Yêu Nhầm Ánh Trăng

Chương 18: Đổi chỗ



Sáng hôm sau, Phương Thành và Ngôn Hi Lạc ngồi chơi game chán chê, mãi vẫn chưa thấy Sở Diên đi học. Sau hai tiết Toán, cuối cùng lão đại của bọn họ cũng xuất hiện.

Ngôn Hi Lạc nhìn thấy Sở Diên, cậu chàng há hốc mồm kinh ngạc. Mẹ ơi, chuyện gì đang xảy ra thế này? Thế giới sắp phát hiện kì quan thiên nhiên thứ 8 sao?

Sở Diên bước vào lớp trước ánh mắt tò mò pha ngạc nhiên của bạn học. Thiếu niên đi ngược sáng, cả người cậu như bao phủ một tầng hào quang.

Áo sơ mi trắng bao trọn thân hình thon dài, thẳng tắp như cây tùng trên núi, mái tóc xám khói vốn đặc trưng của Sở Diên nay đã nhuộm lại thành màu đen.

Ngôn Hi Lạc cảm thán, mẹ kiếp, đúng là người với người, không thể so sánh được mà.

Sở Diên lúc để tóc màu khiến người ta cảm giác cậu là vầng thái dương sáng chói, vừa mang hơi thở thanh xuân, lại pha chút hư hỏng bất cần.

Nhưng lúc cậu để tóc đen, mặc sơ mi trắng, lão đại lại chính là nam thần xé truyện bước ra. Khuôn mặt thanh tao đẹp như ngọc thạch, đuôi mắt phượng đào hoa khẽ nhếch, lúc cậu cười rộ lên, khiến người ta cảm thấy trăm hoa đua nở, cứ ngỡ mùa xuân đang về.

Trong lòng Ngôn Hi Lạc chợt nhớ đến hai câu thơ mà lão Hoàng – giáo viên dạy văn hay nói, chính là chỉ vẻ đẹp của Sở Diên lúc này:

“Mạch thượng nhân như ngọc.

Công tử thế vô song.”

Sở Diên bước đến, lúc đi ngang qua bàn của Ngụy Hi Hòa, cậu liếc cô một cái rồi mỉm cười. Ngụy Hi Hòa rụt cổ, không dám nhìn cậu, cô thực không ngờ Sở Diên sẽ làm thật.

Ngôn Hi Lạc vẫn còn chưa hết kinh ngạc, chỉ tay về Sở Diên nói lắp bắp nói:

“Lão đại, không, cậu không phải lão đại của tôi. Trả lão đại lại cho tôi đi.”

Phương Thành ôm bụng cười, con hàng Ngôn Hi Lạc lại dám mang khuôn mặt oán phu nhìn Sở Diên.

“Ngôn Hi Lạc, có tin là ông đây cho cậu ra ngoài ngồi đếm lá không hả?”

Ngôn Hi Lạc không để ý đến lời dọa dẫm của Sở Diên, cậu chàng tự mình lẩm bẩm:

“Mẹ ơi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì khiến Diên ca thay đổi chóng mặt như thế?”



Phương Thành nhìn cậu chàng, kéo gần lại, đôi mắt hồ ly của cậu chàng lóe lên tia giảo hoạt. Cậu kéo tên ngốc Ngôn Hi Lạc lại, nói nhỏ. Ngôn Hi Lạc nghe xong lại càng kinh ngạc, nhìn lên bàn hai không ngừng cảm thán:

“Tiểu tiên nữ quả nhiên là tiểu tiên nữ, không vương vấn bụi trần. Không biết cậu ấy là thần thánh phương nào mà dám từ chối lão đại?”

Suốt một buổi học đó, cậu chàng cứ đứng ngồi không yên, chốc chốc lại quay ra nhìn lão đại và tiểu tiên nữ.

Nghê Thường bước vào lớp, trên tay cô cầm tờ bảng điểm, khuôn mặt không giấu nổi sự vui vẻ. Sau khi giữ trật tự lớp, cô nhẹ nhàng nói:

"Lần thi này, lớp ta đạt được kết quả không tồi. Đặc biệt là bạn học Ngụy Hi Hòa, thành tích đứng thứ 3 khối, đứng thứ 1 lớp ta. Môn Anh và Văn của bạn ấy đều đạt điểm tuyệt đối."

"Một số bạn khác lớp ta như Trình Viễn, Lý Hàng, đều có thành tích rất tốt. Hy vọng các em có thể học hỏi các bạn."

"Được rồi, bây giờ chúng ta tiến hành đổi chỗ nhé. Các bạn nên lấy phiếu của mình đi."

Nghê Thường vừa dứt lời, không khí cả lớp đã sôi nổi, rộn ràng. Bọn họ ngồi với nhau hai tháng, cũng đã quen chỗ, chẳng muốn rời xa nhau. Ấm ức nhất có lẽ là Lý Nhất Đồng, cô nàng mới chỉ ngồi với Ngụy Hi Hòa chưa đến một tuần.

"Hi Hòa, tớ chẳng muốn xa cậu chút nào cả."

Ngụy Hi Hòa cũng buồn bởi trong lớp này Lý Nhất Đồng là người bạn thân thiết của cô.

"Ê, Diên ca, cậu có muốn đổi chỗ không?"

Ngôn Hi Lạc quay xuống hỏi Sở Diên. Trước giờ bọn họ đều là sự tồn tại đặc biệt trong lớp này, cả một đám toàn phú nhị đại, nên mọi người đều mặc định ngai vàng cuối lớp là dành cho bọn họ.

Phương Thành ngồi cùng với Ngôn Hi Lạc còn Sở Diên từ trước tới giờ đều ngồi một mình.

"Bốc, sao lại không bốc?"

Ngôn Hi Lạc quay lên, khuôn mặt cậu nhăn nhó, mẹ ơi, lão đại thay đổi thật rồi.

Rất nhanh, mọi người đã lần lượt lên lấy phiếu của mình.

"Hi Hòa, cậu số mấy vậy?"

Lý Nhất Đồng mang đôi mắt long lanh nhìn Ngụy Hi Hòa, ôm hy vọng mình sẽ ngồi cùng bàn với cô.

Thật đáng tiếc, cô lại là số 7.

Ngôn Hi Lạc và Phương Thành không biết có phải thông đồng với nhau trước rồi hay không mà cả hai người đều là số 12. Cậu chàng hí hửng ôm vai bá cổ Phương Thành cười:

"Huynh đệ, chúng ta đúng là có duyên đi."

Phương Thành cười khinh bỉ:

"Ai thèm có duyên với cậu chứ."

Cậu chàng không thèm để ý đến Phương Thành lon ton chạy đến bên Sở Diên:

"Lão đại, lão đại, cậu số mấy?"

Sở Diên mở giấy ra, ngón tay thon dài của thiếu niên vuốt từng nếp gấp, số 9.



"Ơ! Lão đại, tiểu tiên nữ là số 7 cơ. Xem ra hai người không có duyên phận rồi."

Sở Diên nhìn tờ giấy, kiêu ngạo nói:

"Duyên phận? Ông đây chưa bao giờ tin vào hai chữ duyên phận cả. Muốn có duyên phận thì tự mình giành lấy."

Nói xong, cậu liếc mắt nhìn về phía trên. Triệu Huy đang hí hứng vì sắp được ngồi cạnh tiểu tiên nữ thì đột nhiên thấy ghế mình rung lên. Hóa ra là lão đại Sở Diên.

"Lão đại, có chuyện gì sao?"

"Đổi giấy cho tôi."

Triệu Huy nhìn Sở Diên ngậm ngùi, azzz, số cậu ta thật khổ, phải ngồi với toàn đám đực rựa. Sở Diên nhìn phía bàn hai nơi cô gái nhỏ mỉm cười:

"Đây mới chính là duyên phận."

Ngôn Hi Lạc trợn mắt nhìn Sở Diên, mẹ kiếp, Diên ca à, đây là ép duyên đấy chứ.

Rất nhanh, cậu chàng quẳng chuyện này ra đằng sau, giọng nói oang oang như vịt đực của cậu thu hút sự chú ý của mọi người.

"Ai số 7 vậy?"

Cả lớp quay lại nhìn cậu chàng. Biết mình bị hớ, cậu chàng cười hì hì:

"Ý mình nói là Sở Diên số 7, ai ngồi cùng cậu ấy?"

Cả lớp im lặng, đám con gái thì ôm một bụng tiếc nuối, thầm nghĩ tại sao mình không phải số 7. Có bạn cùng bàn đẹp trai như vậy, chỉ nghĩ đến đây cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.

Chỉ có mỗi Ngôn Hi Lạc và Phương Thành hiểu rõ tính của Sở Diên ra sao. Lão đại ấy à, đẹp thì có đẹp nhưng tính cách này chẳng ai chịu được. Lúc vui thì không sao, lúc không vui thì chẳng khác gì chiếc điều hòa công suất lớn, làm người khác không rét mà run.

Lý Nhất Đồng lay lay tay Ngụy Hi Hòa, khuôn mặt cô nàng lộ vẻ khó xử:

"Hi Hòa, hay tớ bảo cô giáo đổi chỗ cho cậu nhé?"

"Không sao đâu."

Lý Nhất Đồng cũng không thể nói thêm gì, cô sợ với tính tình của Hi Hòa sẽ bị người khác bắt nạt, dù sao Sở Diên cũng không phải loại người hòa đồng, dễ chung sống.

Ngôn Hi Lạc loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện của hai người.

Đệt, Diên ca của cậu vậy mà lắm mưu nhiều kế, định lừa con gái nhà người ta vào tròng à.

Thế nhưng, thân là anh em chí cốt, Ngôn Hi Lạc đương nhiên vẫn giúp người nhà mình. Hành động của cậu chàng rất thuần thục, nhanh chóng dọn đồ của Sở Diên sang một bên với tốc độ ánh sáng:

"Tiểu tiên nữ, sau này là bạn cùng bàn với Diên ca, mong cậu chiếu cố cậu ấy nha. Lão đại, bên này."

Vào tiết sau, mọi người cũng đã ổn định chỗ ngồi. Ngụy Hi Hòa tuy không ngồi chung với Lý Nhất Đồng nhưng hai bọn họ ngồi bàn trên bàn dưới, điều này khiến Đồng Đồng cảm thấy được an ủi phần nào.

"Kẹo bông nhỏ, tớ thấy cô Nghê sắp xếp kiểu này cũng tốt, ít ra chúng ta vẫn có thể nói chuyện với nhau."



Ngụy Hi Hòa ngoài mặt không cười nhưng trong lòng không cười, tại sao đi đâu cô cũng dính phải cậu ấy chứ?

Ngụy Hi Hòa ngồi chỗ gần cửa sổ, để tạo khoảng cách với cậu, cô xếp chồng sách cao để tạo vách ngăn. Sở Diên nhìn hành động trẻ con của cô, cậu chợt bật cười, đi tới phía cô.

Đôi chân thiếu niên thon dài, dáng người cao ráo, ngồi một chỗ có vẻ chật chội. Ngụy Hi Hòa ngại nhất là mỗi khi đi ra ngoài, đôi chân dài ấy khiến khoảng cách lối đi thu hẹp lại. Mỗi khi đi qua thì đầu gối cô đều chạm vào bắp chân cậu, thiếu niên dường như càng muốn trêu chọc cô, cố tình phát ra tiếng cười.

Ngụy Hi Hòa rất tức giận, vành tai cô đỏ ửng như ráng chiều. Sở Diên thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ này của cô.

Sếp xong sách, Ngụy Hi Hòa thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có không gian của riêng mình. Tâm tình của Sở Diên ngứa ngáy, thật muốn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của bạn học nhỏ.

"Bạn học nhỏ Ngụy Hi Hòa, cho tôi xem sách cùng được không?"

Ngụy Hi Hòa ngạc nhiên nhìn cậu:

"Cậu không mang sách à?"

Sở Diên mặt không đỏ, tim không đập nhanh mà nói dối trắng trợn:

"Là bọn Phương Thành đi học không mang sách, tôi cho hai bọn họ mượn rồi."

Ngôn Hi Lạc và Phương Thành ở phía dưới âm thành gào thét, mẹ nó, lão đại bọn họ từ bao giờ trở thành người tốt thế. Từ khi lên cao trung, có bao giờ thấy cậu ấy đi học mang sách đâu, quả thực là nói dối không chớp mắt.

Thấy cô không nói gì, Sở Diên lại nói tiếp:

"Bạn học Ngụy Hi Hòa, chẳng phải cô giáo nói làm người phải có tinh thần trượng nghĩa, giúp người trong lúc khó khăn sao. Vậy nên cho tôi xem cùng nhé?"

Ngụy Hi Hòa im lặng không nói gì, lặng lẽ xếp chồng sách xuống, chia một nửa quyển sách về phía anh. Khoảng cách gần như vậy, Sở Diên mới thấy được làn da trắng không tì vết của cô, giống như dương chi bạch ngọc. Đôi lông mi cong như cánh bướm, run lên nhè nhẹ, dáng vẻ cô nghiêm túc học bài, ngoan ơi là ngoan.

Chỉ tiếc là ánh mắt của thiếu niên quá mức chuyên chú, quá mức nóng bỏng khiến cô không thể nào tập trung được:

"Sở Diên, cậu đừng có nhìn như vậy được không?"

Biết mình thất thố, thiếu niên thu hồi tầm mắt, im lặng nghe cô đọc bài. Giọng của cô trong trẻo, nhẹ nhàng như âm thanh của tiếng suối xa làm người nghe muốn trầm luân. Cậu cứ nghe mãi, nghe mãi rồi ngủ quên lúc nào không hay.