Yêu Nhầm Ánh Trăng

Chương 7



Bên này, Ngụy Hi Hòa đã đến Tam trung nhập học. Nghê Thường – cô giáo chủ nhiệm lớp 7 nhìn Ngụy Hi Hòa mà trong lòng như nở hoa. Cô gái nhỏ xinh xắn, ngoan ngoãn, cô vừa xem bảng thành tích của con bé, luôn nằm trong top đầu của trường. Nếu không phải cô bé bị ốm mất hơn tháng, thì chắc chắn sẽ được phân đến lớp 1, 2. Ngụy Hi Hòa được Nghê Thường dẫn đến văn phòng để lấy sách vở.

Nghê Thường giữ trật tự lớp, nhẹ nhàng vẫy Ngụy Hi Hòa đang đứng ở ngoài cửa vào:

“Các bạn, hôm nay lớp chúng ta sẽ đón thêm một thành viên mới. Vì bạn ấy bị bệnh mất 2 tháng nên bây giờ mới có thể nhập học. Hi Hòa, em vào đi.”

Ngụy Hi Hòa bước vào dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, nhẹ nhàng giới thiệu:

“Xin chào mọi người, mình là Ngụy Hi Hòa, mong mọi người giúp đỡ.”
Không khí trong lớp vỡ òa, kèm theo là sự phấn khích điên cuồng của các bạn học.

“Bạn học mới thật xinh đẹp, giống như tiểu tiên nữ vậy.”

“Trời ạ, xinh đẹp như vậy, không biết cậu ấy có bạn trai chưa?”

....

Không khí lớp bỗng trở lên huyên náo hơn, Ngụy Hi Hòa có hơi ngại ngùng vì sự nhiệt tình của các bạn học. Nhận ra tâm trạng của cô hơi bối rối, cô giáo Nghê nhanh chóng giải vây:

“Nào, các em trật tự. Hi Hòa, em ngồi dãy bàn ba nhé.”

Ngụy Hi Hòa được Nghê Thường xếp cạnh Lý Nhất Đồng, cũng chính là bạn nối khố của cô. Như chỉ chờ có thể, Lý Nhất Đồng ôm chầm lấy Hi Hòa, khuôn mặt cô ấy không giấu được sự ngạc nhiên, vui vẻ:

“Kẹo bông nhỏ, nhớ cậu chết luôn. Sao đến đây mà không nói với mình một tiếng? Mình còn tưởng mình nghe nhầm, thực là cậu.”
Ngụy Hi Hòa cũng ôm lấy cô, vui sướиɠ nói:

“Là mình, Đồng Đồng. Bất ngờ không?”

Cô nàng gật đầu lia lịa, khóe mắt cong lên, không giấu nổi sự vui mừng. Lý Nhất Đồng là bạn của cô từ hồi tiểu học ở Giang Nam, sau năm 13 tuổi, cô ấy theo bố mẹ trở về Thủ Đô. Bọn họ cũng chỉ rời xa nhau hai năm. Ngụy Hi Hòa trở về, người vui mừng nhất là cô bạn thân nối khố này.

Lý Nhất Đồng là người phương Nam, gương mặt khả ái, dễ thương, lúc cười lên lộ má lúm đồng tiền xinh đẹp. Mang dáng vẻ của người con gái Giang Nam nhưng tính tình lại chẳng hề ôn hòa như con gái phía Nam, ngược lại còn mang mấy phần hào sảng, ngay thẳng của con gái phía Bắc.

Tình cảm của con gái nhanh hệt như nước sôi vậy, chỉ qua một buổi trưa, Lý Nhất Đồng đã mang Hi Hòa đi rất nhiều nơi trong trường.
Vừa mới từ căng tin trở về, hai người đang vui vẻ nói chuyện thì từ xa, lớp phó Từ Mộng hớt hả chạy vội vào, va phải hai người. Nhất Đồng thì không sao, chỉ tội Hi Hòa đứng ngoài, bị cô ta va phải đau khiến cô nhăn nhó. Ấy thế, Từ Mộng không một câu xin lỗi, mà còn quay lại lườm hai người họ. Lý Nhất Đồng thấy thế giận sôi máu, đã đυ.ng người ta không xin lỗi mà còn tỏ thái độ à?

“Từ Mộng, cậu không có mắt à? Đυ.ng người khác mà không xin lỗi lấy một câu.”

Từ Mộng quay lại nhìn hai người họ khinh bỉ, thái độ chả coi ai ra gì. Rõ ràng là cô ta cũng chả ưa gì Lý Nhất Đồng:

“Chỉ đυ.ng một cái thôi mà, cậu có phải làm quá lên như vậy không? Tôi xin lỗi, được chưa?”

Đồng Đồng nghe thấy cô ta nói vậy thì càng thấy lửa giận xông thiên, cảm thấy hôm nay nhất định phải sống chết với Từ Mộng một phen, thù cũ hận mới tính luôn một thể.

Mối thù của Lý Nhất Đồng và Từ Mộng phải kể từ đầu năm, cô nàng với Từ Mộng cùng tranh chức lớp phó. Mặc dù thành tích của hai người đều ngang nhau, nhưng vì Từ Mộng xinh hơn, lại là hoa khôi của lớp nên đương nhiên sẽ giành chiến thắng áp đảo. Chuyện không gì đáng nói, nhưng kể đó, Từ Mộng lại gây khó dễ cho Lý Nhất Đồng đủ đường, luôn nói xấu cô nàng sau lưng. Chuyện hai người không ưa gì nhau cũng không phải ngày một ngày hai. Đồng Đồng cũng không phải kiểu người dễ bắt nạt, thường xuyên cãi nhau tay đôi với Từ Mộng.

Lý Nhất Đồng định sấn sổ bước tới chỗ Từ Mộng thì Ngụy Hi Hòa ngăn lại:

“Bỏ đi, Đồng Đồng. Mình không sao.”

Ngụy Hi Hòa cũng không biết ân oán của hai người, cô chỉ nghĩ rằng, cô vừa mới vào lớp, không thể để vì cô mà Đồng Đồng và Từ Mộng gây gổ với nhau.

Lý Nhất Đồng cũng dịu đi, thế nhưng, cô cũng cảm thấy lo lắng thay cho Ngụy Hi Hòa. Tính tình cô nhẹ nhàng như vậy, chỉ sợ là bị người khác bắt nạt mất thôi.

Từ Mộng bước vào lớp, cô ta huơ hươ điện thoại trong tay, giọng điệu hối hả:

“Các cậu biết gì chưa, Sở Diên trường mình được lên hotsreach rồi, là cháu của Lục tỷ ấy.”

“Thật á? Cậu ấy là cháu của Lục Thời Mẫn á? Nghe nói chồng của cô ấy là thị trưởng của Thủ Đô đó.”

“Uầy, thật vậy à? Mình là fan Lục tỷ nhiều năm, cô ấy là tiểu thư nhà hào môn, vậy gia thế của lão đại chắc cũng không đùa được đâu?”

Từ Mộng chen vào, tỏ vẻ bí ẩn:

“Dĩ nhiên rồi. Các cậu có biết không, chỉ sau 1 tiếng lên hotsreach mà các bài báo về Sở Diên đã mất tăm. Cậu nghĩ cậu ấy là người thường à?”

“Cũng may là tớ nhanh chóng chụp lại, cho các cậu chiêm ngưỡng một chút phong thái ấm áp của lão đại.”

Từ Mộng vừa để điện thoại xuống bàn, cả một nhóm nữ sinh mê trai lại túm lại xem, âm thầm bàn luận về gia thế của Sở Diên, thi thoảng lại cười khúc khích với nhau.

Ngụy Hi Hòa cảm thấy nhóm nữ sinh nói chuyện, trong lòng cô cũng cảm thấy tò mò, bèn hỏi Đồng Đồng:

“Đồng Đồng, Sở Diên là ai vậy? Nổi tiếng lắm hả?”

Nghe thấy tên Sở Diên, dường như bỏ quên một điều to lớn, cô nàng hứng khởi nói:

“Cậu nói Sở Diên á? Không chỉ nổi tiếng thôi đâu mà là siêu cấp nổi tiếng, không chỉ trường mình mà các trường bên cạnh đều biết. Đẹp tới mức nghịch thiên luôn, từ khi cậu ấy lên Tam trung, trở thành giáo thảo cũng là giáo bá của trường mình. Không chỉ ở Tam trung, ngay cả mấy trường bên cạnh không có ai đẹp trai bằng cậu ấy.”

Nói về trai đẹp, Lý Nhất Đồng lại thao thao bất tuyệt cả một ngày:

“Hơn nữa, gia thế của cậu ấy vô cùng thần bí. Đánh nhau, trốn học, hút thuốc, đua xe, yêu sớm, không việc gì việc không dám làm, là nam thần số một của toàn trường. Lần trước, bạn tớ cùng tớ có sang trường bên kia xem Sở Diên đánh nhau. Tuy cậu ấy đánh nhau rất đáng sợ nhưng mẹ ơi, siêu cấp đẹp trai, siêu cấp ngầu. Sườn nghiêng lạnh lùng, hoàn hảo, trông có chút tàn nhẫn nhưng thực sự là đẹp tới nghịch thiên đảo địa, còn hơn mấy lão đại trong xã hội đen.”

Cô nàng ôm cánh tay Ngụy Hi Hòa, vẫn tiếp tục câu chuyện dài bất tận:

“Không chỉ vậy đâu, cậu ấy còn vô cùng đào hoa. Từ khi lên trung học tới giờ, Sở Diên đã thay 4 cô bạn gái, người trụ lâu nhất với cậu ấy mới chỉ được một tuần. Ấy thế mà, bọn gái cứ đâm đầu vào. Đúng là mẫu nam sinh vừa hư hỏng lại vừa cuốn hút, là mẫu bạn trai lý tưởng của nữ sinh toàn trường.”

Ngụy Hi Hòa hơi thắc mắc:

“Nhưng chúng ta là học sinh, không thể yêu sớm. Tam Trung không cấm yêu sớm sao?”

“Nhà trường vẫn cấm, nhưng đâu có cản được. Trường mình cũng không ít đôi yêu sớm đâu. Cậu thử nghĩ mà xem, cùng người như vậy yêu đương, dù có nằm mơ tớ cũng cười tỉnh.”

Ngụy Hi Hòa nhanh chóng kéo cô nàng từ trên mây xuống:

“Cậu tỉnh nhanh đi. Vào lớp rồi kìa.”

Nghe thấy thầy Vương, Đồng Đồng như bừng tỉnh. Cô nàng thở dài:

“Azz, tớ nói vậy thôi, chứ người như Sở Diên, tớ sợ nhiều hơn thích đấy. Cậu ấy chỉ là thần tượng thôi, tớ sợ không chạm vào được.”

Lý Nhất Đồng vừa mới dứt lời thì tiếng chuông báo hiệu giờ học buổi chiều đã đến. Thầy Vương – thầy dạy hóa của lớp 7 nhìn thấy bàn cuối vắng lặng thì lắc đầu ngán ngẩm. Đám gấu con lớp này, mới vào cao trung hai tháng mà danh tiếng lẫy lừng, không không tật xấu nào không phạm, khiến thầy cô tức giận đến đau tim. Cả một đám toàn phú nhị đại, đến hiệu trưởng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, huống hồ là giáo viên.

Ông nhìn những học sinh ở dưới mà âm thầm rơi lệ, mở sách giảng bài, đem toàn bộ tinh lực đặt vào những học sinh còn lại, giảng đến mười phần hăng hái, nước miếng văng tứ tung.