Yêu Nhầm Ánh Trăng

Chương 10



Gió cuối thu nhè nhẹ lướt qua. Tiếng lá khô xào xạc trong gió khiến cho khung cảnh trở yên tĩnh, vắng lặng. Dưới ánh sáng vàng ấm áp của ngọn đèn đường, bóng dáng đơn bạc của thiếu niên càng trở lên cao lớn, cô độc.

Cậu giống như một linh hồn lang bạt, không nhà để về. Thiếu niên kéo nhẹ chiếc áo khoác đen, dường như thứ làm cậu lạnh không chỉ là gió thu và sương đêm mà còn là sự cô độc tận sâu trong tâm hồn. Sở Diên cứ lầm lũi tiến về phía trước.

Ngụy Hi Hòa mặc vội chiếc hoodie bước ra khỏi nhà. Đã là cuối mùa thu, thời tiết cũng trở nên lạnh lẽo hơn, bước ra khỏi nhà đã cảm nhận rõ sự thay đổi của không khí, nhất là người đã quen với khí hậu ấm áp của phương Nam như cô.

Vừa ra khỏi đường lớn, Ngụy Hi Hòa đã cảm thấy bụng mình ẩn ẩn đau, chỉ sợ kì kinh nguyệt lại sắp đến rồi. Cô vội vàng đi thẳng về phía đầu khu, nơi cửa hàng tiện lợi vẫn còn sáng đèn.
Sở Diên đang đi thì bỗng có một bóng dáng nhỏ bé vượt lên trên khiến cậu bất ngờ, là một cô gái nhỏ mang hoodie màu trắng. Cô đi rất nhanh, dường như đang rất vội.

Sở Diên cũng không để ý gì nhiều, trời cũng đã khuya lắm, đoạn đường này lại tối, cậu cũng rảo bước nhanh chóng về nhà. Ngụy Hi Hòa cảm thấy bước chân đằng sau ngày càng dồn dập, trong lòng cô dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình.

Thấy bước chân ngày càng gần mình, Ngụy Hi Hòa cảm nhận nguy hiểm đến ngày một gần, hít một thật sâu, quay lưng lại, tung một cước nhằm trúng hạ bộ của đối phương. Sở Diên đột nhiên bị tấn công, thân thủ cậu rất nhanh đã lùi về đằng sau, né được một chiêu của cô.

Thế nhưng, ở đời, nào có chuyện may mắn như vậy. Ngụy Hi Hòa vì đá quá đà, cả thân thể lao về đằng trước, bổ nhào về phía Trần Dự
Chàng trai bị va đau, hít một ngụm khí lạnh, tâm tình sa sút muốn chửi thề. Thế nhưng, còn chưa kịp làm gì Ngụy Hi Hòa đã ngồi lên bụng không ngừng giáng xuống mặt anh:

“Tên biếи ŧɦái chết tiệt này”.

“Đồ lưu manh.”

Phải mất một lúc, Sở Diên mới định hình lại mình đang bị đánh. Cậu tức tối, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

“Này, cô bị thần kinh à? Nói ai là biếи ŧɦái hả, xuống ngay.”

Ngụy Hi Hòa lúc này mới mở mắt quan sát, ngẩn ngơ nhìn tên biếи ŧɦái trước mặt, âm thầm nuốt nước miếng. Này, chất lượng của biếи ŧɦái đầu năm nay cũng cao quá đi. Khuôn mặt tinh xảo bậc này, dáng người cực phẩm bậc này, làm biếи ŧɦái cũng quá lãng phí rồi.

“Còn không định xuống...”

Ngụy Hi Hòa bây giờ mới ý thức được, mình mới đang ở thế thượng phong. Cả người cô đang ngồi trên bụng anh, bàn tay nhỏ đặt trên ngực anh, nhìn đi nhìn lại, kiểu gì cũng giống, mình đang sàm sỡ anh. Ngụy Hi Hòa nhận ra một điều, có vẻ như:
Cô, mới, giống, một, lưu, manh.

Ngụy Hi Hòa vội vàng đứng dậy, mặt mày đỏ bừng, nhỏ giọng xin lỗi:

“Xin lỗi anh, tôi thực sự không cố ý. Tôi thành thật xin lỗi.”

Tâm tình Sở Diên vốn sa sút nhưng khi nhìn khuôn mặt mềm mại, xinh đẹp như ánh trăng của con gái trong dưới lớp mũ hoodie thì lòng cậu mềm nhũn, những lời vừa muốn nói ra bỗng nghẹn lại trong cổ họng. Giọng điệu cũng trở lên thay đổi:

“Xin lỗi? Nếu xin lỗi mà hữu dụng thì còn cần cảnh sát làm gì chứ? Bạn học nhỏ, không chỉ lợi dụng tôi làm đệm thịt, lại còn định ăn đậu hũ của tôi cơ à?”

Sở Diên nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của cô, khóe miệng cậu không tự chủ nhếch lên.

Ngụy Hi Hòa nhỏ giọng thanh minh:

“Nếu không phải tại anh cứ đi theo sau tôi, tôi tưởng là biếи ŧɦái, nên mới....”

Sở Diên giận quá mà bật cười:

“Tiểu lưu manh. Đường này cũng đâu phải là do nhà em mở, cứ ai đi trên đường cũng là biếи ŧɦái à. Ông đây cũng đang về nhà mà.”

Ngụy Hi Hòa tự biết mình đuối lý, chỉ biết cúi đầu lí nhí lỗi, mong người này có thể bỏ qua chuyện này. Thấy người đối diện im lặng, tưởng sự việc đã xong xuôi, cô bèn nhanh chóng chuồn đi.

Thế nhưng, đi chưa được hai bước, mũ áo hoodie của cô đã bị người ta nắm lại kéo về.

“Tiểu lưu manh, ăn xong định bỏ chạy? Trên đời nào có chuyện dễ dàng như thế chứ.”

Ngụy Hi Hòa khóc trong lòng, hôm nay không biết gặp hạng người gì thế này. Cô đỏ mặt tức giận:

“Đã nói tôi không phải là lưu manh. Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Sở Diên nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng của cô, không hiểu sao, trong tim ngứa ngáy, càng muốn trêu trọc cô. Cậu giở giọng trêu ghẹo:

“Giận rồi à?”

“Tiểu lưu manh, em xem, tay của ông đây bị em làm bị thương rồi, em định bồi thường cho tôi như thế nào đây?”

Ngụy Hi Hòa nhìn xuống cánh tay đang chảy máu của anh, trong lòng có chút bối rối. Từng giọt máu đỏ thẫm chảy xuống mu bàn tay trắng như bạch ngọc, trông rất đáng sợ. Xem ra bị thương cũng không nhẹ.

“Hay là vậy đi, tôi cũng ra cửa hàng tiện lợi, tiện thể mua luôn băng vết thương cho anh được không?”

Chàng trai gật đầu, vậy là hai bóng dáng một lớn một bé cùng đi về phía trước khu. Dưới ánh sáng vàng ấm áp của đèn đường, Sở Diên dường như không còn cảm nhận được cái lạnh giá của sự cô đơn, mà trong lòng cậu có một cảm giác ấm áp kì lạ, trái tim dường như có chút rung động.

Tới cửa hàng, dù đã gần nửa đêm nhưng bà chủ thấy là một cô bé xinh xắn, đáng yêu thì vẫn niềm nở bán cho cô chút đồ:

“Được rồi, con cầm đồ về đi nhé. Trong đây không có nhiều đồ, chỉ có cồn sát trùng và băng vết thương. Cậu trai ngoài kia là anh trai hay bạn trai con?”

“Anh trai ạ.”

Bà chủ nhìn hai người, khẽ mỉm cười:

“Trông hai đứa cũng không giống nhau lắm. Nhưng anh trai con tốt thật đấy, nửa đêm rồi vẫn dắt em gái đi mua thuốc.”

Ngụy Hi Hòa ngại ngùng, cô vốn muốn nói hai người không có quan hệ gì, thế nhưng, trong tình huống như thế này, dường như nói ra thì chẳng có ai tin cả.

Sở Diên cùng Ngụy Hi Hòa ngồi trước cửa nhà thuốc, tâm tình thiếu niên không tệ, khuôn mặt còn thoáng nét cười.

“Này, tiểu lưu manh, muốn tôi làm anh trai của em vậy à? Hay em thử gọi một tiếng ca ca đi.”

Ngụy Hi Hòa thực sự khóc không ra nước mắt, quả thực, từ bé đến lớn cô chưa từng gặp ai lưu manh như anh cả. Thế nhưng, khi nhìn vết thương đang nhỏ máu trên tay anh, cô vẫn ngoan ngoãn mà xử lí giúp anh.

Cô vén tay áo, định khử trùng vết thương, không may chạm nhẹ khiến chàng trai run nhẹ. Ngụy Hi Hòa có chút áy náy, động tác lại càng dịu dàng hơn:

“Có đau không?”

Giọng thiếu nữ nhẹ nhàng mang theo chút run rẩy, ý tứ quan tâm lại càng rõ ràng hơn. Sở Diên kinh ngạc, đôi đồng tử hoảng loạn thoáng qua một tia bối rối. Ngoài trừ bà ngoại, từ bé đến lớn, chưa ai quan tâm anh như thế cả.

Cô gái nhỏ ngước mắt lên, tháo băng vết thương trên má cậu để thay cái mới. Làn da cô trắng như ngọc Điền Hòa, còn thoang thoáng mùi thơm của hoa cỏ. Lông mi cong dài như cánh bướm, đôi môi anh đào căng mọng, đặc biệt là ánh mắt trong veo, vô cùng sạch sẽ, thực khiến người ta muốn phạm tội. Cô giống như ánh trăng trên cao, thanh khiết, trong trẻo, khiến người ta phải ngước nhìn.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm vào nhau, Sở Diên cảm giác tim đập liên hồi, vành tai cậu bỗng chốc ửng đỏ. Ánh mắt cô dịu dàng như làn nước mùa thu, khiến Sở Diên cảm thấy mình đang đắm chìm trong đó. Làn nước ấm bao quanh khiến thân thể cậu trở lên vô thức, dần dần, như chìm trong biển nước sâu vô tận.

Sau khi xử lí xong, Ngụy Hi Hòa và Sở Diên một lớn một nhỏ ra về. Cô trước anh sau, ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học vậy. Sở Diên dường như rất thích trọc ghẹo cô, suốt dọc đường một câu tiểu lưu manh, hai câu tiểu lưu manh, làm cô tức giận đến phát khóc.

Từ bé đến giờ, Ngụy Hi Hòa chưa gặp được người nào đáng ghét hơn Sở Diên c. Đang đi, Ngụy Hi Hòa đột nhiên dừng lại, hình như, dì cả của cô đến rồi. Mặt mũi Ngụy Hi Hòa tái mét, thực sự không biết giấu mặt vào đâu, phía sau cô còn một người con trai nữa.

Sở Diên tiến đến trước mặt cô, ngồi xuống, cậu cởϊ áσ khoác mình đang mặc, vòng qua eo, buộc ngang bụng của cô. Dáng vẻ nghiêm túc của thiếu niên khiến Ngụy Hi Hòa ngẩn người, mãi mới ý thức được chuyện vừa mới xảy ra. Cô đỏ mặt, nhỏ giọng cảm ơn:

“Cảm ơn, áo khoác tôi sẽ giặt sạch trả anh.”

Sở Diên lắc đầu, khẽ cười:

“Không cần cảm ơn. Tiểu lưu manh, mau về nhà đi.”

Chỉ chờ có thế, Ngụy Hi Hòa bối rối chạy một mạch về khu nhà mình. Cô thầm nghĩ, có thể cả đời này cô sẽ không bao giờ muốn gặp mặt lại anh nữa, có chết cũng không. Hai lần mất mặt trước anh, đời này, Ngụy Hi Hòa coi như đủ mất mặt lắm rồi.

Sở Diên nhìn thấy cô gái nhỏ về nhà thì trong tim cậu có gì đó mất mát, cũng có chút ngọt ngào. Cậu khẽ sờ trái tim mình, ừm, không còn đập mạnh như trước. Cậu nhìn lên bầu trời, mặt trăng đã lên cao, sáng và tròn hơn bao giờ hết, tỏa ra thứ ánh sáng lành lạnh, thu hút các tinh tú vây quanh.

Ánh mắt cậu sáng như sao trời, nhìn theo hướng cô gái nhỏ vừa rời đi. Hình như cậu có chút thích cô gái nhỏ này rồi.