Yêu Nhầm Ánh Trăng

Chương 17



Thoáng chốc, kì thi học kì đã tới. Cô giáo Nghê bước vào, nhắc lớp:

"Các bạn học, vì đây là kì thi đầu tiên của lớp chúng ta sau khi lên Tam trung, các em không cần áp lực quá. Thế nhưng, cũng tuyệt đối không được chểnh mảng việc học."

"Sau khi có kết quả, lớp chúng ta sẽ tiến hành đổi chỗ. Các em cũng có một tháng đi quân sự."

Sau lời của cô Nghê nói, không khí trong lớp bỗng trở lên ồn ào, náo nhiệt. Nhóm học sinh vừa mừng vừa lo, mừng vì họ sắp được học quân sự, lo lắng là vì sợ thành tích không tốt. Đối với một ngôi trường trọng điểm như Tam Trung, thành tích thực sự rất quan trọng.

Sau kì thi, tất cả học sinh đều thở phào nhẹ nhõm. Ngụy Hi Hòa cùng Lý Nhất Đồng nhìn đám học sinh như bầy ong vỡ tổ, túm năm tụm ba lại xem bảng điểm.

"Đồng Đồng, hay là thôi đi. Chúng ta không xem nữa."
Đồng Đồng không chịu, cô nàng nhất quyết kéo Ngụy Hi Hòa vào đám người.

"Mẹ ơi, kẹo bông nhỏ, cậu đứng thứ 3 toàn khối đó."

Lý Nhất Đồng thầm than, quả nhiên là học bá, dù nghỉ học hai tháng cư nhiên xếp hạng vẫn cao như vậy. Ngụy Hi Hòa liếc nhìn, Anh Văn đều đạt điểm tuyệt đối, Toán trên 140, đối với cô kết quả này đã rất tốt rồi.

Cô nhìn phía trên, người đứng thứ nhất toàn khối, Hàn Tuyết, Toán Văn Anh đều đạt điểm tuyệt đối. Cô nhìn tên cô ấy, hỏi Lý Nhất Đồng:

"Hàn Tuyết, cậu ấy là ai vậy?"

"Hi Hòa, đó là hoa khôi trường mình, cũng là học thần của Tam Trung. Cái người đưa nước cho Sở Diên đó."

Ngụy Hi Hòa ngạc nhiên:

"Là cậu ấy à?"

“Đúng là cậu ấy. Tam trung có câu nam có Sở Diên, nữ có Hàn Tuyết, ám chỉ hai giáo hoa số 1của Tam Trung. Hàn Tuyết không những xinh đẹp mà còn cực kì lợi hại. Năm ngoái, cô ấy còn đạt được học bổng trao đổi với đại học Cambrige bên Anh."
Ngụy Hi Hòa nghe Lý Nhất Đồng kể mà không khỏi ngưỡng mộ, quả nhiên là Tam Trung, nhân tài nhiều như mây.

Trong lớp

Ngôn Hi Lạc hớt hả chạy từ ngoài vào, đến bên cạnh Sở Diên. Vẻ mặt cậu chàng hào hứng:

"Diên ca, cậu biết không, tiểu tiên nữ không chỉ xinh đẹp mà còn là một học bá. Mẹ ơi, cô ấy đứng thứ 3 toàn khối, Anh Văn còn đạt điểm tuyệt đối."

Sở Diên cũng không mấy ngạc nhiên, bạn học nhỏ Ngụy Hi Hòa này vốn là một học bá mà. Ngôn Hi Lạc không quen nhìn Sở Diên kiêu ngạo như vậy, bèn mở lời:

“Nhưng mà lão đại, khoảng cách của cậu và tiểu tiên nữ rất xa, giống như mặt trăng với trái đất vậy.”

Sở Diên không rảnh nghe Ngôn Hi Lạc ba hoa, đạp ghế cậu.

“Rốt cuộc ông đây đứng thứ bao nhiêu?”

Phương Thành cũng góp vui:

“Lão đại đứng thứ 3 từ dưới lên, tiểu tiên nữ đứng thứ 3 từ trên xuống, vừa đúng 1000 người.”
Ngôn Hi Lạc bên cạnh đó đầu nảy số chợt nghĩ ra một câu thư tình mà Ngôn phu nhân hay đọc:

“Nếu khoảng cách giữa hai ta là 1000 bước, chỉ cần em bước tới một bước, anh sẽ bước tiếp 999 bước còn lại về phía em.”

Hai cậu chàng còn đang mơ mộng hão huyền thì Sở Diên đã thu dọn sách vở, không quên đập cho hai tên ngốc này một trận.

“1000 bước? Chỉ cần cậu ấy không chạy mất, ông đây có thể giành hạng nhất cho cậu ấy.”

Câu nói này khiến cả người Phương Thành và Ngôn Hi Lạc đều giật mình kinh ngạc. Nói xong, Sở Diên đi ra khỏi lớp, để lại hai người đang gọi với theo.

“Diên ca, cậu đi đâu đấy?

“Đi bắt người.”

Sở Diên canh ở bến xe này một tiếng đồng hồ rồi. Thiếu niên đứng dựa vào cột đèn, dáng vẻ biếng nhác, vốn định hút một điếu thuốc nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, cậu lại ném vào thùng rác.

Cậu lấy một chiếc kẹo cao su bỏ vào miệng, vị tươi mát của bạc hà tràn ngập khoang miệng khiến cả người cậu trở khoan khoái. Đang muốn chửi thề thì bất chợt, Sở Diên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang bước tới.

Cô gái nhỏ vẫn thế, vẫn xinh đẹp đáng yêu như đóa thược dược mới nở. Ánh chiều bao phủ dáng người cô gái, mái tóc đuôi ngựa đung đưa trong gió, ánh mắt trong trẻo tinh khôi như lần đầu gặp gỡ.

Vẫn là bộ đồng phục rộng thùng thình, vẫn là nụ cười xinh xắn, rực rỡ hơn cả ánh mặt trời khiến cậu ngẩn ngơ. Ngụy Hi Hòa đi về phía cậu, ánh sáng bao quanh cô, giây phút ấy, Sở Diên có cảm giác cô giống như một tiểu thiên sứ hạ phàm.

Ngụy Hi Hòa nhìn cậu, vốn là muốn đi qua, nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp nên cô vẫn lịch sự chào hỏi. Lúc đi ngang qua, Sở Diên lại cầm tay cô. Cổ tay thiếu nữ rất nhỏ, trắng ngần mang theo sự mềm mại như tơ lụa. Ngụy Hi Hòa quay đầu lại nhìn cậu:

“Sở Diên, cậu muốn làm gì?”

Sở Diên nhìn cô, đôi mắt sâu thăm thẳm ánh lên những tia sáng lấp lánh giống như ngàn vì sao. Lần đầu tiên trong đời, thiếu niên lấy hết dũng cảm nói ra một câu:

“Này, Ngụy Hi Hòa, tôi thích cậu.”

Ngụy Hi Hòa nghe cậu nói thì giật mình, rất nhanh lấy lại cảm xúc, kiên định cự tuyệt.

“Nhưng tôi không thích cậu.”

“Vì sao?”

“Sở Diên, chúng ta còn là học sinh, không được yêu sớm. Bây giờ, chuyện quan trọng nhất đối với tôi chính là học tập.”

Sở Diên bật cười, ánh mắt cậu kiên định mà chân thành hơn bao giờ hết.

“Bạn học nhỏ, nếu tôi trở lên tốt hơn, cậu thích tôi hơn một chút có được không?”

“Cậu nói xem, ông đây có chỗ nào không tốt, tôi sửa được không?”

Ngụy Hi Hòa nhìn cậu bất lực, ông trời có phải cảm thấy cuộc sống cô quá dễ dàng, nên phái người này xuống trêu chọc cô đúng không.

“Sở Diên, cậu rất tốt, không cần phải thay đổi. Cậu chính là phiên bản hoàn hảo nhất của cậu rồi.

“Nhưng mà cậu đâu có thích tôi. Bạn học nhỏ, hôm nay cậu phải nói ra không thích tôi ở điểm nào, nếu không ông đây không cho cậu về đâu.”

Ngụy Hi Hòa muốn khóc rồi, sao cô lại gặp phải tên lưu manh này cơ chứ.

“Tôi không thích màu tóc của cậu, không thích cậu mặc áo sơ mi đen, không thích cậu thành tích tệ hại, ghét cậu hay trêu chọc tôi,....”

Ngụy Hi Hòa cúi đầu giống như đà điểu, nói chỉ đủ hai người nghe rõ. Rõ ràng là chê người ta mà giọng của cô như uất ức lắm, giống như bị Sở Diên bắt nạt vậy. Thi thoảng, Ngụy Hi Hòa còn ngước lên, quan sát thái độ của người trước mặt.

Sở Diên nhìn cô bật cười, bạn học nhỏ đáng yêu không chịu được, ngoan ngoãn như học sinh tiểu học vậy.

Tiếng còi xe buýt vang lên như cứu rỗi Ngụy Hi Hòa, cô hé mắt, nhìn thiếu niên đang ngẩn người thì nhanh chóng thoát khỏi vòng tay cậu chạy mất. Sở Diên nhìn theo bóng dáng chạy nhanh như thỏ kia, khóe miệng không tự chủ câu lên một nụ cười mê hoặc.

Lần đầu tiên tỏ tình mà bị người ta cự tuyệt. Cậu thầm nghĩ, cô gái nhỏ của cậu đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn như vậy, chắc không bao giờ yêu sớm đâu.

Sở Diên sờ lên trái tim đang đập liên hồi của mình rồi cười ngây ngốc. Ừm, hôm nay lại thích cô ấy hơn một chút rồi. Bạn học nhỏ không thích cậu cũng không sao, vậy để cậu thích cô là được rồi.

Ngụy Hi Hòa khi về nhà, hai bên tai vẫn còn ửng hồng. Sở Diên thích mình, chuyện đó sao có thể xảy ra chứ. Tối đó, Ngụy Hi Hòa mở sách học bài nhưng bên tai vẫn văng vẳng câu nói của Sở Diên. Cô ôm gối ngủ, trằn trọc thao thức, a, con người này sao có thể ác liệt như vậy