng loạt đứng lên, ngay cả ông bà ngoại tôi cũng phối hợp.

Ngô Nhất Phàm hiển nhiên cũng biết Chu tổng, vội vàng tiến lên chào hỏi.

Chỉ có tôi, bởi vì tránh bị buộc tội nên vẫn tiếp tục ngồi trên băng ghế nhỏ.

Giới thiệu công việc cho Tô Lê, liên quan gì đến tôi?

Tô Lê từ nhỏ đến lớn hại tôi nhiều lần như vậy, tôi không phá rối đã là nhân từ lắm rồi.

Rốt cục cũng có thể ăn cơm, khi bọn họ nhiệt liệt thổi phồng Tô Lê, tôi yên lặng đứng dậy đi vào phòng bếp chuẩn bị một chén cơm, gắp chút đồ ăn chưa lên bàn, ngồi trở lại bàn trà thấp mở ti vi bắt đầu che đậy tiếng ồn, tập trung ăn cơm!

Chỉ nghe thấy một giọng nói kinh ngạc truyền đến:

"Phu nhân?", tiếng người ồn ào nhất thời yên tĩnh, trong ti vi bọt biển bảo bảo gọi bạch tuộc ca thanh âm đê tiện, cực rõ ràng.

Tôi kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy Chu tổng bưng bát đi về phía tôi: "Phu nhân, sao người không lên bàn ngồi?"

"Chu tổng, ngài nhận lầm người rồi."

Mợ tôi và Tô Lê vội vàng đi theo, còn không quên giới thiệu tôi một chút.

"Con nhỏ này từ nhỏ có mẹ nuôi nhưng không có ba dạy, gặp người khác ngay cả chào hỏi cũng không biết, vừa rồi đối tượng xem mắt của nó đi vào nó cũng không thèm lên tiếng."

"Đúng vậy, không có ba dạy dỗ. Cả lớp chúng tôi đều không thích chị ấy, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi."

Chet tiệt!

Lại nhắc đến chuyện ba mẹ tôi ly hôn.

Tôi nổi giận, nhưng trên mặt lại cười hì hì: "Mợ, Tô Lê, khi còn bé con từng bị chó cắn, hai người bây giờ như vậy, con rất sợ nha."

Hai người bọn họ tức giận muốn tiến lên làm khó tôi.

Chu tổng ngăn bọn họ lại, xoay người, trong giọng nói đã xen lẫn một tia sợ hãi: "Xem mắt?! Phu nhân, ai là đối tượng xem mắt của ngài vậy?"

Tôi chỉ chỉ Ngô Nhất Triều.

"Xong rồi xong rồi..."

Chu tổng run rẩy ngồi xuống chỗ Ngô Nhất Phàm vừa ngồi, lấy điện thoại ra bắt đầu báo cáo tình huống.

"Mộ tổng, phu nhân đang xem mắt. Đối phương giới thiệu cho cô ấy là một tên cặn bã bốn năm ly hôn ba lần."

"Mấu chốt là...... Phu nhân còn không thể lên bàn ăn cơm!"

Tôi vừa mới xác định mối quan hệ với bạn trai không tới hai ngày, nhưng anh ấy hận không thể lập tức đăng kí kết hôn, nghe được chuyện này thì lập tức nổ tung:

"Cho phu nhân nghe điện thoại!"

Tôi nhận điện thoại, giọng nói rầu rĩ của Mộ Thước truyền đến: "Không phải đã nói mùng tám đến nhà em thương lượng chuyện hôn sự sao?"

"Bây giờ em lại lén anh đi xem mắt sao?"

"Như thế nào? Người đàn ông cặn bã ly hôn ba lần rất tốt à?"

Tôi thở dài một hơi: "Mộ Thước, không phải em không muốn ở cùng một chỗ với anh, là mợ em và Tô Lê muốn giới thiệu cho em."

"Tô Lê?!"

Anh ấy kinh ngạc nói:"Chính là cô gái hồi trung học khuyến khích Chu Châu bắt nạt em đó à?!"

Tôi ừ một tiếng.

Anh ấy hừ lạnh: "Ở đâu?! Anh lập tức tới ngay!"

Khi học lớp 9, tôi và mẹ chuyển đến nhà bà ngoại trải qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu.

Bởi vì, ba mẹ tôi ly hôn.

Một ngày trước khi họ nhận giấy ly hôn, ánh mắt ba tôi kiên định vỗ vai tôi: "Tiếu Tiếu, ba phải đi làm một chuyện vĩ đại. Không thể liên lụy đến mẹ và con, con có thể tin tưởng ba không?"

Tôi gật đầu: "Con tin tưởng ba."

Ông ấy nở nụ cười, ôm tôi: "Nhớ trước kia ba dạy con thế nào không? Con người nên sống vì lý tưởng và niềm tin của mình, lời đồn nhảm không thể đánh bại một dũng sĩ chân chính."

Nhưng trên vai tôi lại để lại những giọt nước mắt ấm áp.

Ngày hôm sau, trong nhà có tin ba tôi có niềm vui mới nên mới vứt bỏ mẹ con tôi.

Cô gái kia tuổi trẻ, dáng người đẹp, ồn ào đến hận không thể cho khắp thiên hạ đều biết.

Trong lúc đó ánh mắt ba tôi nhìn tôi có đau xót, áy náy, khó chịu cùng dứt khoát kiên quyết.

Ông ấy đi rồi, sau khi trở mặt với mẹ tôi liền ôm eo người phụ nữ khác bỏ đi.

Tôi nhìn bóng lưng ông ấy đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước ông ấy dạy tôi.

Lúc đó tôi mới chín tuổi và trở về nhà sau giờ học, cả gia đình đổ lỗi cho tôi vì đã làm vỡ bình hoa.

Mặc cho tôi giải thích, khóc lóc om sòm, lăn lộn, bọn họ vẫn một mực khẳng định là tôi làm vỡ.

Sau đó, tôi biết không thể thay đổi suy nghĩ của bọn họ, ngừng khóc rống, từ trên mặt đất đứng lên phủi bụi trên người, trở về phòng bắt đầu làm bài tập.

Ba tôi bước vào và xin lỗi tôi trước, sau đó nói với tôi rằng có lẽ tôi sẽ gặp nhiều chuyện còn tệ hơn hôm nay trên con đường đời mình.

Họ có thể đổ hết nước bẩn lên người tôi.

Ông ấy hỏi tôi nên làm gì nếu đối mặt với tình huống như vậy.

Tôi cái hiểu cái không nói: "Làm tốt việc mình nên làm."

Ba sờ sờ đầu tôi, ôm tôi thật chặt vào trong ngực khóc: "Tiếu Tiếu, ba rất xin lỗi con."

"Nhưng con phải tin, ba vĩnh viễn yêu con."

Bọn họ đều nói ba tôi là kẻ cặn bã, chỉ có tôi không tin.

Người đàn ông đi trên sườn núi gặp người kéo xe ba bánh cũng phải đẩy giúp một cái, người đàn ông ôm chó hoang về nhà chăm sóc thật tốt, người đàn ông đã từng căm thù đến tận xương tủy, chửi bới kẻ cặn bã......

Làm sao có thể là cặn bã?!

Một tháng sau, truyền đến tin tức về cái chết của ông ấy.

Mẹ tôi nhốt mình trong phòng, khóc đến mức mắt sưng đỏ, ra khỏi cửa lại cố gắng chống đỡ cười nói với mọi người:

"Đáng đời! Đúng là quả báo!"

Tôi cảm thấy hạnh phúc vì cái chết của ba tôi.